“Còn không mau động đũa?”
Bị Tiếu Thương Thiên nhắc nhở, Huyết Minh mới hồi thần. Nghiêm túc nâng lên một đôi đũa sạch, ánh mắt khẽ đảo qua bàn ăn. Đã từng một kiếp làm qua nô tài, hắn đối với loại chuyện này cũng không tính là xa lạ. Rất nhanh liền bắt tay vào việc.
Trên bàn chủ yếu đặt hai loại món ăn, một là đạm bạc, hai là món cay. Huyết Minh khẽ đảo mắt một chút, nhìn thấy một đĩa đồ ăn vô cùng đẹp mắt đang đặt rất gần Tiếu Thương Thiên. Hắn hơi rũ mi nhìn về phía hắn ta một chút, nhưng rất tiếc là không đánh giá được cảm xúc của đối phương. Cho nên, chỉ có thể dựa theo suy đoán của mình đi gắp món này cho hắn ta.
Nhìn thấy món ăn Huyết Minh gắp cư nhiên lại là đầu cá ngâm ớt, Đổng Tuyền liền nhích người, trong lòng cuồng hỷ. Mặc dù vừa đến không lâu, nhưng trước khi trở thành Thứ phi của Quỷ vương, gia tộc của nàng cũng đã từng nói tới những thói quen, sở thích của hắn, mong nàng có thể làm tốt để được sủng ái.
Mà trong đó, có một đạo thông tin khiến cho nàng vô cùng khắc ghi. Đó chính là Quỷ vương không ăn cay! Đồng thời cũng không ăn thịt!
Theo như lời kể của mẫu thân Đổng Tuyền, trước kia, đã từng có một cái tỳ nữ gắp thịt vào bát của Quỷ vương. Sau đó hắn liền nổi trận lôi đình, cho ngươi lôi ra ngoài cho tươi sống đánh chết. Do đó, Đổng Tuyền mới có thể chú tâm đem chuyện này nhớ kỹ.
Về phần những món cay trên bàn này, tất cả đều là làm cho nàng ăn. Bởi vì nàng là người ở Đế thành Tấn Dương, quanh năm băng tuyết bao phủ. Cho nên khẩu vị liền là không cay không vui. Hoàn toàn trái ngược với sở thích của Quỷ vương.
Nay, lại nhìn thấy Huyết Minh không biết mùi vị mà gắp đầu cá ngâm ớt cho Tiếu Thương Thiên, Đổng Tuyền liền vui vẻ mở to mắt, chờ xem kịch.
Chỉ là, một màn tiếp theo lại khiến cả người Đổng Tuyền đều ngốc, tam quan đổ vỡ.
( Tam quan: thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan.)
Bởi vì, khi Huyết Minh bỏ cá vào trong chén của Tiếu Thương Thiên. Hắn ta không chỉ không tức giận, trái lại còn gắp lấy, mặt vô biểu tình đem nó ăn sạch. Không lộ ra một tia khó chịu nào.
Thấy vậy, Đổng Tuyền liền không bình tĩnh nổi nữa, âm thanh có chút run rẩy:”Ngươi…ngươi không biết…Vương…Vương thượng không ăn cay sao?”
“Hả?” Nghe thấy lời này của Đổng Tuyền, Huyết Minh liền giật mình. Theo bản năng nhìn sang Tiếu Thương Thiên đang phong khinh vân đạm đặt đũa xuống kia. Hắn đúng là không biết kẻ này không ăn cay a!
Chỉ là lúc này, Tiếu Thương Thiên lại phảng phất không hề quan tâm đến sự lo âu của hai người bọn họ. Hắn vô cùng bình thản, đạm mạc đến đáng sợ mà phun ra một câu tường thuật:”Liễu Tình, ngươi có biết, món ăn này cũng nhạt nhẽo giống như ngươi không?”
[ Độ sảng của Quỷ vương -1000.]
Thường nói yên bình trước giông bão là không sai. Bởi vì chỉ vừa mới dứt lời, Tiếu Thương Thiên đã bất chợt hừ lạnh, quỷ khí cuộn trào đem tất cả mọi thứ trên bàn ăn chấn thành tro tàn, ngay cả mảnh vụn cũng không còn, triệt để tiêu tan giữa thiên địa.
Ngay sau đó, hắn liền đưa tay bắt lấy cổ Huyết Minh, dễ dàng đem hắn đặt lên bàn. Mặc dù không có sát khí, nhưng ngữ khí lại không mấy tốt đẹp:”Có người nào từng nói cho ngươi biết, ngươi cười lên trong rất xấu hay không? Tốt giả tạo…”
“Đồng thời, bổn vương cũng rất hiếu kỳ, liệu có giây phút nào khiến ngươi không cười nổi nữa?”
[ Độ sảng của Quỷ vương -5000.]
“…………………” Móa, lão tử cười hay không cười thì liên quan mẹ gì tới ngươi. Còn có, lão tử anh tuấn tiêu sái như vậy, con mắt nào của ngươi nhìn thấy lão tử cười khó xem? Lão tử nhẫn nhịn đến hầu hạ ngươi, ngươi vẫn còn chưa vừa lòng thỏa ý hay sao?!!
Đương nhiên, mặc dù tức giận, nhưng Huyết Minh là ai kia chứ? Là một lão quái vật luân hồi mấy mươi kiếp! Đừng nói là một chút uất ức nho nhỏ này, dù là làm việc thấp hèn hơn nữa, hắn đều đã từng làm qua. Liệu bị một tôn Quỷ vương dùng lời lẽ sỉ nhục, có nhục nhã bằng việc giống như một con chó quỳ xuống liếm giày cho người khác sao?
Không có thực lực, thì tôn nghiêm chẳng là cái thá gì cả. Nhỏ yếu bất lực mà còn muốn nghịch thiên phản kháng, thì đó không phải hào khí anh dũng, mà chỉ thể hiện ra trình độ não tàn, nhược trí thôi! Ngươi nghĩ ngươi là ai? Là nhân vật chính có hào quang bất bại phù hộ hay sao? Nhìn thấy Huyết Minh thật lâu không nói gì, tâm tình Tiếu Thương Thiên lại càng thêm khó chịu. Cố gắng đè nén lại xao động đang len lỏi trong lòng, hắn liền đem Huyết Minh buông ra. Chỉ là, vẫn để lại một câu cảnh cáo, ẩn chứa khí tức nguy hiểm:”Nhớ kỹ, sự kiên nhẫn của bổn vương là có giới hạn.”
Không kịp suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Tiếu Thương Thiên là gì, Huyết Minh đã lập tức đứng dậy, cách xa hắn ta một chút. Mà ở đối diện, Đổng Tuyền cũng đã sớm bị biến cố này dọa mộng, từ đầu đến cuối đều là một mặt mơ hồ.
Không đúng, họa phong này không đúng a! Vương thượng rõ ràng là tức giận mà. Tại sao đơn giản như vậy liền tha cho tiện nhân này rồi? Không nên lôi nàng ta ra trượng tể, kẹp ngón tay,… Hay ít nhất cũng phải mắng chửi một trận hay sao?
Nếu nói bây giờ Đổng Tuyền chỉ là kinh ngạc, thì một loạt chuyện xảy ra tiếp theo đã khiến nàng kinh hách đến chết lặng…
“Ngồi xuống.” Vừa an tọa, Tiếu Thương Thiên đã ra lệnh cho Huyết Minh. Ánh mắt trực chỉ ghế ngồi bên cạnh mình.
Huyết Minh không phản bác, nghe theo lời hắn ngồi xuống. Rất nhanh liền phát hiện, Tiếu Thương Thiên không biết từ khi nào đã lấy ra một cái trống bỏi cầm ở trong tay. Ký ức của Huyết Minh đối với cái trống này vẫn còn tương đối mới mẻ, nếu nhớ không lầm thì hôm đó ở Mê Vụ Sơn, Tiếu Thương Thiên chính là dùng nó để điều khiển Quỷ nô.
Đồng thời, một tia quen thuộc cũng chợt lướt qua, nhưng rất nhanh liền bị Huyết Minh xem nhẹ:”Vương thượng, Liễu Tình có thể mượn nó một chút được không?”
**Hôm nay đọc được cmt của 1 bạn Phàm nhân khiến ta vô cùng buồn cười: Đại loại là bạn GiaCátHuyền này đang đọc tới chương 265, cảm thấy A Minh có hệ thống vì sao còn sợ Đại tỷ như vậy? Sao không tìm thứ gì phong ấn lại…
– -Ta xin nhờ: Kiếm cái gì phong ấn là kiếm cái gì phong ấn đâu? Ngươi nói ta nghe thử xem? Thứ nhất, Điểm phản diện đâu? Thứ hai, ngươi có nghĩ tới hay không, lỡ phong ấn thất bại thì sao?
– -Main có hệ thống, nhưng chung quy hắn chỉ là nhân vật phản diện! Mà đối phương lại là nhân vật chính, nhân vật chính, nhân vật chính, có hào quang mary sue! Nhắm đấu lại không?
– -Hơn nữa có một đứa yêu mình, hy sinh vì mình không tốt sao? Cớ gì phải tự gây thêm phiền toái vậy?
– -Bảo IQ thấp thì lại tự ái, dell hiểu kiểu gì. ( bốn chữ cuối là mượn nguyên thoại của bạn GiaCátHuyền nha. Ta cừ ta i?a).