Việc thăm bệnh cho Hồ Vương vẫn tiếp diễn, nhưng lạ kỳ thay, mỗi phen gặp Tỉnh Vĩ vua cáo lại than thở rằng vết thương đau nhức, tối khó ngủ, trằn trọc suốt, làm hắn thật quá lo lắng. Theo hắn ta xem bệnh, quan sát thương tích, mọi thứ đều tiến triển rất tốt, chẳng hề thấy biến chứng gì để tộc chủ đau nhức. Hắn xem y thư, thuốc men đến thâm quầng hai mắt vẫn không biết rốt cuộc mình sai ở đâu, hay do thân thể tộc chủ mẫn cảm với thảo dược nào. Tình hình bệnh nhân càng có chuyển biến xấu, kẻ mang danh lang y càng phải tới lui quan tâm chăm sóc gấp bội. Thường xuyên lui tới động hồ ly, ắt hẳn phải liên tục chạm mặt thân quyến Hồ Vương, và công chúa Trọng Xuân cũng là một trong số đó. Lòng rung động, tim loạn nhịp, giờ còn gặp nhau cả ngày, tránh đường nào đều chẳng đặng, mấy chốc rung động thoáng qua đã hóa tương tư lâu dài. Tương tư nào đâu dễ vùi tắt như lửa trong lò, đâu phải nước ngập chỉ cần tát là cạn, tương tư là bệnh nan y, bệnh không chết người mà đau gấp vạn lần chết đi sống lại. Tương tư khiến ngày trời xanh thành mây xám, biến cây xanh lá thành cành khô lá vàng, tương tư càng khổ hơn gấp bội khi người trong mộng ngay gần trước mắt nhưng diệu vợi cách ngăn, bởi lúc hai người cạnh nhau luôn mờ mờ bóng dáng quá khứ chen vào, cái bóng đó biến Tỉnh Vĩ thành người thừa.
Người này công chúa đã vô tình nhắc nhiều lần, mỗi khi nghe đến vị thần ấy, bao hy vọng trong Tỉnh Vĩ đều tan nát như cánh hoa nhỏ nhoi trong giông bão. Người chưa từng biết mặt biết tên mà khiến Tỉnh Vĩ vừa tò mò muốn diện kiến, vừa mong người ấy đừng tồn tại.
– Chàng biết không, em từ nhỏ đã thích một người, người ấy nghĩa hiệp lắm, vì kẻ khác mà có thể đưa lưng đỡ cả bầu trời, thà chết chứ không bỏ mặc bạn hữu.
Câu nói đó đã thật giết nửa hồn Tỉnh Vĩ. Công chúa mơ mộng tới một vị thần gánh cả bầu trời, vị thần ấy có thể là bất kỳ ai, ngoại trừ hắn. Đủ sức gánh cả bầu trời ắt phải thuộc dạng pháp lực vô biên, xưa nay hiếm thấy, lại còn nghĩa hiệp thì với hắn càng xa vời. Đã có khi muốn hỏi tên, đã có khi muốn hỏi mặt rồi rốt cuộc vẫn phải im lặng, bởi hắn cách quá xa tiêu chuẩn người ta mong chờ, bởi hắn dám chắc người cửu vĩ hồ yêu không thể nào là mình.
Trọng Xuân đưa đôi mắt đen mê hồn nhìn ra khung cửa xa xa, nói lời ngưỡng mộ.
– Vị thần gánh cả bầu trời của em oai vệ lắm, trời xanh nắng vàng đổ ập xuống lưng, sức nặng ngàn cân ngỡ thế gian không ai gượng nổi nhưng chàng ấy vẫn kiên cường, chàng ấy chịu liều thân giữa lằn ranh sinh tử vì kẻ khác.
Công chúa nói xong định chạm vào cánh tay áo Tỉnh Vĩ, nhưng hắn nhớ lời hoàng phi Oanh Thục dặn dò nên vội vàng giật tay ra, rồi viện cớ mang thuốc cho Hồ Vương để rời đi. Hắn cố chạy vội chẳng ngoái đầu nhằm giấu đi nỗi thất vọng tràn trề trong đôi mắt. Đôi lần hắn ước người gánh bầu trời cửu vĩ hồ thương nhớ là giấc mơ, là hy vọng hão huyền, hắn từng ích kỷ mong sao chỉ là một thoáng ảo giác từ ký ức của công chúa. Nhưng cho tới tận hôm nay, qua lời người ta, hắn bỗng thấy câu chuyện đó thật lắm, thật đến chẳng ngờ.
Đêm khuya về chòi, hắn bắt đầu thao thức mộng tưởng hình dáng Trọng Xuân, nhớ hoài đôi mắt trong veo biết lườm, suy tư về hồ ly nhỏ nhắn cả ngày quấn chân bám riết không chịu tha. Lòng đinh ninh Trọng Xuân ghét mình, muốn tìm trò phá hoại, nghịch ngợm cho bõ ghét, mà một góc nào đấy trong tim hoài mong sao hành động kia là yêu, một tình yêu trong mơ ước viễn vông. Rồi lời ban sáng về một vị thần hiên ngang gánh cả bầu trời chợt hiện hữu trong trí óc làm cơn mê ái tình vụng vỡ tan tác, vì so với người ta, bản thân hắn khác chi ngọn cỏ dại so cùng ánh sao trời. Người trong mộng đang ôm ấp bóng hình ấy, cái hình bóng mà biết đâu cũng đang trên đường đến tìm công chúa. Khi vị thần ấy tìm tới rồi hắn sẽ bị dìm xuống tận cùng đáy vực, sẽ sống hết phần đời còn lại cùng khối vọng tình hão huyền. Tỉnh Vĩ vừa bồi hồi vừa đau khổ đến không an giấc, bàn tay chạm nhè nhẹ lên vòng ngọc thể như đang tự nhắc nhở bản thân đừng chìm quá sâu vào bể tình.
Nhưng đời một khi đã tàn nhẫn thì sẽ tàn nhẫn tới tận cùng, những đêm tiếp nối, đúng dạo nửa khuya, nhìn qua khe lá chòi tranh Tỉnh Vĩ ngỡ thấy bóng dáng ai như… Trọng Xuân lấp ló bên ngoài. Hắn thật không biết nổi bóng hình ấy là thật hay mơ, là bằng xương bằng thịt hay chỉ bóng trăng đùa giỡn. Cái bóng cứ canh ba đêm tàn là hiện lên mập mờ lãng đãng bên vách lá. Phải chăng hắn yêu quá, tự huyễn hoặc mình người thương tìm tới, hắn si quá thành điên loạn mất rồi, chứ đóa hoa khuê các ấy sao có chuyện lần mò ra tận căn chòi tạm bợ rách nát này. Coi như số phận đang cố an ủi kẻ đau tình, bóng mờ tìm đến để mình vui thì cứ vui cho trọn, hắn từ dạo đó mỗi canh ba là nhìn ra ngóng đợi, xem đấy là diễm phúc dù mong manh. Hắn chờ đợi nhưng chẳng dám chạy ra ngoài đối diện bóng hình vì sợ thất vọng. Hắn lo bóng hồ ly bên kia vách lá chỉ là ảo giác nên thà cứ nằm yên mơ màng để giấc mộng vĩnh viễn không tàn.
Độ hơn tuần sau, Tỉnh Vĩ được thuộc hạ của tộc chủ nhắn lại rằng vết thương trên người ông ta không còn đau, tay chân đã hoạt động được bảy phần, liền tranh thủ đi xa vận động gân cốt, nên hôm nay hắn chẳng cần đến khám. Nghe thế, hươu ngốc không hề phản đối gì, bởi quả thực khi mấy vết thương của vua cáo đã tiến triển tốt, hết cảm giác đau nhức thì cần tập vận động cho nhanh chóng phục hồi. Được ngày rảnh rang, hươu sao thong dong ra dạo chợ, nếu tiện mua luôn vài thứ vặt vãnh sau này đem về Y Viện dùng dần. Tưởng đâu thảnh thơi đi chơi cho nhẹ nhàng đầu óc đôi chút, thì ngay giữa chợ, hắn bị cả đám nam nhân hung dữ chặn đường quát nạt.
– Bọn ta đã bảo con hươu hèn mọn ngươi tránh xa hoàng nữ rồi kia mà. Thứ cỏ dại thấp kém lại dám mê hoặc cành vàng lá ngọc, ngươi có gì để công chúa say mê, ngươi có gì hơn bọn ta.
Một tên thô bạo nắm áo hươu sao giật mạnh, tấm áo sờn cũ nhanh chóng rách tung trong tay tên thiếu gia đầy ganh tị. Cả lũ quyết lao tới đánh Tỉnh Vĩ một trận cho thỏa giận, nhưng có vẻ hắn là loài hươu nên di chuyển khá nhanh nhẹn, bao nhiêu kẻ vây đánh vẫn không đánh trúng nổi, hắn ta lách qua lách qua như ảo ảnh rồi biến mất tăm. Bọn thiếu gia tức điên chửi đổng.
– Vì ngươi là loài hươu mới nhanh nhạy đến thế, thử đấu tay đôi xem trụ nổi bao lâu.
Toàn bộ cảnh tượng ấy đã bị lão thần Bằng Thủy chứng kiến từ đầu đến cuối. Vốn dĩ lão đang cần xác nhận thêm nhiều điểm đáng ngờ nơi hươu ngốc nên từ sáng đã lén theo chân hắn để tìm bằng cớ, việc xô xát đánh nhau lão cũng thấy trọn vẹn. Nay nghe bọn vương tôn công tử la lối chuyện đánh Tỉnh Vĩ, lão thần liền xuất đầu lộ diện, tới gõ đầu mỗi tên một cái.
– Một đám ngu ngốc! Ta vạn năm chinh chiến, từng cầm binh giao đấu đủ loại kẻ thù, nhìn thoáng thôi đã biết Tỉnh Vĩ nhường các ngươi, nếu hắn xuống tay thật thì cả lũ phải lết về nhà rồi.
Bằng Thủy nói thế nào phải dọa suông, từ đầu lão đã nhận ra con hươu ấy chẳng hề chạy bừa tránh né mà toàn có chiêu thức cả. Vì võ nghệ hắn dùng quá khác lạ mọi người mới không nhìn thấy, nhưng mấy thế võ ấy lạ với ai chứ với lão thì quen lắm.
Tỉnh Vĩ chưa hay Bằng Thủy đã có biết thêm về mình, chỉ biết bản thân đã bị xem thành cái gai trong mắt đám nam nhân mê đắm công chúa. Mà lạ thay hắn càng bị người ngoài ghét thì trái ngược công chúa càng gần gũi, mở lòng hơn, nàng ta có khi cũng chịu nói được mấy câu tạm gọi là đàng hoàng, thái độ bớt cau có dù vẫn hoài tọc mạch vào việc Tỉnh Vĩ làm.
Cửa lòng Tỉnh Vĩ vốn đã bị mở khóa nay chẳng khép lại được nữa, cứ thế rộng cửa cho hồ ly vào. Hắn bắt đầu hàn huyên cùng công chúa về thời còn là con hươu sao ngơ ngác, thời bắt đầu tu luyện rồi học y thuật để thành Dược Thần. Hắn cứ kể chuyện, cửu vĩ hồ cứ gật gà gật gù, chẳng đáp nửa lời. Chỉ duy lúc hắn ta kể về sư muội đồng môn, Trọng Xuân mới như bừng tỉnh mà… giở giọng xéo sắc. Phải nói thêm, sư muội của Tỉnh Vĩ là một thần tiên sinh ra từ tia nắng rơi của mặt trời. Bởi gốc gác là nắng nên sư muội chưa bao giờ ở yên một chỗ. Nữ nhân ấy y hệt tia nắng, sinh ra để chu du bốn bể. Vì thế Tỉnh Vĩ nhiều lần tự hỏi kẻ quanh năm du ngoạn như sư muội làm gì có cơ hội đắc tội với công chúa mà cứ nhắc đến tên người phương xa đó, hắn sẽ được tặng ngay một màn nguýt ngắn nguýt dài, bồi thêm một tràng nói xỏ nói xiên, tưởng chừng cay hơn cả ớt. Nhưng ớt của người ta cay đến mấy qua tai Tỉnh Vĩ đều thành ngọt như đường cát. Hơn nữa, trong mắt hắn, cửu vĩ hồ giở thói đanh đá, chanh chua đáng yêu vô cùng, cả gương mặt đỏ bừng đẹp tựa hoa đào hé nhụy, đỏ lan lên cả hai tai cáo đung đưa liên hồi. Do vậy, lúc đã biết ý, Tỉnh Vĩ lại luôn miệng nhắc đến sư muội, và một hệ quả tất yếu diễn ra, cửu vĩ hồ lập tức mặt nung mày nhíu, sa sả tuôn ra lời chọc xoáy, dĩ nhiên hươu ngốc thỏa mãn quá đỗi.
Tuy nhiên hắn biết thỏa mãn chỉ là nhất thời, không được quên việc dặn lòng tránh xa giai nhân, bác người ta đã tỏ ý răn đe, người ngoài khinh khi đòi đánh đòi đấm, nay có rung động hắn vẫn phải luôn cố tỏ ra kính trọng hết mức, không đứng quá gần. Nếu Trọng Xuân hiếu kỳ nhòm vào mớ dược liệu, hắn liền lùi ra, công chúa ngồi xuống cạnh bên hắn tự thân đứng lên đi sang bếp lò, gần nhất cũng phải cách ba bốn bước. Trọng Xuân là vô tư, hắn tốt nhất nên tránh chính mình hiểu lầm thành hữu ý.
Nhưng nào ngờ, đôi khi đời đâu có tàn nhẫn nhất, chỉ có tàn nhẫn hơn…
Hắn ở Hồ tộc được gần ba tháng thì nghe hồ tiên trong tộc đồn nhau Hồ Vương kén rể, tức là hoàng nữ Trọng Xuân đang tuyển đức lang quân. Vận mệnh thích trêu tức người ta thật, ngay lúc Tỉnh Vĩ cảm nhận tim mình xao xuyến thì người trong lòng lại muốn tìm chồng. Ngoài kia hàng dài những nam nhân tài hoa hơn đời, chưa kể những tiêu chuẩn Trọng Xuân khát cầu, hươu sao cũng thừa biết bản thân khó lòng đạt được. Thời niên thiếu đầy khổ lụy từng dạy hắn về nỗi đau khi phải lòng thiếu nữ lầu hoa vóc ngọc dáng huyền, về mối tình chỉ ngang bằng đũa mốc chòi mâm son, do đó hắn hiểu cuộc tuyển rể này không có chỗ cho mình.
Dù vậy hắn vẫn biết ít nhiều qua miệng vài hồ tiên rằng Trọng Xuân chọn chồng với dụng ý rất sâu xa. Nhằm công bằng và phán xét năng lực phản ứng nhanh của từng người, công chúa chẳng những giấu ngày thi, ngay cả thi nội dung gì hay địa điểm thi đều giấu kín như bưng. Những kẻ ứng tuyển sẽ được thông báo đột ngột, bất kể ngày đêm, sáng tối, mưa nắng, nghe có người gọi tham gia thi kén rể là phải tức thì chạy ra ngay, không đến xem như thua.
Nghe những tin tức ấy, Tỉnh Vĩ chỉ đành cười khổ trong lòng. Thân hắn vốn ngây ngô, toàn học thuốc thang cỏ cây, đời nào phản ứng nhanh nhạy bằng lũ con quan lại được đào tạo bài bản, còn chưa nói đến việc mỗi ngày phải canh lò nấu thuốc suốt thì làm sao bỏ ra tham gia thử thách cho được. Biết rõ cuộc chơi này chẳng bao giờ dành cho mình, hắn lập tức quyết định rút lui không chút luyến tiếc.
Cố lãng quên chuyện người trong mộng đang chọn chồng, Tỉnh Vĩ ngoài chữa bệnh cho Hồ Vương, thời gian rảnh đều tìm thứ gì đó để làm mình bận rộn. Hôm thì xuống chợ, xuống bản làng chữa bệnh cho người nghèo, ngày lại chạy ra tận ngoài rừng hái dược liệu tới tối mịt mới về, nên mọi ngươi tham gia tuyển phò mã hay chưa hắn cũng chẳng hay. Tuy nhiên không ghi danh ứng tuyển không đồng nghĩa hắn được tận hưởng thời gian yên bình, nhất là khi những sự việc bí ẩn cứ liên tiếp diễn ra.
Đầu tiên, dược liệu quý cất công tìm kiếm bao năm dài bỗng dưng biến mất dù rõ ràng hắn đã cất kỹ trong chòi. Lúc đến Hồ tộc, hắn có mang theo một cái hộp chứa loại dược liệu rất quý, phải trèo non lội suối đến mòn gót mới tìm được, thế mà nay bỗng không cánh mà bay. Vì cái hộp này, hươu ngốc chạy ngược chạy xuôi, mồ hôi nhễ nhại ướt áo, mặt mày trắng bệch, mắt thâm quầng dáo dác, gặp ai cũng níu tay lại hỏi có thấy một cái hộp gỗ màu nâu đỏ phía trên viết chữ “Tỉnh” không. Tiếc thay, hỏi hết Hồ tộc, người già người trẻ, tưởng hỏi luôn cả con chó con mèo nhưng ai cũng lắc đầu bảo không thấy cái hộp gỗ nào hình dáng như Tỉnh Vĩ miêu tả. Người còn phán đoán rằng hươu ngốc nhầm lẫn bỏ quên đâu đó, bởi chỉ là một mớ dược liệu, nào có phải vàng bạc châu báu mà khiến kẻ khác sinh lòng tham lam, trộm cướp.
Chẳng chút manh mối hay dấu tích, xem như quý dược mất thật rồi, thế là tiếc của, hươu ngốc ngồi tức tưởi đến trào cả nước mắt. Hoàng tử Mạnh Hạ lẫn Oanh Thục hoàng phi nghe tin Dược Thần ngồi khóc ngoài bìa rừng liền hốt hoảng chạy ra hỏi han. Hồi lâu sau hắn mới thật thà kể chuyện mất dược liệu, vật bị mất là bó lá ngải trân quý – tiên dược của Ma Cô tiên nữ từ thời Đổng Thiên Vương, một nhúm nhỏ cũng chữa được bệnh bướu trong chớp mắt. Thời gian ngàn vạn năm trôi qua, tiên dược mai một, khan hiếm hơn xưa, nay một bó ngải cứu ấy thật quý hơn cả vàng bạc châu báu, Tỉnh Vĩ đã tìm kiếm hằng bao năm trời, tận ba tháng trước mới đào được gần lãnh địa Hồ tộc, ai hay vật đã nằm gọn trong tay mà còn mất, thật khiến hắn tiếc đến trào lệ.
Hiểu hết mọi chuyện, Mạnh Hạ thở phào nhẹ nhõm, Oanh Thục thì vỗ vai Tỉnh Vĩ bảo.
– Vậy mà làm ta hết hồn, ngỡ ngươi đã bị…
Tới đây hoàng phi chợt bỏ lửng câu nói không dám tiếp lời. Hoàng tử lựa vài câu hứa hẹn an ủi Dược Thần.
– Ngươi đừng buồn, chuyện đã rồi, buồn cũng đâu giải quyết được. Ta hứa cam đoan, ngươi mất thứ gì ở Hồ tộc thì chỉ nay mai Hồ tộc sẽ đền cho ngươi bảo vật khác quý gấp mấy lần. Giờ bình tĩnh lại, vào chòi nghỉ đi, ngươi ngày mai còn phải thăm bệnh cho cha ta mà.
Mạnh Hạ công nói chẳng sai, khóc mãi cỏ cũng đâu chạy về với chủ được, hắn đành ngậm ngùi cam chịu số phận. Qua một đêm ngủ vùi cho quên chuyện buồn vì mất quý dược, Tỉnh Vĩ lại theo bổn phận tới xem thương tích cho Hồ Vương. Trên con đường mòn quen thuộc, hươu ngốc bất ngờ chạm phải không biết bao nhiêu ánh nhìn thù ghét đến lạnh cả gai óc. Có kẻ không ngớt những lời chửi rủa hắn là thứ ăn may mà còn dương dương tự đắc. Người khác bảo hắn là thứ dối trá, say mê hương sắc lại lấy cớ chữa bệnh để giả vờ thanh cao. Một kẻ còn thô bạo đẩy lưng hắn mạnh tới suýt ngã sấp. Tỉnh Vĩ chẳng hiểu cớ sự chi lũ thiếu gia quyền quý này lại đột nhiên ghét mình như thù, cái ghét kinh khủng bội phần hơn những lần hăm dọa trước kia. Ngẫm kỹ, hắn đâu động chạm tới ai, cũng không hề mở miệng nói nửa câu xúc phạm bất kỳ người nào, hay có kẻ đặt điều gây hiểu lầm. Sợ tần ngần lâu hơn sẽ rước họa vào thân, hươu ngốc chẳng dám nán lại hỏi han hoặc nghĩ thêm gì, cứ nhắm mắt chạy thẳng vào động hồ ly.