Thanh âm không gần không xa, nghe thì tưởng bên tai, nghiệm lại mới biết đối phương lại không ở cạnh.
Quỷ Mâu trưởng lão quay đầu nhìn về nơi phương xa, hai đoàn huyết quang bất ngờ hiện lên ở đằng sau lớp vải đen kia.
Tầm nhìn của lão phóng ra xa hàng ngàn dặm rồi dừng lại ở trên một đỉnh núi cực kỳ cao, vượt qua tầng mây đầy mịt mù nhắm thẳng đến cung điện nguy nga giữa trần gian kia.
Một lão nhân thân mang bạch y, râu tóc bạc trắng hết cả, sắc mặt ung dung nhìn thẳng vào mắt của Quỷ Mâu trưởng lão, phất trần trên tay khẽ đung đưa theo gió.
Sắc mặt Quỷ Mâu trưởng lão liền biến hóa không ngớt, thân hình lão không nhịn được lui về sau một chút rồi trầm giọng thốt ra:
“Thương Nguyên chân nhân . . .”.
Bạch Dạ Ma Tôn cũng có chút chấn kinh, thị lực của lão không tốt như Quỷ Mâu trưởng lão nhưng tai của lão không điếc.
Lão vội vàng quay người về hướng của Bạch Dương Đỉnh rồi ôm quyền hành lễ:
“Gặp qua chân nhân”.
Thương Nguyên mỉm cười đáp lại:
“Bạch Dạ Ma Tôn đến bản tông chơi, sao không đến Cửu Tiêu Cung gặp bần đạo mà phải lén la lén lút ở ngoại vi thế kia?”.
Bạch Dạ Ma Tôn nghe vậy, sau lưng ngay lập tức đổ đầy mồ hôi, ký ức của lão bất ngờ ùa về. Trước khi đến Bắc Nguyên, Ma Đế đã căn dặn lão thật kỹ không được giáp mặt Đại Địa chân nhân cùng Thương Nguyên chân nhân.
Bất quá Quỳ Liên muốn kiến thức nơi đây một chút trước khi trở về, lão cũng không từ chối, chỉ căn dặn nàng cẩn thận là được.
Về phần mình thì lão đã tận lực dùng thủ đoạn che giấu thân mình, coi như bùng nổ khí tức ra thì trong nửa canh giờ vẫn sẽ không bị phát hiện mới đúng.
Nào ngờ không đến mấy giây, Thương Nguyên đã xuất hiện rồi.
Thương Nguyên nói rất từ tốn, nghe qua thì không có gì nhưng chỉ có Bạch Dạ Ma Tôn mới biết, những từ đó không khác gì từng quả núi đè xuống trên vai cả.
Nếu không phải lão vận toàn bộ chân nguyên trong thể nội lên để chống đỡ thì có khi đã bị ép thẳng xuống dưới Bạch Dương sơn mạch rồi.
Lão cảm thấy có chút sợ hãi, loại cảm giác đáng sợ này không hề khác khi đối mặt với chủ nhân của Đại Ma Thiên Cung – Ma Đế cả.
“Rốt cuộc Thương Nguyên chân nhân ở cảnh giới nào?”, Bạch Dạ Ma Tôn tự vấn ở trong lòng.
Sau đó, lão nhanh chóng điều khiển lại cơ mặt của mình rồi từ tốn nói ra:
“Thánh Nữ của bản cung đến kiến thức uy danh của Đạo Môn, mong chân nhân không nổi giận”.
Bạch Dạ Ma Tôn sợ thì sợ thật nhưng lão vẫn có tự tin của mình, Thương Nguyên đang ở Bạch Dương Đỉnh, trong thời gian ngắn lão sẽ không thể đến đây nên Bạch Dạ Ma Tôn có thể tranh thủ đem Quỳ Liên đi trốn được.
Mặt khác, sau lưng lão là Đại Ma Thiên Cung, một thế lực không hề kém cạnh Cửu Tiêu Tông, truyền thừa cũng cực kỳ lâu đời, toàn lực bộc phát ra thì cả Đại Lục phải rung chuyển không ít.
Ma Đế không ở đây, Bạch Dạ Ma Tôn tự nhiên là người đại diện cho Đại Ma Thiên Cung, vì vậy lão không thể để Ma Cung mất mặt được, phong phạm của Ma Tôn chí ít lão vẫn có.
Thương Nguyên nghe vậy liền mỉm cười nói tiếp:
“Nếu đã muốn kiến thức uy danh của Đạo Môn, hà cớ phải ra tay giết đệ tử của bản tông?”.
Bạch Dạ Ma Tôn ôm quyền đáp:
“Mong chân nhân lượng thứ, Thánh Nữ chỉ là phòng vệ bản thân thôi, tin tưởng chân nhân cũng kiến giải được tình huống của nàng”.
Không đợi Thương Nguyên đáp, Quỷ Mâu ở đằng sau vội vàng ôm quyền hành lễ rồi nói ra:
“Gặp qua chân nhân, mong chân nhân nghe lão phu nói qua đôi lời”.
Thương Nguyên chân nhân cách không nhìn qua Quỷ Mâu trưởng lão một hồi rồi lại di chuyển ánh mắt nhìn về phía chiến trường của Khương Hy cùng Quỳ Liên một chút.
Lão mỉm cười nói ra:
“Quỷ Mâu cư sĩ không cần đa lễ”.
Quỷ Mâu trưởng lão đáp lại:
“Chân nhân quá lời, lão phu không dám nhận. Dạ Ma nguyện bỏ ra một cái giá đầy đủ, hi vọng chân nhân không để đệ tử trong tông đến làm phiền trận chiến của tiểu bối”.
Thương Nguyên mỉm cười nói tiếp:
“Trong tình huống bình thường, bần đạo sẽ chấp nhận nhưng cái giá bây giờ có lẽ Quỷ Mâu cư sĩ không chịu nổi đâu”.
“Lão phu nguyện ý nghe thử”, Quỷ Mâu trưởng lão từ tốn đáp lại.
Sau đó, thanh âm của Thương Nguyên vang vọng một bên tai Quỷ Mâu trưởng lão, thanh âm này cũng chỉ có mỗi lão mới nghe được mà thôi.
Nghe xong, thần sắc của lão có chút biến sắc, lão vội vàng nói:
“Chân nhân, cái giá này . . . ngang ngửa với việc ám sát một tu sĩ Kim Đan cảnh đỉnh phong rồi, mong chân nhân suy nghĩ lại”.
Ý nói, thực lực của Khương Hy lẫn Quỳ Liên đúng là rất mạnh nhưng để so với Kim Đan cảnh đỉnh phong thì quá xa, đòi hỏi này của chân nhân . . . có chút hơi quá phận.
Thương Nguyên chân nhân khẽ cười vang một tiếng rồi đáp:
“Trong hàng ngũ thế hệ trẻ, Vô Cửu đích xác rất mạnh, bần đạo công nhận điều đó, Thánh Nữ Ma Cung càng mạnh hơn nhưng hôm nay xác suất nàng bỏ mình tại Bạch Dương sơn mạch là bảy thành. Còn nguyên nhân thì một lát nữa cư sĩ sẽ hiểu”.
Lời vừa ra, cả Quỷ Mâu trưởng lão cùng Bạch Dạ Ma Tôn đều giật mình không thể tin nổi.
Đầu tiên, Thương Nguyên chân nhân là cao nhân thế ngoại, thực lực nằm vào hàng đầu của Đại Lục, ánh mắt cũng cực kỳ tinh chuẩn, lão đã công nhận người nào mạnh thì người đấy xác thực rất mạnh.
Thứ hai,chân nhân công nhận Quỳ Liên mạnh hơn, vậy thì nàng xác thực mạnh hơn nhưng tại sao tỷ lệ bỏ mình của nàng lại cao hơn?
Bạch Dạ Ma Tôn không hiểu nổi.
Lão không tin Thương Nguyên chân nhân không nhìn ra hậu thủ của Ma Đế lưu lại trên người Quỳ Liên, nhưng kể cả thấy, chân nhân vẫn phán định nàng có bảy thành tử trận.
Người khác nói câu này lão có thể không tin nhưng chân nhân đã nói câu này, nội tâm lão liền lo lắng không thôi.
Quỳ Liên không phải là người bình thường, nếu nàng chỉ là người thường thì làm sao dám gọi lão là Bạch gia gia được.
Thiên phú của Quỳ Liên cao nhất trong hàng ngũ Ma Đạo nhất mạch suốt hai ngàn năm qua, tương lai của nàng bất khả hạn định.
Coi như lão bỏ mình ngay tại đây thì nàng bắt buộc phải an toàn trở về Cực Tây, nếu không lão không biết chuyện gì sẽ xảy ra lúc lão trở về nữa.
Chết ư? – Còn nhẹ quá.
Về phần Quỷ Mâu trưởng lão, lão cảm thấy tình huống có chút . . . kỳ dị. Lão biết Quỳ Liên có hậu thủ Nguyên Anh cảnh, đồng dạng lão cũng cảm ứng được hậu thủ Nguyên Anh cảnh trên người Khương Hy nhưng lão biết hắn không so được với nàng.
Lão xem trọng hắn nên không cần hắn giết chết nàng, dọa sợ nàng thôi là đủ rồi, hoặc nhiều lắm là bứt nàng đến đường cùng là lão sẽ đề bạt hắn thành hạch tâm.
Dù sao giết thiên kiêu không phải dễ, huống hồ đi giết yêu nghiệt như Văn Đồng Quỳ Liên.
Nhưng đồng dạng như Bạch Dạ Ma Tôn, Quỷ Mâu trưởng lão biết Thương Nguyên không nói dối, như vậy cũng đồng nghĩa với việc, Khương Hy còn một hậu thủ khác lão không biết được.
Huyết quang đằng sau lớp vải kia một lần nữa lại hiện ra, lão có cảm giác đột nhiên nhìn không ra sâu cạn của tiểu tử này rồi.
Suy nghĩ một chút, lão liền hướng Thương Nguyên nói ra:
“Dạ Ma chấp nhận cái giá này”.
Thương Nguyên cười cười không đáp, hai mắt khẽ nhắm lại rồi xoay người trở về, đồng thời hướng vào hư không nói ra:
“Ngươi đi nhìn hai người kia một chút, đồng dạng truyền lệnh không cho bất cứ đệ tử nào xuất sơn. Nếu đã ra, gọi quay về lại”.
Hư không vặn vẹo một chút, thân ảnh của trung niên nhân mang hắc y đột nhiên xuất hiện, hắn hừ một tiếng nói ra:
“Sao ngươi lại để cho bọn hắn tác quai tác quái tại Bạch Dương sơn mạch?”.
Thương Nguyên mỉm cười đáp:
“Lão Vệ, chỉ là tiểu bối đánh với nhau, hơn nữa, Dạ Ma chấp nhận cái giá ta đưa”.
Vệ Khắc Nguyên híp mắt lại nghiêm nghị nhìn lão nói ra:
“Tiểu bối nào có năng lực can thiệp vào cấm chế sơn mạch?”.
Thương Nguyên đáp:
“Hẳn là đệ tử trong tông, ngươi truy xét Công Thư Lâu nhất mạch một chút, nhanh chóng xác nhận thân phận xem thử người này có nguyện một lòng với tông môn không. Nếu không được thì tùy ngươi xử trí”.
Vệ Khắc Nguyên trầm mặc một chút rồi nói:
“Được”.
. . .
. . .
Nơi nào đó tại Bạch Dương sơn mạch.
Khương Hy cùng Quỳ Liên chiến đấu liên tục hàng giờ liền, sắc trời cũng đã dần có chút ảm đạm lại nhưng pháp lực của bọn hắn vẫn sung mãn kinh khủng.
Nội tình tích lũy của song phương quả nhiên kinh dị, tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ không thể nào bằng nổi một góc băng sơn của hai người.
Rầm!
Khương Hy cùng Quỳ Liên đối chưởng với nhau, kình lực ngay lập tức đẩy bọn hắn ra xa. Y phục trên người bọn hắn đã nát ở nhiều nơi.
Một nửa y phục ở nửa trên bên phải Khương Hy đã sớm bị nàng đánh rách tơi tả, một nửa thân bên phải của hắn liền lộ ra bên ngoài, trên đó còn dính một ít máu tươi, không rõ là của hắn hay nàng.
Về phần nàng, từ trận chiến với lão nhân Kết Đan cảnh kia, quần áo của nàng đã có chút tơi tả rồi, đánh thêm một trận nữa với Khương Hy tự nhiên càng tơi tả hơn.
Bất quá nhìn nàng bây giờ quả thực rất có phong vị nữ nhân.
Nửa kín nửa hở . . . xác thực rất kích thích.
Người khác nhìn vào nàng bây giờ có lẽ đã không kiềm chế nổi thú tính rồi nhưng Khương Hy thì khác, Sắc Dục Thể luôn luôn bảo trì hắn trong trạng thái thanh tỉnh.
Chỉ là trong mắt người khác, hắn bây giờ tỏa ra . . . dâm niệm hơi nhiều. Nói văn vẻ hơn, dục vọng tỏa ra trên người hắn rất cao.
Quỳ Liên không đi Dục đạo nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận ra được, nàng híp mắt lại nhìn hắn một chút rồi sắc thái trên mặt lại bình tĩnh như cũ.
Lần trước y phục của nàng bị xé toạc ra hắn còn không để ý, bây giờ chỉ mới ngần này làm sao lại khiến hắn nhìn được.
Cỗ dục vọng kia của hắn mới làm nàng suy nghĩ kỹ càng. Theo nàng đoán, cỗ dục vọng đó có vấn đề, theo lời của Bạch gia gia thì nó xác thực có liên quan đến công pháp chủ tu của hắn.
Quỳ Liên muốn xác nhận lại một chút nhưng hiện tại có chút hơi khó, bọn hắn đều đã đấu qua một lần, thủ đoạn của nhau cơ hồ đều đã rõ rồi, đồng dạng cũng đã tính trước phương án để đối phó.
Khương Hy thấy nàng có chút trầm tư liền khẽ mỉm cười.
Nàng lộ sơ hở không?
Với cao thủ như hắn, đúng là có.
Nhưng bảo hắn tấn công không thì xin trả lời là không.
Quỳ Liên rất giảo hoạt, mọi hành động của nàng đều có dụng ý cả, nếu bây giờ hắn tấn công, có khi khóe miệng của nàng sẽ vểnh lên cũng nên.
Thực lực của nàng hắn đã nắm được một hai nhưng ai biết được nàng còn ẩn giấu gì ở trong người nữa.
Suy nghĩ một chút, hắn nói ra:
“Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”.
Quỳ Liên nghe vậy liền chuyển ánh mắt nhìn về phía hắn, mi tâm của nàng có chút hơi nhăn lại, con ngươi trong trẻo kia đột nhiên sáng lên một tia tinh quang, nhìn rất lay động tâm thần.
Cũng may hắn đã quen dần rồi, nếu không đúng thật là cũng vô pháp đối mặt với nàng.
Nàng mỉm cười nói ra:
“Nếu sát thủ nào của Dạ Ma cũng như ngươi thì tốt rồi”.
Khương Hy có chút hứng thú, giọng của hắn mang theo ý cười vang ra:
“Văn Đồng cô nương, dạ dày của ta làm ngươi nhung nhớ đến thế?”.
Hắn biết ý của nàng khác nhưng hắn vẫn nhịn không được trêu nàng một chút, dù sao đánh đấm nãy giờ cũng có chút mệt rồi, thư thái một chút cũng không sao.
Mục đích hôm nay của hắn vẫn là dọa sợ nàng hơn là giết nàng nên không cần phải căng thẳng quá.
Quy Liên có chút hơi cong khóe miệng lên, nàng đáp lại:
“Thịt của ngươi không tồi, so ra thì có mỹ vị hơn những kẻ khác. Mặt khác, ngươi là người xuất gia sao?”.
Khương Hy có chút hơi bất ngờ, hắn nghiêng đầu nhìn nàng một cách có chút thú vị. Hắn không bị cảm động bởi thân thể nàng nên bây giờ sinh nghi hắn là người xuất gia rồi?
Phối hợp thêm việc nàng nghi thần nghi quỷ hắn là đệ tử của Cửu Tiêu Tông nữa thì nàng nghĩ đến việc hắn xuất gia làm đạo sĩ cũng không sai.
Hắn mỉm cười nói ra:
“Ngươi nghĩ nhiều, ta không ăn chay, hơn nữa lần trước ngươi chẳng phải cột ta cùng Thánh Tử Hoan Tông vào một chỗ sao?”.
Quỳ Liên nghĩ một chút rồi đáp lại:
“Ta thay đổi suy nghĩ của mình một chút . . .”.
Đột nhiên, nàng dừng lại, sau đó, khóe miệng khẽ cong lên đầy ý vị.
Thanh âm của nàng nhè nhẹ vang lên:
“ . . . Làm đạo lữ của ta chứ?”.