Huyền Lục

Chương 397: Sắc dục thiên viên mãn - trầm nê sắc hồn



Vào trong thành, Khương Hy vẫn tiếp tục sử dụng Nhân Gian Hành Tẩu tiến vào Tiên Khu, lách qua không biết bao nhiêu ánh mắt của mấy vị thiếu gia thích gây sự.

Dù sao những cảnh này tại tu chân giới cũng tương đối nhiều, cậy quyền cậy thế của gia tộc lên mặt là vậy.

Ngay tại dưới mặt đất này, chỉ cần Khương Hy không nguyện ý thì hắn sẽ không bị người khác nhìn thấy dù có đang ở giữa phố.

Bốn năm qua ngoại trừ đề thăng thực lực cũng như tu vi, Khương Hy còn học được cách kiểm soát thần thông Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ của chính mình.

Lúc nào cần ẩn giấu thì ẩn giấu, lúc nào không thì thôi.

Thần thông này rất tiện lợi nhưng thi thoảng cũng gây ra chút phiền phức không đáng có, học tập được cách kiểm soát nó tự nhiên sẽ giảm thiểu được một số vấn đề.

Không đến mười lăm phút sau, hắn trở về trạch viện của mình.

Lưu Nhất thấy hắn thì có chút ngạc nhiên rồi vội vàng ôm quyền nói ra:

“Lưu Nhất xin thỉnh an công tử”.

Khương Hy nhìn qua hắn một chút, dù không biểu hiện ra bên ngoài nhưng hẳn sẽ tồn tại không ít khúc mắc ở trong lòng với Lưu Tam đâu.

Khương Hy chỉ xem một chút thôi, hắn cũng không xem trọng Lưu Nhất mấy. Sau đó hắn gật nhẹ đầu, biểu thị chào hỏi một chút rồi trở lại vào trong.

Đám gia nhân thấy hắn trở về liền vội vàng nghiêm chính hành lễ, thần sắc cung kính cực kỳ. Bốn năm ở chung với nhau, hắn đương nhiên cũng không để gia nhân của mình chịu thiệt, có thời gian rảnh hắn đều chỉ điểm bọn hắn tu hành một chút.

Qua bốn năm, người nào người nấy đều tăng tu vi lên không ít, trong đó có đến tận hai người vượt qua Luyện Khí cảnh bước vào Trúc Cơ cảnh sơ kỳ Hợp Nhất Kiều.

Cả trạch viện tính cả Khương Hy thì cũng đã có năm tu sĩ Trúc Cơ cảnh, chỉ cần tu sĩ từ Kim Đan cảnh không hạ giá đến đây thì đội hình này không cần ngại bất kỳ ai.

Trong con mắt của đám gia nhân, Khương Hy nghiễm nhiên là chủ tử tốt nhất bọn hắn từng gặp được, cho nên liền thành thành thật thật hầu hạ cẩn thận chu đáo.

Khương Hy cũng gật đầu mỉm cười chào hỏi bọn hắn một chút rồi trở về phòng, tiện đường cũng không quên gọi Lưu Tam qua báo cáo lại một chút sự tình phát sinh trong thời điểm hắn rời đi.

Hắn đi không lâu nên sự tình phát sinh cũng không nhiều, về phía hoàng cung thì không có bất cứ dị động nào, các đại tộc Nguyên Anh cảnh cũng vậy nhưng thế gia Kim Đan cảnh lại có hành động.

Đoạn thời gian sắp tới đối với các thế gia này tự nhiên cực kỳ nhạy cảm bởi cuộc chiến phân bậc thế gia lại bắt đầu diễn ra rồi.

Thế gia Kim Đan cảnh tại Hoàng Thành Đại Tinh cực kỳ nhiều, theo Lưu Tam báo cáo thì con số phải lên sáu mươi nhà, trong đó phân ra thượng, trung, hạ. Mỗi bậc sẽ có hai mươi nhà ứng với số lượng tài nguyên thu thập được.

Hoàng Thành khác các tòa thành khác, số lượng thế gia Kim Đan cảnh ở đây có quá nhiều, thiếu mất một nhà cũng không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào đối với Hoàng Thành cả.

Mặt khác, tài nguyên tu luyện có hạn cho nên các thế gia Kim Đan cảnh bắt buộc phải tranh đấu để đoạt danh ngạch tốt nhất.

Thượng thế gia đương nhiên là mục tiêu tối cao của sáu mươi thế gia này, coi như vị trí thứ hai mươi thì cũng là thượng thế gia.

Ngược lại, vị trí thứ hai mươi mốt dù chỉ chênh một bậc nhưng lại là trung thế gia, tài nguyên nhận được sẽ ít hơn cực kỳ nhiều.

Cứ mỗi năm mươi năm, loại tranh đấu như thế này lại diễn ra một lần, và người đại diện thế gia tranh đấu bắt buộc là tu sĩ Trúc Cơ cảnh, không yếu hơn, cũng không mạnh hơn.

Đây cũng là cơ hội công bằng duy nhất Hoàng Thành ra để cho các thế gia này tranh.

Tu sĩ Kim Đan cảnh của các thế gia phân mạnh yếu quá rõ ràng, hơn nữa tu vi chỉ cần chênh một tiểu cảnh thôi là thực lực cách nhau cực kỳ xa, để cấp bậc này tranh đấu chi bằng cáo tri tu vi ra cho nhanh.

Bên cạnh đó, lần tranh đấu này cũng được xem là một lần yến hội để tất cả tu sĩ trong cảnh nội Đại Tinh đến xem. Lúc đó, thiên kiêu của các đại tông môn có khi cũng xuất hiện không chừng.

Thời điểm khác có lẽ không nhưng Khương Hy biết năm tới sẽ diễn ra sự kiện gì, bây giờ các đại tông môn còn ẩn giấu thiên kiêu nữa tự nhiên sẽ chịu thiệt về thanh thế, cho nên bắt buộc phải để bọn hắn xuất sơn thôi.

Khương Hy đã nhìn qua vài cái tên nổi bật ở Bắc Nguyên, bản thân hắn cũng muốn nhìn qua một chút xem thử Thập Đại Thiên Kiêu thế hệ này như thế nào.

Theo ước tính thì khoảng ba tháng nữa mới bắt đầu sự kiện này, Khương Hy cũng không vội, thời gian này đối với hắn cũng vừa đủ để viên mãn được Sắc Dục Thiên rồi.

Nghe xong tin tức, Khương Hy lệnh cho Lưu Tam đi chuẩn bị phòng tắm giúp hắn. Lưu Tam liền cung kính thực hiện theo, đồng thời cũng không hỏi hắn vừa đi đâu về.

Chủ tử làm việc, không cần hỏi nhiều, chỉ cần tuân theo là được.

Khương Hy hài lòng thuộc hạ như thế này, trước đó hắn nhìn người không sai.

Một tiếng sau.

Hắn đả tọa ngay giữa hồ linh tuyền, xung quanh đều được đóng cửa kín mít, để an toàn, hắn còn bày ra một tòa phù trận để phòng thủ nữa. ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO

Khoảng thời gian cảm ngộ thiên địa để viên mãn công pháp tự nhiên cần phải yên tĩnh tuyệt đối, đồng thời không được để bản thân bị làm phiền.

Nhiều năm rồi trạch viện của hắn không gặp phiền phức nhưng ai biết được vào thời điểm mấu chốt này lại có mấy tên âm binh đâu.

Lưu Nhất phụ trách trị an nhưng cũng chỉ trị an ở ngoài sáng thôi, còn chân chính thủ hộ, trị an cho trạch viện này là Lưu Tam cùng hệ thống nhãn tuyến của Khương Hy tại Hoàng Thành.

Chỉ cần có người biểu hiện dị động ở quanh trạch viện một dặm thôi là Lưu Tam cùng đám nhãn tuyến sẽ xuất thủ khu trừ ngay tức khắc.

Khương Hy cũng đã lưu lại cho Lưu Tam không ít phù trận, coi như tu sĩ Ngưng Dịch cảnh gặp phải Lưu Tam có chuẩn bị thì cũng không thể toàn thân trở ra được.

Đả tọa được một hồi, khí tức của Khương Hy đã đạt đến đỉnh phong, nội tâm cũng bình lặng lại rất nhiều.

Sau đó, hắn bắt đầu vận chuyển Sắc Dục Thiên trong thể nội lên, cùng lúc đó, Sắc Dục Thể cũng thả khí tức dụ hoặc ra bên ngoài, toàn bộ phòng tắm ngay lập tức được bao phủ bởi một vùng không gian đỏ hồng.

Tiếp theo, hắn cẩn thận điều động Sắc Dục Khí trong thể nội quấn lấy nguyên âm lực ở nửa thân dưới.

Khác với Quỳ Liên, Khương Hy không thể tiêu hóa nguyên âm của nàng ngay tại chỗ nhanh được, chí ít phải cần một lần bế quan mới được.

Nguyên âm của nàng rất mạnh, nói đúng hơn thì nguyên âm của Nhân Gian Mị Thể cực kỳ mạnh, hắn chỉ mới luyện hóa một chút thôi mà đã cảm thụ được pháp lực tăng trưởng rồi.

Cũng cùng lúc đó, nguyên âm của nàng mang theo một cỗ ý niệm sắc dục rất mạnh, đây là ý niệm sắc dục của chính bản thân Quỳ Liên.

Khương Hy vốn nghĩ nàng không để tâm đến chuyện hoan ái nhiều nhưng không ngờ rằng ý niệm sắc dục của nàng mạnh đến mức không tưởng.

Vô luận Thanh La hay Mị Cơ đều là cao thủ mị thuật cũng không thể so nổi ý niệm sắc dục với Quỳ Liên.

Hơn nữa Khương Hy có cảm giác rất quen thuộc với cỗ ý niệm này, nó hoàn toàn giống hệt với thời điểm hắn cùng nàng giao hoan.

Ý niệm sắc dục của một người thông thường rất phong phú bởi một người có thể có tư tưởng giao hoan với nhiều người khác nhau, mặc cho miệng có nói cả đời chỉ yêu thương một người duy nhất.

Hắn từng cảm nhận ý niệm sắc dục của Thanh La cùng Mị Cơ, cả hai người bọn họ đều phong phú không thể tả nổi, tựa như các nàng phải ngủ được với toàn bộ nam nhân trong thiên hạ thì mới chịu được.

Nhưng Quỳ Liên khác hẳn.

Ý niệm sắc dục của nàng toàn vẹn đều chỉ thẳng vào hắn, thuần từ đầu tới chân không lẫn một chút tạp niệm nào cả.

Mặc dù hắn đã bình tâm rồi nhưng một khi cảm nhận được cỗ ý niệm này, thần sắc của hắn liền không thoải mái lắm nhưng là theo nghĩa tích cực.

Hắn có cảm giác có chút hơi… vui vui.

Cảm giác này rất khó tả, yêu thì chưa đến nhưng ưa thích thì có lẽ đã có rồi. hắn chưa từng xuất hiện cảm giác này với bất kỳ nữ nhân nào bao giờ nên một khi nó xuất hiện thì tâm trạng của hắn đột nhiên có chút không yên. Tốc độ luyện hóa nguyên âm tăng nhanh một cách đột ngột, đồng thời hai mắt của hắn cũng mê dại ra, khí tức dụ hoặc của Sắc Dục Thiên buông ra không ngừng, đồng thời xu hướng cũng mỗi lúc một kéo cao.

Không bao lâu sau, không gian xung quanh phòng tắm đột nhiên ngưng trệ lại, từng dòng luân chuyển của linh tuyền trong hồ cũng di chuyển chậm chạp không ngờ.

Nhận thức của Khương Hy mỗi lúc một rõ ràng hơn, sắc mặt của hắn theo đó cũng đỏ lên một cách bất thường, cả thân thể ngứa ngáy khó chịu không thôi.

Trong đầu hắn lần lượt xuất hiện hình ảnh của Quỳ Liên, từ hình ảnh tò mò thích thú của nàng cho đến hình ảnh nàng tĩnh lặng uống rượu ngắm tuyết rồi đến hình ảnh giao hoan mê người của nàng.

Tất cả những hình ảnh đó lướt qua trong đầu không ngừng nghĩ, cơn ngứa ngáy của hắn cũng mỗi lúc một tăng lên.

Hắn cắn nhẹ môi, miệng khẽ rên lên một tiếng nhỏ, hai mắt từ mê dại dần dần lấy lại được thanh minh, con ngươi đen tuyền lập tức chuyển thành một màu tím đầy huyền bí.

Làn da cũng không còn đỏ nữa mà đã trở lại trắng noãn như ngọc của trước đó.

Khóe miệng hắn khẽ cong lên, khí tức của Sắc Dục Thiên buông ra rồi kéo lên không ngừng.

Tiểu thần thông sắc thế cũng xuất hiện ở xung quanh, sau đó, cường độ của sắc thế càng ngày càng tăng mạnh lên, không gian đỏ hồng kia ngay lập tức cô đọng lại rồi hóa hình.

Thân thể hắn nổi lên một đường hồng quang dài vô tận rồi nhanh chóng ly thể dung nhập vào bên trong không gian sắc thế đang được cô đọng.

Không bao lâu sau.

Oanh!

Một tiếng động vang lên ở trong người Khương Hy, không gian sắc thế đã triệt để không còn, thay vào đó là thực ảnh của một con Trầm Nê Ngư màu đỏ hồng đáng uốn lượn ở trên bầu trời, kích thước của nó không to vì hắn đã cố tình nén thân thể của nó lại từng đó.

Trầm Nê Ngư tiến lại bao lấy Khương Hy, biểu hiện thân thiết không ngừng, đồng thời trên từng cái vẩy của nó thi thoảng còn tỏa ra một chút Dục Hỏa.

Sau đó, không gian xung quanh đột nhiên trở lại bình thường, từng đường vân cùng gợn sóng của mặt nước cũng đã lấy lại được tốc độ như cũ.

Con Trầm Nê Ngư kia uốn lượn một hồi rồi dung nhập trở lại cơ thể của Khương Hy, khóe miệng hắn cũng vểnh lên đầy cao hứng.

Kế tiếp, hắn nhắm mắt lại tản linh thức ra kiểm tra trạch viện, giữa lúc này, toàn bộ mười hai đốm lửa đột nhiên hiện lên trong tiềm thức của hắn.

Đốm lửa này chính là Dục Hỏa, kích thước khác nhau rất nhiều nhưng chúng đều đại biểu cho một thứ, gọi là dục vọng xác thịt hay sắc dục.

Cảm nhận được thứ này, Khương Hy đã biết, hắn thành công.

Sắc Dục Thiên của hắn sau gần hai mươi năm đã chính thức bước vào viên mãn chi cảnh, bản thân hắn cũng đã thành công lĩnh ngộ được sắc dục ý cảnh, thần thông của Sắc Dục Thiên cũng đã được ngộ ra.

Tên của nó là Trầm Nê Sắc Hồn, biểu hiện chính là con Trầm Nê Ngư vừa rồi.

Tam Dục là tinh thần công pháp, cho nên thần thông thoát thai từ nó đều là thần thông thuộc hệ tinh thần.

Trầm Nê Sắc Hồn là thần thông công kích linh hồn, uy lực hiện tại thế nào Khương Hy không biết nhưng nếu dùng nó lên tu sĩ Kết Đan cảnh thì hoàn toàn có thể nhất kích tất sát.

Thần thông cũng phân đẳng cấp, Trầm Nê Sắc Hồn thoát thai từ Nguyên Anh công pháp, nó đương nhiên mạnh không tưởng.

Coi như Thiên Địa Vô Thanh của hắn bước vào đại thành thì cũng không thể đấu nổi với nhập môn Trầm Nê Sắc Hồn.

Đây chính là chênh lệch về đẳng cấp công pháp cùng chiến kỹ.

Bên cạnh đó, Khương Hy gọi là thần thông này là Trầm Nê Sắc Hồn là bởi gốc gác của môn thần thông này chính là tiểu thần thông sắc thế cùng với lại linh hồn của Trầm Nê Ngư.

Năm đó tại Bắc Nguyên Vạn Dặm, hắn đã dùng Tỏa Hồn Phù Trận giam cầm linh hồn của Trầm Nê Ngư lại.

Về sau tại Tinh Hư Thành, hắn đã xóa hết linh trí trong linh hồn của con yêu quái này, đồng thời cũng dung nhập vào bên trong cơ thể, mượn Sắc Dục Thể uẩn dưỡng linh hồn Trầm Nê Ngư chờ đợi thời điểm này.

Sắc Dục Thiên của hắn vào viên mãn, linh hồn của Trầm Nê Ngư triệt để trở thành đồng nguyên với sắc thế rồi hóa thân trở thành thần thông của riêng hắn.

Mọi thứ đều đã được chuẩn bị từ trước, về cơ bản thì Khương Hy chỉ có chờ đợi thời điểm mà thôi.

Hắn am hiểu chờ đợi, và rốt cuộc, hắn lại thành công đợi được khoảnh khắc này.

Sắc Dục Thiên viên mãn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.