Khương Hy chưa từng đứng trước mặt Quỳ Liên để gọi tên nàng bao giờ, nhiều lắm hắn cũng chỉ xưng ‘Văn Đồng cô nương’ hoặc ‘ngươi’ mà thôi.
Nhưng hôm nay, vào lúc này, hắn lại gọi thẳng tên của nàng.
Không phải hắn muốn thể hiện gì với nàng cả, hắn thực tâm muốn nàng yên tâm, đồng thời cũng đang ngụ ý bảo nàng nên yên phận một chút.
Nàng cũng không phải dạng vừa đâu, hắn còn sợ sau khi nàng vừa song tu xong sẽ lại động thủ với dạ dày của hắn cũng nên.
Bằng chứng là hai con mắt bây giờ của nàng còn đang nhìn chằm chằm vào vết sẹo ở vùng bụng bên trái của hắn đây.
Quỳ Liên nghe xong một câu kia của hắn tự nhiên gật nhẹ đầu có hơi chút an tâm, nàng cũng không để tâm đến việc hắn gọi thẳng tên của nàng ra.
Thay vào đó, nàng nhìn chằm chằm vào vết sẹo ở một bên bụng của hắn rồi cười khẽ một tiếng đầy thích thú.
Sau đó, nàng uyển chuyển lướt thân đến, mị khí cùng khí tức của nàng trong chớp mắt liền hòa trộn vào trong không gian đỏ hồng đầy dụ hoặc kia của hắn.
Nàng ôn nhu chạm vào vết sẹo đó một hồi rồi nhẹ giọng nói ra:
“Ngươi đau không?”.
Tâm thần Khương Hy có chút căng thẳng, hắn vội vàng nói ra:
“Trước khi song tu, ta muốn ngươi hứa không được động thủ trong quá trình hành sự”.
Cái gì mà ‘ngươi đau không?’, một câu này tuyệt đối có vấn đề, nếu hắn nói không, biết đâu nàng lại đưa tay vào moi ra tiếp một cái dạ dày nữa. Nếu nói có, có khi kết quả cũng không khác mấy đâu.
Cho nên hắn cần nàng thực hiện một chút thủ tục.
Nghe vậy, Quỳ Liên liền hừ lạnh một tiếng đáp lại:
“Sợ cái gì, ta cũng không ăn thịt ngươi”.
Khương Hy: “. . .”
Vậy lần trước người nào nhai dạ dày của ta?
Quỷ sao?
Hắn lườm mắt nhìn nàng một chút, ngụ ý bảo nàng không hứa thì hắn không làm. Cuối cùng Quỳ Liên cũng híp mắt lại rồi hứa với hắn.
“Được!”.
Vừa dứt lời, nàng liền trực tiếp kéo đầu hắn xuống hôn một ngụm, động tác cực kỳ thô bạo nhưng cũng đồng thời rất kích thích.
Nội tâm Khương Hy thở dài một trận nhưng tạm thời hắn sẽ không nghĩ nhiều, tận hưởng một chút là được.
Sau đó, không gian đỏ hồng cùng mị khí hồng phấn đan xen nhau liên hồi, sắc xuân tỏa ra ở khắp nơi.
. . .
. . .
Ngoại giới.
Trong lúc Khương Hy cùng Quỳ Liên làm chuyện không ai nghĩ đến thì ở ngoài Bạch Dương sơn mạch lại diễn ra một cuộc đối đầu ở một cấp độ hoàn toàn khác.
Bạch Dạ Ma Tôn cùng Quỷ Mâu trưởng lão bây giờ cực kỳ ngưng trọng nhìn về mặt trời khổng lồ ở trước mặt.
Xét theo thời gian, bây giờ là ban đêm, tự nhiên sẽ không thể nào có được mặt trời.
Nhưng thực tế lại giống như hai người đang thấy, không gian xung quanh bọn hắn bây giờ chính là ban ngày bởi vì sự tồn tại mặt trời khủng khiếp kia.
Nằm ngay trong trung tâm của nó là một bóng người với đạo bào màu đen tuyền, ánh mắt cực độ cương nghị.
Người này chính là nguyên nhân khiến cho ban đêm của nơi này phải biến trở lại thành ban ngày.
Đại trưởng lão của Cửu Tiêu Tông – Vệ Khắc Nguyên.
Vệ Khắc Nguyên liếc mắt nhìn xuống lớp kết giới quang cầu do Khương Hy tạo ra ở phía dưới từ cấm chế Bạch Dương sơn mạch, sau đó hắn chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm vào Quỷ Mâu rồi lạnh nhạt nói ra:
“Quỷ Mâu, cho bần đạo một lý do chính đáng, còn không ngày hôm nay cả ngươi lẫn tên tiểu tử này phải táng thân tại nơi đây”.
Quỷ Mâu ngưng trọng lại, hai đạo huyết quang đằng sau lớp vải kia lay động không ngừng, khí thế của lão cũng tỏa ra để chống lại.
Khác với khí tức âm u lạnh lẽo của Bạch Dạ Ma Tôn, khí tức của Quỷ Mâu lại mang một mùi tanh của máu cùng ô uế của ma hồn.
Khí tức của lão rất mạnh, mạnh không thua gì Vệ Khắc Nguyên, nhưng luận về tính chất thì khí tức dương cương mười phần của mặt trời lại khắc chế toàn bộ khí tức của lão.
Bất quá so với việc đối đầu với Thương Nguyên chân nhân thì Quỷ Mâu trưởng lão nguyện đôi co với Vệ Khắc Nguyên hơn, lão bình tĩnh nói ra:
“Vệ trưởng lão, quy củ của Dạ Ma ngươi cũng biết, trừ bỏ Ngọc Diện, còn lại chúng ta không truy cứu bất cứ thông tin hậu trường nào của sát thủ cả.
Chuyện Vô Cửu biết cấm tự lão phu không biết được, đây cũng là lần đầu lão phu thấy hắn thi triển”.
Vệ Khắc Nguyên lạnh nhạt đáp:
“Đã vậy, bần đạo xuất thủ đánh chết hắn các ngươi cũng không có ý kiến?”.
“Chuyện này . . .”, Quỷ Mâu trưởng lão có chút khó nói.
Sự tồn tại của Vô Cửu đối với Dạ Ma tính ra thì không quan trọng nhưng trong tương lai, hắn hoàn toàn có tiềm lực nắm được một vị trí mấu chốt của Dạ Ma.
Giá trị của Vô Cửu sẽ được xác định chính thức dựa vào kết quả của trận chiến ngày hôm nay, cho nên Quỷ Mâu trưởng lão cũng không nắm chắc được nên trả lời thế nào.
Vô Cửu đã biết được cấm tự Bạch Dương tự nhiên không thoát nổi được quan hệ với Cửu Tiêu Tông, lão hoàn toàn có đủ sức mang hắn an toàn rời khỏi Bạch Dương sơn mạch nhưng tiền đề là lão phải xác định được giá trị của hắn.
Suy nghĩ một hồi, Quỷ Mâu trưởng lão ôm quyền nói ra:
“Vệ trưởng lão, đắc tội rồi!”.
Vừa dứt lời, một cỗ huyết sát liền phóng lên tận bầu trời, khí tức Nguyên Anh cảnh của Quỷ Mâu trưởng lão triệt để mở ra.
Lão vung tay đánh ra một quyền.
Không khí rung rộng liên hồi, không gian xoắn nát hết cả lại, huyết sát tỏa ra như đại hồng thuỷ.
Vệ Khắc Nguyên hừ lạnh một tiếng, một quyền đối ứng đánh ra, nhiệt lực kinh khủng từ mặt trời bùng nổ, không gian mấy trăm dặm xung quanh liền uốn lượn không ngừng.
Một chiêu này trực tiếp bẻ cong không gian của vạn vật.
Oanh!
Song quyền va chạm, khí tức hủy diệt buông xuống ở khắp nơi, trừ bỏ lớp kết giới Khương Hy tạo ra từ trước thì bây sợ xung quanh đã bị san thành bình địa rồi.
Chỉ dựa vào mỗi dư uy mà sức hủy diệt đã lớn đến thế rồi thì một khi chịu phải một chiêu trực diện hơn thì không biết tràng cảnh sẽ đáng sợ đến thế nào.
Người đời nói Nguyên Anh cảnh rất đáng sợ nhưng không mấy ai biết Nguyên Anh cảnh mạnh đến đâu, chỉ có thể dựa vào não bổ để tự thành.
Nhưng trên thực tế, Nguyên Anh cảnh còn đáng sợ hơn thế nhiều.
Trận chiến của Vệ Khắc Nguyên cùng Quỷ Mâu trưởng lão tạo ra sức phá hoại quá lớn, cho nên cả hai bọn hắn đều ngự không phóng thẳng lên trên tận trời mây.
Bất quá những người ở phía dưới này vẫn có thể cảm nhận được dư kình kinh hoàng từ trận chiến kia.
Bạch Dạ Ma Tôn dõi mắt lên nhìn vào hai người kia đối chiến một hồi rồi thở dài một hơi. Lão không muốn can dự vào trận chiến kia, dù sao nơi này cũng không phải Cực Tây, làm chuyện gì cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Huống hồ bây giờ lão còn đang đứng tại sân nhà của Cửu Tiêu Tông, vọng động thôi là cao thủ khác của Cửu Tiêu Tông sẽ xuất động ngay.
Lão còn chưa quên được Thương Nguyên chân nhân đang ở trong bóng tối quan sát lão đâu.
Mặt khác, lão cũng đang thay Quỳ Liên lo lắng một trận, vốn dĩ lão muốn mượn dư uy của trận chiến kia xem thử có thể phá được lớp kết giới đó không, nào ngờ lớp kết giới đó đáng sợ đến mức dư uy của trận chiến bậc kia cũng không phá nổi.
Lão dần cảm thấy những lời Thương Nguyên chân nhân nói lúc trước đang dần trở thành sự thật, Quỳ Liên có bảy thành tử vong trong trận chiến này.
Nhưng có đánh chết lão cũng không ngờ rằng, xác suất nàng sống sót có khi lên đến mười thành cũng nên.
. . .
. . .
Một canh giờ sau.
Ngoại giới diễn ra chuyện gì Khương Hy không biết, Quỳ Liên cũng không bởi lớp kết giới này xác thực rất vững chắc, bọn hắn có thể nhìn thấy bên ngoài nhưng tầm mắt của bọn hắn có hạn.
Cấp bậc chiến đấu cao tầng của Nguyên Anh cảnh rất mãnh liệt, bọn hắn khó có thể nhìn xuyên qua tầng mây được.
Mặt khác, bọn hắn lại rất tập trung vào đối phương nên về cơ bản sẽ không quản ngoại giới xảy ra chuyện gì.
Từng tiếng thở dốc vang lên liên hồi, không gian đỏ hồng của Sắc Dục Khí cùng không gian hồng phấn của mị khí hòa vào nhau thành một thể.
Tiếng thở dốc vang lên mỗi lúc một nhanh, mồ hôi đổ ra cũng nhiều không kém, đồng thời hai cỗ u hương hòa trộn vào nhau trong không khí không khác gì thuốc phiện.
Khương Hy ngửi thấy u hương của Quỳ Liên, đồng dạng nàng cũng ngửi thấy của hắn.
Bọn hắn trầm mê trong sắc dục được hơn một canh giờ, giai đoạn song tu trên thực tế đã hoàn thành từ mười phút trước nhưng song phương chưa ai chịu dứt ra cả.
Có lẽ thời gian đôi bên không có nhiều nên không thể tận hưởng tốt lần giao hoan này.
Hành động kéo dài này của bọn hắn tựa như thể đang níu kéo đối phương ở lại với mình vậy. Nàng không muốn hắn đi mà hắn cũng không dứt được nàng.
Khương Hy thở dốc ra một hơi, hắn hé miệng ra cắn nhẹ vào cổ nàng, nàng khẽ rên một tiếng, hai tay cấu chặt vào lưng hắn.
Nàng luồn tay vào bên dưới chạm vào vết sẹo của hắn rồi mỉm cười đầy mị hoặc nói ra:
“Ngươi có biết mỗi lần hành sự, vết sẹo này sẽ di chuyển theo không?”.
Khóe miệng Khương Hy có chút hơi co rút lại, mặc dù nàng đã hứa rồi nhưng mỗi lần nàng chạm vào đó lại khiến hắn không khác gì rồng bị động phải nghịch lân.
Mười phần nhạy cảm.
Hắn thở dốc một hơi rồi mỉm cười đầy dụ hoặc, một tay kéo tay của nàng lên hôn nhẹ một cái, ma âm vang lên đáp lại:
“Quỳ Liên, nàng bắt đầu không yên phận rồi”.
Quỳ Liên khẽ cười khúc khích vài tiếng, từ lúc giao hoan đến giờ, hắn vẫn luôn gọi nàng là ‘Quỳ Liên’, hơn nữa cũng không còn trắng trợn gọi ‘ngươi’ như trước mà đã ôn nhu hơn.
Thú thật, nàng xác thực thích cảm giác này, đồng thế hệ nàng chưa bao giờ cho phép người nào gọi tên của mình, coi như Thập Ma đệ nhất nhân – Thánh Tử Huyết Giáo cũng không có tư cách.
Nhưng Khương Hy lại khác.
Cảm giác này rất lạ, nàng cũng không hiểu thế nào, có khi hắn khiến nàng chán ghét, hận không thể róc thịt ra nhai nuốt một trận nhưng cũng có khi hắn lại khiến nàng tò mò, tối ngày phải xem thử hắn là người như thế nào.
Nàng khẽ cười, sau đó lật người lại, đè hắn xuống đất rồi nhẹ nhàng cắn lên trên yết hầu. Toàn thân hắn lập tức cứng ngắc lại ngay, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra cảnh nàng khép miệng mạnh hơn tháo luôn thanh quản của hắn ra.
Quỳ Liền đột nhiên phát hiện bó cơ của Khương Hy căng ra liền cười khanh khách một tiếng, nàng từ tốn ngồi dậy rời khỏi người hắn, pháp lực lập tức vận lên tẩy đi hết số mồ hôi kia.
Bộ dáng bây giờ của nàng so với lúc trước còn muốn phong vận hơn rất nhiều, một ánh mắt bây giờ của nàng đưa qua tuyệt đối sẽ câu hồn không biết bao nhiêu chúng sinh trong thiên hạ.
Nàng từ tốn mang y phục vào lại, đồng thời nội tâm cũng cao hứng không ngớt.
Bởi nàng song tu thành công, Nhân Gian Mị Thể của nàng cũng đã được mở ra. Bây giờ mặc dù chưa quen lắm nhưng chỉ cần bế quan vài tháng là sẽ kiểm soát được thể chất ngay.
Quỳ Liên rời khỏi người, Khương Hy liền thở nhẹ ra một hơi, nội tâm hắn cũng cao hứng không ít, nguyên âm của nàng bây giờ đã thuộc về hắn, Sắc Dục Thiên trong thể nội cũng đang dần luân chuyển để hấp thu, tốc độ cực độ chậm chạp cần phải bế quan gấp.
Bây giờ hắn hoàn toàn chắc chắn được, bản thân mình sắp có được thêm một môn thần thông nữa rồi.
Hắn từ tốn ngồi dậy, pháp lực tuôn ra hỗ trợ hong khô cơ thể, đồng thời hắn cũng lấy y phục ra mang vào.
Bộ y phục này là y phục Vô Nhai thường mang, thuần một sắc đen có điểm thêm sắc đỏ.
Khương Hy bất giác đưa tay lên chạm vào mặt mình, một trận hoan ái vừa rồi hắn ra rất nhiều mô hồi, khí lực cũng hao đi tương đối nhiều cho nên hắn có cảm giác mặt hắn có chút hơi khó chịu.
Bất quá hắn lại không thể gỡ lớp dịch dung này ra, sẽ để lộ dung mạo mất.
Quỳ Liên thay đồ xong xuôi, nàng quay người nhìn về phía hắn mỉm cười nói ra:
“Vô Cửu, tên của ngươi là gì?”.
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
“Có sát thủ nào lại đi khai báo tên họ của mình không?”.
Quỳ Liên nói ra:
“Vậy ngươi đi làm người đầu tiên đi”.
Khương Hy cười cười, từ chối cho ý kiến. Nhưng nghĩ đến việc nàng cho phép hắn gọi tên của mình thì hắn lại cảm thấy có chút hơi rung động.
Nội tâm thở dài không ngừng, hắn hướng nàng mỉm cười nói ra:
“Giữa hai ta thôi nhé, ta họ Khương”.