“Xin lỗi vị tỷ tỷ này, ta nhầm.”
Ngửi ngửi một lát nhưng vẫn không nhận thấy được ma khí, Huyết Minh liền có chút ngượng ngùng mà nói ra. Vừa nói, hắn liền khẽ liếm liếm môi.
“Tỷ tỷ, có thể hay không…đứng lên? Đệ có phần hơi khó chịu một chút.”
Lời này của Huyết Minh cũng không phải là nói dối, dù sao ngoại hình của Ân Như Tuyết cũng là một cái nữ nhân trưởng thành khoảng 20 tuổi trái phải, thân hình cũng thuộc dạng cao gầy tầm 1m7 mấy. Cao hơn Huyết Minh một khoảng, ít nhất thì hắn hiện tại cũng chỉ có thể đứng tới ngang lỗ tai của nàng mà thôi.
Nhưng là, Ân Như Tuyết hiện tại cũng đã bị đôi môi mỏng trước mắt này làm cho có chút mê mang, có xúc động muốn đem hắn đẩy ngã. Không được, hắn chỉ là một cái thiếu niên đáng thương thôi. Không thể làm ra hành động cầm thú như vậy. Vì thế, nàng liền nhanh chóng đọc Thanh Tâm chú ở trong lòng, muốn đem tạp niệm loại bỏ.
“Băng hàn thiên cổ, vạn vật yên tĩnh.
Tâm kiên khí tĩnh, vọng ta độc thần.
Tâm thần hợp nhất, khí quy tương tùy.
Giao nhau nếu dư, vạn biến không kinh.”
( Đoạn văn trên Nhóc xàm xàm thôi, không cần ngẫm đâu.)
Nhìn thấy nàng nhắm chặt hai mắt lại, trong mắt Huyết Minh liền khẽ lướt qua một tia xảo trá. Hắn rốt cục cũng đã hiểu được mấy nữ yêu quái bên trong Tây Du Ký tại sao lại thích trêu chọc Đường Tăng như vậy rồi. Bởi vì rất thú vị a, chơi rất vui.
“Tỷ tỷ, sao trên người của tỷ lại nóng như vậy a? Tỷ bị bệnh sao?”
“Chẳng lẽ tỷ cũng giống như ta, bị ma tộc truy đuổi? Nếu vậy thì tỷ không cần lo lắng đâu, hang động này rất là an toàn. Ít nhất ta trốn ở đây từ sáng tới giờ, ngoại trừ tỷ ra thì không có ai tìm ra được nơi này.”
Phảng phất như bị thể nhiệt của Ân Như Tuyết làm cho kinh ngạc đến rồi, Huyết Minh liền vội vàng sờ trái sờ phải. Một bộ dáng ngây ngô không hiểu sự đời, chỉ ẩn chứa lo âu vô cùng thuần túy.
Vốn dĩ khô nóng vừa bị Thanh Tâm chú làm vơi đi, Ân Như Tuyết liền bị Huyết Huynh vụng về sờ mó làm cho khơi lên dục vọng. Nhất là khi hắn phảng phất như vô tình mà ở trên ngực của nàng di chuyển một chút, xúc cảm lạnh băng từ tay hắn truyền đến liền khiến nàng trực tiếp mất đi lý trí mà đem hắn đè xuống đất.
“Tỷ tỷ…ưm?”
Ngay khi Huyết Minh vừa mới há miệng định nói gì đó, Ân Như Tuyết đã trực tiếp hôn xuống, đem môi của hắn gặm cắn, lưỡi nhỏ cũng ở trong khoang miệng của hắn đấu đá lung tung. Một bàn tay cũng đem y phục của hắn kéo ra, ở bên trong lòng ngực rắn chắc vuốt ve qua lại, lưu luyến xúc cảm lạnh băng từ da thịt của hắn truyền tới để vơi đi cảm giác nóng bỏng trong người của mình.
Năm 20 tuổi, khi nàng thành công đột phá Kiếm Tôn cảnh, có thể giữ lại dung nhan mà không già nữa, căn cơ cũng xem như ổn định. Sư phụ của nàng là lão tổ của Vạn Kiếm tông – Kim Điền chân quân đã muốn tuyển chọn đạo lữ cho nàng mà đưa nàng một đống công pháp song tu. Nhưng bởi vì nàng cứng rắn từ chối, bà cũng liền không ép buộc nữa.
Vốn dĩ nàng cứ nghĩ, mấy cái đạo pháp song tu đó là không có ngày dùng đến. Nhưng không ngờ rằng ngày này lại đến nhanh như vậy.
“Tỷ tỷ, đừng sờ, ta thật…khó chịu.”
Trong lúc suy nghĩ lộn xộn với nhau, không biết từ khi nào thì nàng đã đem y phục của hắn cởi bỏ. Bên tai cũng liên tục truyền đến âm thanh khàn khàn mang theo vô tận mờ mịt của hắn.
Chậm rãi đem y phục của bản thân cởi ra, Ân Như Tuyết liền đem một bàn tay của hắn đặt lên trên ngực của mình, khiến hắn chậm rãi xoa bóp nó. Mặc dù không biết làm vậy là để làm gì, nhưng nếu trong sách đã nói như vậy thì có lẽ cũng không sai.
“Tỷ tỷ, đây là gì a. So với bánh bao vừa to lại vừa mềm hơn.”
Phảng phất như có chút tò mò mà nói ra, cũng không cần Ân Như Tuyết hành động, Huyết Minh liền đã đem hai đoàn bạch thỏ này của nàng chơi đùa trong tay. Ngón tay lại tựa như vô ý mà lướt qua nhũ hoa của nàng. Động tác mặc dù vụng về, trúc trắc nhưng lại vô cùng chính xác mà trêu chọc đến nàng dục hỏa đốt người.
Khẽ cắn môi lại không cho tiếng rên rỉ truyền ra, Ân Như Tuyết liền không chịu được nữa mà đem tiết khố của hắn kéo đi. Khi nhìn thấy tiểu huynh đệ đang cứng rắn ngẩng đầu kia của hắn, nàng liền có chút kinh ngạc mà quan sát nó một lát. Như chợt nhớ đến điều gì, đôi mắt lạnh nhạt của nàng liền khẽ lướt qua một tia túng quẫn.
“Ngô a…tỷ tỷ…cảm giác rất kỳ quái, tỷ tỷ đừng nắm…”
Không quản đến thanh âm đáng thương bất lực này của Huyết Minh, nàng liền đem hạ thân đưa đến gần tiểu huynh đệ của hắn. Sau đó, liền học theo trong sách mà từ từ ngồi xuống, để tiểu huyệt của bản thân đem tiểu huynh đệ của hắn nuốt vào bên trong.
“Ngô…tỷ tỷ a…thật chặt…”
Bởi vì bị mị dược quấy phá nên mặc dù bị phá thân nhưng nàng vẫn không có cảm giác đau đớn cho lắm. Nhất là khi nhìn thấy hắn ngây ngô không hiểu gì mà nói ra lời dâm mỹ này, hạ thân của nàng liền càng thêm ẩm ướt hơn.
Vì thế, nàng cũng liền nhanh chóng vận chuyển linh lực yếu ớt còn sót lại trong cơ thể mình mà vận dụng công pháp song tu. Hạ thân cũng chậm rãi di động, đem tiểu huynh đệ của hắn cũng nuốt vào rồi nhả ra. Theo một canh giờ trôi đi, thiếu niên dưới thân nàng liền đã đỏ bừng mặt mà kỳ quái nói.
“Ha…tỷ tỷ…dường như có thứ gì đó muốn ra thì phải…”
Nghe thấy lời nói “ngây thơ” này của Huyết Minh, Ân Như Tuyết liền càng có cảm giác tội lỗi xen lẫn với hưng phấn mà đem môi của hắn che lấp lại. Không muốn nghe thêm âm thanh nào phát ra từ hắn nữa.
**Kịch bản nho nhỏ:
– -MC: Xin hỏi Huyết Minh đại đại, sau khi bị nữ chính cường X thì ngài có cảm giác gì?
– -Huyết Minh: Cảm giác không tồi, có thể xem như tình thú.
– -MC: Ặc, vậy ngươi có suy nghĩ gì sau khi bị đè a, Vũ bảo bối?
– -Hạ Vũ: Lòng tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng…
**Cảm ơn bạn Lâm_cận đã ủng hộ TLT cho Nhóc nhé.
**Sẵn đây thì Nhóc xin giải thích luôn, tại thấy hôm qua tới giờ có nhiều bạn dường như là chưa hiểu được tính cách của main đối với nữ chính:
– -Huyết Minh là thuộc kiểu lãnh khốc nhưng diễn sâu ( thích giả trang quân tử, ôn nhu) với người xung quanh, đặc biệt là nữ chính. Đem bọn họ đều chơi đùa trong lòng bàn tay. Tạo ra vô số mặt nạ trên mặt mình, khiến người ta không nhìn ra được con người thật của hắn.
– -Túm gọn lại chính là lật mặt nhanh như lật bánh. Chỉ có hứng thú đối với sức mạnh và đem người khác làm trò tiêu khiển. Không có quá nhiều hứng thú đối với nữ nhân, nữ chính. (○゚ε゚○)