Huyết Viêm Đế Tôn (Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần)

Chương 404: Tìm Cách Giải Quyết.



Lúc này, gần đến đầu thành, phát hiện đám người kia không có đuổi theo. Huyết Minh mới cùng những người khác dừng lại bước chân. Lúc này, Hạ Vi cũng từ trong lòng hắn chui ra ngoài, trên mặt nàng hiện lên rặng mây đỏ hồng, rụt rè cúi đầu :”Đa tạ Tiểu cung chủ.”

“Chuyện nên làm thôi.” Huyết Minh cười nhạt lắc đầu. Sau đó, hắn lại nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về một phương hướng. Bất ngờ va phải ánh mắt của Phó Tử Tranh đang nhìn về phía này. Thuận tiện, hắn liền quăng ra một cái thuật tra xét.

[ Phó Tử Tranh.

Độ hảo cảm : -5. Mị lực : 120.

‎Suy nghĩ hiện tại về bản thân : Câu tam đáp tứ, là cái hoa tâm củ cải, không chút liêm sỉ.]

Huyết Minh :………………

Mệt mỏi, thì ra nữ nhân này lại có thành kiến to lớn với hắn như vậy. Nhưng không sao, từ hảo cảm -Max đến -5 xem như cũng có chút tiến bộ rồi. Về phần nàng nghĩ như thế nào, ai thèm để ý kia chứ? Hắn cứ thích câu tam đáp tứ đấy, nàng không vừa mắt lại còn có thể làm gì được hắn.

“Ai nha. Dọa chết ta…” Mục Thanh Ca tái xanh cả mặt, vừa đáp xuống đất liền không ngừng ôm ngực thở dốc. Vừa mới quả thật là vô cùng khiêu chiến tâm thần của hắn. Vừa nghĩ tới lại không nhịn được muốn nôn ra.

Vài nhịp thở sau, những người khác cũng thi nhau rơi xuống bên cạnh bọn họ. Âu Dương Thụy vừa buông ra Vệ Tiếu Điệp liền đã một mặt chán ghét mà dùng khăn lau chùi tay mình. Nâng bước đến cạnh Huyết Minh :”Ngươi có sao không?”

“Ta không sao.”

“Xem ra hành động lần này là không thể thuận lợi hoàn thành được rồi. Chúng ta vẫn là nhanh chóng rời khỏi đi.” Triệu Tử Kiều cau mi nói, sau khi nhìn qua một lượt, hắn đối Vấn Quỷ thành cũng đã không có hứng thú. Trái lại chỉ còn thật sâu kiêng kị.

Đề nghị của Triệu Tử Kiều cũng được đại gia tán đồng, bọn họ là đến mở mang kiến thức, chứ không phải là tìm đường chết. Nếu đã phát hiện nguy hiểm, liền cũng không cần ở lại đây nữa.

Chỉ là, vừa mới bước đi, Hạ Vi liền có chút yếu ớt lên tiếng. Cho tâm của mỗi người nện một cây đại chùy :”Khoan đã…Liễu sư tỷ giống như…không thấy…”

Đến hiện tại, bọn họ mới nhận ra đội ngũ quả thật đã thiếu một người. Ngay tức khắc liền ngoái đầu tìm kiếm ở xung quanh. Một lúc sau, đợi mãi cũng không nhìn thấy Liễu Ninh Anh, xác định là nàng sẽ không đến. Mục Thanh Ca mới nhăn mặt đạo :”Chẳng lẽ…Liễu sư tỷ bị bắt rồi?”

Đám người không khỏi trầm mặc, một lúc sau, với tư cách là đầu não của đội ngũ, Âu Dương Thụy mới trầm giọng phân phó :”Mục Thanh Ca, ngươi là người ăn nói khéo léo nhất ở đây. Ngươi thay đổi một bộ đồ, cải trang một chút, sau đó liền lẻn trở về kỹ viện, mua chuộc một chút tin tức về đây. Nhớ kỹ không được bị người phát hiện. Có làm được hay không?”

“Được. Ta sẽ cố.” Gánh nặng trên vai, Mục Thanh Ca hiếm khi lại lộ ra vẻ nghiêm túc, không còn bộ dáng bất cần đời mọi khi. Hắn lập tức liền tìm chỗ thay vào kim y sặc sỡ của Âu Dương Thụy, ngay cả kiểu tóc cũng thay đổi. Đồng thời lại mượn cung tên của Triệu Tử Kiều. Ngoại hình trong nháy mắt liền biến hóa đến nghiêng trời lệch đất. Cùng khi nãy tưởng như hai người.

Cũng không lãng phí thời gian, Mục Thanh Ca liền lập tức rời đi. Để lại một đám người đứng đây chờ đợi.

Một khắc sau, trong khi bọn họ đều có phần nôn nóng, muốn phái thêm người đi tìm thì Mục Thanh Ca rốt cuộc cũng trở lại. Nhìn thấy bộ dạng tiêu sái, không giống như đã ăn phải thiệt thòi của hắn, mi tâm của Âu Dương Thụy rốt cuộc mới giãn ra được, gấp giọng hỏi :”Sao rồi? Có hỏi được gì không?”

“Có. Ta lén lút mua chuộc một tên khách nhân ngồi ở lầu một. Hắn ta nói, vừa mới có gặp nô bộc của kỹ viện đem một thiếu nữ áp giải ra. Nghe nói là muốn mang đến Vương cung.” Mục Thanh Ca vuốt tóc đáp, trả lại cung tên cho Triệu Tử Kiều. Sau đó mới bồi thêm.

“Muốn mua chuộc được người ở nơi này, liền phải đưa ra sát khí cho bọn họ hấp thu. Từ trước đến giờ ta chỉ giết qua 3 người, sát khí vô cùng yếu ớt, hơn nữa tất cả đều bị tên khách nhân đó lấy hết rồi. Gã còn phỉ nhổ, nói ta là cái quỷ nghèo nữa kìa. E là lần sau nếu có đi thám thính, ta cũng không làm tiếp được nữa.”

[ Ký chủ, ký chủ, nếu nói vậy, ngươi ở Vấn Quỷ thành có thể xem như là một cái đại thần hào rồi a! ] Dù sao ký chủ giết nhiều người như vậy.

“Câm miệng, ở đây không có chỗ cho ngươi.”

[……………] Vô tình như vậy. A, nam nhân.

Biết được Liễu Ninh Anh đã bị đưa khỏi kỹ viện, mang tới Vương cung. Sắc mặt Âu Dương Thụy liền càng thêm ngưng trọng. Nhất là khi nghe thấy trở ngại mà Mục Thanh Ca vấp phải, hắn cũng không khỏi đưa mắt nhìn sang đám người :”Trong số các ngươi, ai là người giết người nhiều nhất?”

Nhất thời, không có người nào đứng ra cả. Dù sao, loại sự tình giết người phóng hỏa này, làm sao lại có kẻ chủ động báo ra được chứ? Tỷ như Vô Liên Triệt và Phó Tử Tranh, hai người bọn họ cũng đều là tay dính đầy máu. Nhưng cả hai căn bản là không có ý định thừa nhận.

Nhìn thấy biểu tình biến đổi khôn lường của đám người, tâm của Âu Dương Thụy không khỏi lạnh lẽo. Con ngươi co lại, chăm chú quan sát từng người một.

Khi ánh mắt Âu Dương Thụy rơi vào trên người mình, Huyết Minh liền mê mang ngẩng đầu, xua tay :”Ta…ta không…”

“Được rồi, ta biết. Ngươi ngay cả con gà cũng chưa từng giết qua.” Đối với Huyết Minh, Âu Dương Thụy căn bản là không có nửa điểm niềm tin nào. Chẳng lẽ lại đi hy vọng một cái thánh mẫu có thể giết người như ngóe? Hắn không dùng ‘tình thương’ đến cảm hóa đối thủ thì đã là vạn hạnh rồi.

[………………] Đúng vậy, ký chủ của ta chưa từng giết gà bao giờ. Bởi vì phản phái không cần giết gà, giết người là được.

“Nếu không chúng ta trở về báo cáo cho sư môn trước đi…”

“Phi, đừng nói nhảm. Ngươi có biết, nếu để Tông chủ biết Liễu sư điệt bị bắt đi thì sẽ xảy ra chuyện gì không?” Nghe thấy Vệ Tiếu Điệp nêu ra ý kiến ngu xuẩn, Âu Dương Thụy liền không chút do dự phỉ nhổ :”Tất cả chúng ta bị phạt là chuyện nhỏ. Ngươi đừng quên, trước khi đến đây, Mục sư đệ đã từng nói qua thông tin gì.”

“Quỷ vương của Vấn Quỷ thành chính là một tôn Kiếm Thần cảnh đỉnh phong cường giả. Nếu Tông chủ đến Vương cung đòi người, Quỷ vương dễ nói chuyện còn tốt, có thể tâm bình khí hòa đem Liễu sư muội đón trở về. Vạn nhất Quỷ vương tính khí xấu vô cùng, lại bị người hưng sư vấn tội, thì đến lúc đó mọi chuyện sẽ không còn đơn giản như ngươi tưởng tượng nữa. Hai bên thế lực rất có khả năng sẽ phát sinh đại chiến! Đây là thứ ngươi muốn nhìn thấy sao?”

Nghe được một phen phân tích của Âu Dương Thụy, Vệ Tiếu Điệp mới tái nhợt cả mặt. Cảm thấy bản thân giống như đã suy nghĩ mọi chuyện quá mức đơn giản rồi.

Mà đám người lúc này cũng chợt tỉnh hồn, biết rõ bản thân giống như…đã gây ra đại họa…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.