Trưa hôm đó, Điền đại phu tỉnh dậy, tinh thần khoan khoái hơn rất nhiều. Lão nhìn hiện trường Khương Hy dọn sạch sẽ mà gật đầu hài lòng. Lão tiến lại kiểm tra trung niên nhân đang nằm trên bàn, trung niên nhân hơi thở đã ổn định hơn rất nhiều. Lúc này hắn trông không khác gì một người khỏe mạnh bình thường cả.
Dù thế nhưng trông cũng chỉ là trông mà thôi, để hoàn toàn khỏe mạnh như người bình thường thì hắn cần phải tĩnh dưỡng đầy đủ.
Kiểm tra xong Điền đại phu thở nhẹ ra một hơi, lão đưa tay lên nắm lại rồi mở ra, nắm rồi lại mở, ánh mắt vô cùng đăm chiêu. Quá trình này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, lão lẩm bẩm:
“May quá, vẫn thành công”.
Kỳ thực lão có tám phần chắc chắn sẽ phẫu thuật thành công nhưng hai phần thất bại vẫn còn nằm đó, lão không thể không lo được. Phẫu thuật khác y thuật, dù sao thì y thuật vẫn có thể thông qua cứu chữa, chẩn đoán từng người bệnh một để cải thiện, còn phẫu thuật thì làm gì có cơ hội để thử. Nếu có thì cũng phải giết người, chuyện đó lão không làm được. Bởi vậy, hai phần còn lại phi thường nguy hiểm.
Kỹ thuật của lão hầu như là đến từ việc giải phẫu động vật và xác chết, còn đối với người sống, trung niên nhân chính là người thứ hai. Người thứ nhất là nhân vật mà ai cũng biết, cháu trai của Nguyệt Hải Thành chủ. Khác biệt là người thứ nhất biết lão dùng phẫu thuật để cứu mình, còn trung niên nhân cả đời này sẽ không biết được.
Điền đại phu hít vào một hơi thật sâu rồi thở nhẹ ra, lão rời khỏi phòng.
Ngoài kia ánh nắng thật chói.
…
Ngay chiều hôm ấy, tin tức Điền đại phu cứu chữa thành công một người bệnh liền truyền đến hết cả Linh Vân trấn. Ngay cả Lâm Lục Viễn vốn đang đau buồn vì Lâm Thanh Đình bị phế đi cũng khởi sắc không ít. Thực tế, tầm quan trọng của sự việc này còn quan trọng hơn rất nhiều so với Lâm Thanh Đình.
Lâm Thanh Đình dù có là con trai độc nhất của hắn đi chăng nữa thì thân làm quan, là người đứng đầu một trấn, hắn công tư phải phân biệt rõ ràng, chưa kể ít nhất Lâm Thanh Đình vẫn còn toàn mạng. Mạng còn thì không sao hết, Lâm Lục Viễn có đủ niềm tin để con trai hắn có thể sống vui vẻ đến hết đời, dù sẽ có chút hơi ‘cô đơn’. Nhưng nếu Điền đại phu không xử lý được dịch trùng kia hắn mới thật sự là người chết, hơn nữa còn chết rất khó coi.
Nghe được tin tức từ lão quản gia, Lâm Lục Viễn đương nhiên mừng ra mặt, lão quản gia thấy vậy liền cười chúc:
“Chúc mừng đại nhân”.
Lâm Lục Viễn khoác tay, cười nói:
“Chúc mừng để sau đi, hai thầy trò Điền thần y đâu rồi? Ta muốn gặp bọn họ”.
Nghe câu hỏi của hắn, lão quản gia sắc mặt có chút ngưng trệ lại, không biết nên đáp sao cho phải. Lâm Lục Viễn nhận ra điểm khác thường, liền nói:
“Quản gia, có chuyện gì xảy ra sao?”
Lão quản gia thở dài, đáp:
“Bẩm đại nhân, hai thầy trò Điền thần y từ sáng đến giờ đều không có mặt ở phủ… Thậm chí đến bữa sáng bọn họ cũng không dùng”.
Lâm Lục Viễn liền nhíu mày:
“Ngươi nói cái gì?… Bọn họ không ăn tại phủ?”
“… Vâng”.
Lâm Lục Viễn liền trầm mặc. Từ lúc Điền đại phu đến đây, hắn đã biết khẩu vị của họ rất cao nên liền sai đầu bếp chuẩn bị thức ăn cho họ chu đáo vô cùng. Hắn hiểu bọn họ chắc hẳn sẽ không chịu ra ngoài ăn, nếu ra ngoài chỉ có một lý do là bọn họ không muốn ăn tại phủ mà thôi. Nói cách khác, hai người Điền đại phu và Khương Hy đảm bảo không hề có cái nhìn tốt đối với Lâm phủ.
Sau lưng Lâm Lục Viễn liền đổ một tầng mồ hôi lạnh, hắn không rõ đã làm phật ý Điền đại phu ở điểm nào, hắn rõ ràng tiếp đãi lão rất tốt mới đúng. Đột nhiên, hắn nhớ đến gì đó, liền tiếc hận:
“Đáng chết, sao ta lại quên cơ chứ”
“Đại nhân, có chuyện gì sao?”, lão quản gia lo lắng hỏi.
Lâm Lục Viễn sắc mặt ngưng trọng lại, nói:
“Sự việc của Khương đại phu xử lý đến đâu rồi?”
Lão quản gia bỗng “à” lên một tiếng, gật nhẹ đầu rồi đáp:
“Bẩm đại nhân, đã tra ra thủ phạm”.
“Là ai?”, Lâm Lục Viễn hỏi.
“Chuyện này… “, lão quản gia ấp úng không nói.
“Ngươi cứ nói đi”, Lâm Lục Viễn quen biết với lão quản gia đã lâu, tự dưng quen thuộc với kiểu ‘hỏi đâu đáp đấy’ của lão, nay thấy lão ấp úng như vậy thì sự việc tất không đơn giản.
Lão quản gia mặc dù nghe rất rõ lời Lâm Lục Viễn nói nhưng chuyện này… quả thật khó nói, chưa kể sự kiện lúc sáng cũng ảnh hưởng không ít. Lão quản gia trầm mặc, Lâm Lục Viễn không vội mà chờ lão, tiện tay cầm tách trà lên mà uống một ngụm. Không bao lâu sau, lão quản gia nói:
“Bẩm đại nhân, thứ cho lão nô nói thẳng nhưng chuyện này e rằng ít nhiều có liên quan đến thiếu gia”.
Lâm Lục Viễn nghe vậy sắc mặt liền đổi, không còn trấn định nữa mà lão liền nổi nóng lên quát:
“Ngươi nói cái gì?”
Lão quản gia bị quát người liền có chút co rụt lại, Lâm Lục Viễn thường không dễ nổi nóng như thế. Chỉ là ai bảo bây giờ ở Lâm phủ hai tiếng ‘thiếu gia’ phi thường nhạy cảm. nhưng lão vẫn lấy hết can đảm mà nói tiếp:
“Bẩm đại nhân, bốn tên thích khách hôm qua bắt được đã khai ra chủ mưu”.
Lâm Lục Viễn trầm mặc, không biết hắn đang nghĩ gì nhưng tâm tình hắn cũng không bớt nóng hơn bao nhiêu, hắn nói:
“Bọn chúng khai gì?”
“Bẩm đại nhân, bọn chúng khai ra tên hầu cận của thiếu gia… kẻ này gọi là Lân”.
“Lân…”, Lâm Lục Viễn nhíu mày, tay dựa vào thành bàn gõ nhẹ lên đó mà suy nghĩ, cố gắng nhớ xem bên cạnh con trai hắn có kẻ nào gọi như vậy không. Bất chợt, hắn liền nhướn mày rồi lại thở ra một hơi, sắc mặt ngưng trọng lại.
Lão quản gia thấy biểu hiện của Lâm Lục Viễn như vậy, lão không dám nói tiếp nhưng tính Lâm Lục Viễn thế nào lão lại rất hiểu rõ, bình thường thì ra dáng quan nhân, đối ngoại đối nội đều dùng phương thức mua chuộc dụ dỗ, nổi nóng lên thì dễ chịu hơn nhiều, đã có phu nhân lo. Còn một khi Lâm Lục Viễn ngưng trọng lại, lúc đó hắn mới thật là cáo già.
Trong lòng Lâm Lục Viễn lúc này thật không xong, tuy hắn đã nghi Lâm Thanh Đình nhưng đó là nghi mà không phải thật. Sau khi nghe đáp án từ chính miệng lão quản gia, hắn liền nổi nóng, không phải nổi nóng vì con trai hắn có liên quan mà là Lâm Thanh Đình không chịu nghe lời. Nếu con trai hắn chịu nuốt xuống hiềm khích này thì khi cơn dịch trùng qua đi, hắn sẽ có biện pháp đòi lại công đạo bất chấp việc Điền Khương hai người đã giúp đỡ hắn. Ai bảo hắn chỉ có một đứa con, đã lỡ cưng chiều thì cưng cho trót. Chưa kể, Lâm Thanh Đình hiện tại còn bị người hại đến phế đi, con trai hắn đã chịu thiệt nhiều rồi, hắn đành phải… bất nghĩa một chút vậy.
Lão quản gia trầm mặc trong phút chốc rồi nói tiếp:
“Bẩm đại nhân, lão nô đã cho người bắt giam Lân tiểu tử kia… chính hắn cũng tự nhận mình là chủ mưu, không liên can gì đến thiếu gia cả”.
Lâm Lục Viễn sắc mặt giãn ra đôi chút, trầm mặc rồi lại nói:
“Ngươi định xử lý thế nào?”.
“Lão nô định để Khương đại phu toàn quyền xử lý”.
Lâm Lục Viễn nói tiếp:
“Ngươi tìm cách kéo dài thời gian Khương đại phu đi gặp tên tiểu tử kia. Mặt khác, điều tra hắn cho ta”.
Lão quản gia cung kính đáp:
“Đại nhân muốn tra gì?”
Lâm Lục Viễn nghiêm giọng nói:
“Tất cả”.
…
…
Buổi tối.
Trời trong lành, gió thoảng dịu nhẹ mang hơi thở lành lạnh của mùa xuân. Linh Vân trấn dưới bầu không khí thoáng đãng này liền như trẩy hội. Nguyên nhân không gì khác ngoài ca chữa trị thành công của Điền đại phu, bởi đây chính là hi vọng
Hôm nay, người dân Linh Vân trấn tự tổ chức một cái tiểu hội để ăn mừng. Đã là hội tất có khách mời, ở đây đương nhiên là hai người Điền đại phu và Khương Hy rồi. Từ lúc khai hội cho đến giờ, Điền đại phu được người dân chúc rượu rất nhiều, lão đương nhiên không từ chối, thậm chí còn uống rất nhiệt tình.
Dân chúng cũng biết tình hình mà tiết chế lại rất nhiều, họ không dám quá đà vì Điền đại phu mà say thì phiền phức cũng không nhỏ. Không ai dám cho y sư say xỉn đi khám cả, đáng tiếc là họ lo thừa rồi.
Thân là một người chuyên uống rượu ủ từ linh dược, tửu lượng của Điền đại phu phải nói là kinh thế hãi tục. Một mình lão làm năm vò rượu liên tiếp mà không hề có biến chuyển gì, trong khi trai tráng và trung niên của trấn đã có dấu hiệu ngà ngà say rồi.
Ngoài Điền đại phu ra thì Khương Hy cũng rất được nhiều người chào đón, đặc biệt là nữ nhân… rất nhiều nữ nhân. Khương Hy về mặt y thuật quả thực trong mắt người nào đi chăng nữa cũng không thể bằng Điền đại phu nhưng điều quan trọng là hắn còn trẻ, không gian phát triển còn rất nhiều. Bọn họ coi trọng là tiềm lực của hắn. Mặt khác, ai bảo hắn… đẹp mắt.
Ở thời đại này, người người cho rằng nam nhân mới là những người chuộng mỹ nhân, mỹ tửu, là những người đam mê ‘mỹ’ nhưng điểm đó lại không được đúng lắm. Chữ ‘mỹ’ này trở nên thuần túy nhất khi gắn với nữ nhân, chỉ cần là đẹp, nữ nhân đều sẽ thích, không quan trọng là cái gì đẹp. Từ mỹ vị, mỹ vật, mỹ phẩm, mỹ quan cho đến mỹ nhân, góc nhìn về ‘mỹ’ của họ rộng hơn nhiều, cũng đẹp hơn nhiều.
Mặt khác, ở phương diện truy cầu, nữ nhân truy cầu mỹ nhân cũng không kém nam nhân là bao. Nam nhân là người, mỹ nhân cũng là người. Nam nhân không được đẹp sao?
Khương Hy cũng đã quen dần với cuộc sống được nhiều người vây quanh như vậy rồi, nhưng hắn lại không thích chút nào, quá ồn ào. Vậy nên hắn chọn hạn chế giao tiếp lại, chỉ cười nhẹ mà gật đầu ít lên tiếng. Người hiểu ý thì chủ động rút lui, người vô ý rồi cũng sẽ thấy chán, cứ như vậy, đám đông cũng dần mất đi hứng thú mà tản ra. Khương Hy thở phào ra một hơi, cầm chén trà trên tay mà xem hội.
Đã là hội tất không thể thiếu đăng, ngặt nỗi Linh Vân trấn không có sông, cũng không có hồ nên dân chúng không thể thả hoa đăng được. Vậy nên họ dùng chính là thiên đăng, mỗi một thiên đăng đại diện cho niềm hi vọng mà người đó gắm gửi.
Thiên đăng đầy trời, như sao hạ phàm.
Nói đến hội của Linh Vân trấn thì không thể bỏ qua điệu múa cổ truyền ở đây. Điệu múa rất đặc thù bởi nó rất ít khi được dùng, chỉ khi được mùa thu hoạch người dân mới múa như một cách ăn mừng. Dù sao hôm nay cũng coi như ngoại lệ đi. Điệu múa ở đây phi thường bình dân, người nào cũng có thể múa được, không phân định nam nhân hay là nữ nhân. Càng nhiều người múa lại càng đẹp.
Hoa đèn giăng treo, tiếng cười nô đùa, tiếng cạn chén hăng say…
Gương mặt Khương Hy lướt qua một ý cười, hắn cảm khái nói:
“Quả nhiên, hội vẫn là hội a…”.
Bỗng nhiên, Hắn lại nhớ đến hình bóng một nữ nhân quen thuộc trong bộ bạch y khiêu vũ dưới ánh trăng. Lúc đó, hoa cũng phải nhường, gió cũng phải lặng, khung cảnh tuyệt mỹ vô cùng. Hắn thì thào nói:
“Mong sao ta có thể thấy được một lần nữa”.
“Ngươi muốn thấy gì?”.
Một tiếng nói bỗng dưng phát ra từ sau lưng hắn, hắn liền giật mình mà quay lại. Nhìn thấy người đó, hắn liền thở hắt ra một hơi. Ở đời này, e rằng hắn chỉ mất cảnh giác với vị trước mặt mà thôi, hắn nói:
“Lão bá, ngươi đừng hù ta”.
Điền đại phu cười nói:
“Ha ha ha, lão già ta đâu hù ngươi. Là ngươi tự giật mình đấy chứ”.
Lão nhìn quanh rồi lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, lão nói:
“Đại nhãn tử, ngươi nghĩ gì thế?”.
Khương Hy lắc đầu nói:
“Ta không nghĩ gì… trừ chuyện sáng nay”.
Điền đại phu và Khương Hy tuy là nhân vật chính hôm nay nhưng một khi tâm trạng vừa tốt, rượu vừa vào, lời vừa ra là mọi người liền quên đi sự hiện diện của hai người, chỉ tập trung tận hưởng không khí lễ hội mà thôi. Cũng vì thế mà Khương Hy mới hỏi trực tiếp như vậy, dù sao cũng không ai nghe được.
Điền đại phu nghe vậy liền cười nói:
“Ngươi có ý nghĩ như thế nào?”
Khương Hy trầm mặc một chút rồi đáp:
“Chưa gặp, chưa nghe, chưa biết bao giờ”.
Lão cười đáp:
“Rất gọn, không tồi… Đại nhãn tử, ngươi có muốn nghe một câu chuyện chứ?”
Khương Hy cười đáp:
“Lão bá, ta đang đợi đây”
Điền đại phu nắm lấy vò rượu rồi rót rượu ra, lão cầm chén lên và uống, ánh mắt mang chút vẻ hồi tưởng, lão nói:
“Chuyện bắt đầu từ rất lâu rồi…”
…
…