“Xin chào các vị quan gia, xin lỗi vì không đón tiếp các vị từ xa a. Không biết các vị có muốn dùng một chung trà hay không?”
Dưới tầng một của Hỷ Lai khách sạn lúc này đang đứng 5 tên quan binh, tất cả bọn họ trên mặt đều hiện lên vẻ kiêu căng mà đánh giá xung quanh. Sau khi nghe thấy lời nói cẩn thận của chủ quán trọ, tên bổ khoái cầm đầu ở đây mới có chút không kiên nhẫn mà nói ra.
“Không cần, chúng ta nhận lệnh của Nhan thiếu gia đi soát nhà để tìm ra tên ma tộc kia cùng với dâm phụ Y Trân.”
Ngay khi gã vừa định ra lệnh cho bốn tên bổ khoái sau lưng mình đi lục soát thì một thân ảnh vận bạch y liền xuất hiện trong mắt bọn họ, khiến cho những người xung quanh đều không nhịn được mà than thở.
“Mẹ kiếp, đã từng nghe nói Minh công tử có phong phạm như tiên, quả nhiên trăm nghe không bằng mắt thấy.”
“Đúng vậy a, quả không uổng công ta chờ đợi hai ngày qua chỉ để nhìn thấy hắn a. Thật sự là…quá đẹp đi.”
“……”
Dưới âm thanh xì xào kinh diễm của những người xung quanh, Huyết Minh vẫn bình chân như vại mà đi xuống dưới lầu. Phảng phất như có chút kinh ngạc mà hỏi tên bổ khoái đó.
“Vị quan nhân này, xin hỏi ở đây đã xảy ra đại sự gì hay sao?”
Nghe thấy câu hỏi của Huyết Minh, tên bổ khoái này cũng nhanh chóng thu lại vẻ kiêu căng ban nãy, thay vào đó là bộ dạng tôn kính cùng thân thiện có thừa. Vô cùng nhiệt tình mà đem sự việc đã xảy ra vào tối qua đều kể cho Huyết Minh nghe.
Trong mấy ngày này, Huyết Minh đã không ít lần giúp đỡ chúng sai nha bọn họ giải quyết không ít kẻ xấu cùng phiền toái, không những vậy, mẹ của gã hôm trước cũng là nhờ thị vệ của hắn cứu giúp mới may mắn thoát khỏi tay của tên sát nhân kia.
“Chẳng lẽ công tử không biết việc này sao?”
“Nếu người đã hỏi, tại hạ cũng không dám giấu gì. Một cái thị vệ của tại hạ vừa mắc phải bệnh lạ, cả người đều lở loét hết. Từ đêm qua đến giờ tại hạ vẫn luôn lo cho y, đồng thời cũng đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, giúp y tìm dược sư.”
Huyết Minh phảng phất có chút u sầu mà nói ra, trong giọng nói cũng tràn đầy một cỗ mệt mỏi. Nhưng là, dường như lại nhớ đến việc gì, hắn mới có chút áy náy mà nói với tên bổ khoái này.
“Xin lỗi vị quan nhân đây, nãy giờ tại hạ đã làm phí thời gian của các vị rồi.”
“Nhưng là, mong khi các vị khám xét có thể tránh cho gió vào một chút. Tại hạ sợ y…”
Sau khi nghe thấy lời này của Huyết Minh, cả năm tên bộ khoái đều đồng loạt xua tay chối từ. Trong lòng liên tục cảm khái hắn quả thật là một cái thần tiên sống mà, làm người không những ôn hòa hữu lễ mà còn đối xử với hạ nhân tốt như vậy.
“Xin công tử đừng nói như vậy a, đây chính là đang chiết sát chúng ta rồi. Công tử là người lương thiện, làm sao có thể chứa chấp ma tộc được kia chứ? Cho nên phòng của công tử liền không cần khám xét đâu.”
“Nhưng là, như vậy sẽ gây ra phiền phức cho các vị không a? Nếu không, các vị vẫn là vào khám xét đi, tại hạ không muốn các vị bị trách phạt…”
Nhìn thấy điệu bộ khó xử muốn nói lại thôi kia của Huyết Minh, hảo cảm của mấy tên bổ khoái này lại càng thêm tăng mạnh mà phất phất tay tỏ vẻ không sao cả. Sau đó mới bắt đầu lục soát những phòng xung quanh rồi lập tức rời đi.
– ————————–
Y Trân có chút nặng nề mà tỉnh dậy, cơn đau từ sau cổ truyền đến khiến nàng lập tức nhíu mày rồi đưa tay xoa xoa. Ánh mắt vẫn còn ẩn chứa mờ mịt mà đánh giá xung quanh.
“Xin hỏi vị công tử này, ta…đang ở đâu đây?”
Nhìn thấy một người mặc bạch y, trước mắt quấn lấy vải trắng đang ngồi ở bàn trà đặt giữa phòng, Y Trân mới có chút hiếu kỳ mà hỏi.
Nàng nhớ bản thân không phải là đã bị tên ma tộc kia mang đi rồi sao? Vậy tại sao nàng lúc này lại xuất hiện ở căn phòng sang trọng như thế này, trước mặt cũng là hai cái thiếu niên hoàn toàn xa lạ.
“Công tử, nàng tỉnh.”
Nhìn thấy Y Trân đang từ từ ngồi dậy, Lãnh Hàn liền lạnh nhạt báo cáo với Huyết Minh còn đang chuyên tâm uống trà kia. Mà nghe xong lời này của y, Huyết Minh cũng khẽ quay đầu về phía nàng.
“Ngươi ra ngoài trước đi.”
Sau khi nghe xong lời nói của Huyết Minh, Lãnh Hàn liền cung kính mà cúi đầu rời đi. Nhanh chóng đem cửa phòng đóng lại rồi nghiêm túc đứng canh bên ngoài cửa.
Thấy vậy, Huyết Minh liền ở trong lòng tán thưởng Lãnh Hàn một chút. Thật ra so với Lãnh Kỳ, hắn lại càng thích dùng Lãnh Hàn nhiều hơn. Tâm tính ổn trọng, nghe lời tuyệt đối, và đặc biệt là sẽ không nhiều lời gây nên phiền phức.
“Nàng đang ở trong gian phòng của một quán trọ mà ta thuê. Làm sao? Trên người có còn chỗ nào khó chịu hay không?”
Chậm rãi bước về phía của Y Trân, Huyết Minh mới nhu hòa mà xoa đầu của nàng rồi ngồi xuống giường. Mà Y Trân lúc này cũng có chút mất tự nhiên mà dời người về sau, cảnh giác rồi nói ra.
“Vị công tử này, nam nữ thụ thụ bất thân. Ngươi vẫn là nên cách xa ta một chút vẫn tốt hơn.”
Mặc dù không biết bản thân vì sao lại ở chỗ này, nhưng là nàng cũng không muốn bản thân bị người chiếm tiện nghi. Dù sao thì nàng cũng đã là…nữ nhân của người khác, mặc cho lúc đó nàng là bị hắn ép buộc đi nữa.
“Làm sao a? Có chỗ nào trên người nàng mà ta chưa từng nhìn thấy, chưa từng sờ vào?”
Nghe thấy lời này của nàng, Huyết Minh liền bị chọc mà bật cười một tiếng, sau đó mới tà tà mà nói ra lời này. Không cần suy nghĩ hắn cũng liền biết nàng nhất định là hiểu lầm rồi, vì thế, hắn cũng không ngại mà trêu chọc nàng một chút.
“Ngươi…vô sỉ…”
Y Trân lúc này cũng đã bị câu nói của Huyết Minh làm cho ngượng đến đỏ bừng mặt, trong lòng vừa thẹn lại vừa giận, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể phun ra hai từ mắng chửi này. Mặc dù sinh sống tại dị giới nhưng nói gì đi nữa thì nàng cũng chỉ là một cái tiểu thư khuê các mà thôi.
“Ta vô sỉ sao? Ta nói đều là thật mà, chẳng lẽ nàng không nhớ chúng ta đêm qua…”