**A Minh có sợ Đại tỷ hay không?
=>Câu trả lời là không nhé, chỉ cần để ý một chút liền sẽ phát hiện, thái độ của A Minh đối Đại tỷ là vô cùng thờ ơ, không nóng không lạnh, có cũng được mà không có cũng chả sao.
**Xuyên suốt cả bộ truyện, A Minh chỉ thật sự ‘sợ’ 2 người : U Linh và TTT.
–Đối với U Linh, bởi vì tôn trọng nàng, bao dung nàng, nên A Minh mới nhận túng trước hết thảy hành động của nàng.
–Đối với TTT, nếu nói A Minh sợ hắn, thì chi bằng nói A Minh sợ sự ‘biến thái’, ‘điên cuồng’ và ‘khó nhằng’ của hắn hơn. Bởi vì A Minh không tìm ra được cách giải quyết hắn ta.
=>Đợi khi vạch trần được thân phận thật của TTT, A Minh đã không còn sợ hãi hắn ta như vậy nữa.
“Ô ô…Vương hậu tại thượng, ngài nhất định phải minh xét cho thần thiếp a. Tiện nhân Liễu Tình kia rõ ràng chính là một cái hồ ly tinh, muốn câu dẫn Vương thượng. Vì nàng ta, Vương thượng còn đánh thần thiếp…”
“……………………”
Quỳ gối giữa chính sảnh, Đổng Tuyền vừa kể lể, lại vừa ấm ức òa khóc. Trang dung trên người cũng chưa từng tu sửa qua, bộ dạng hỗn loạn, không có nửa phần hoa quý mà danh môn khuê các nên có. Nửa bên mặt sưng đỏ, thoạt nhìn có phần buồn cười.
Mà ở trên chủ vị, có một vị nữ tử đang bình thản ngồi, phong khinh vân đạm phẩm trà. Nàng này xinh đẹp xuất trần, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy quý khí, thanh tao. Trang dung vô cùng đơn sơ, một thân bạch y bạc màu, lộ ra vẻ đơn bạc cô lãnh. Từ đầu tới cuối, mặc cho Đổng Tuyền kêu khóc, nàng vẫn chỉ thờ ơ không quan tâm.
“Vương hậu nương nương, ngài khẳng định không thể tin được đâu. Vừa mới, Vương thượng cư nhiên lại đem trống bỏi của ngài ấy đưa cho ả tiện nhân kia!”
Chỉ là lúc này, Đổng Tuyền đột ngột lại kể tới chuyện vừa nãy. Ngay tức khắc liền khiến nữ tử không còn bình tĩnh được nữa mà run tay, trà nóng hơi tạt ra ngoài, thấm ướt ống tay áo của nàng.
“Cái gì? Ngươi nói bệ hạ đưa trống bỏi tùy thân của mình cho nữ cầm sư đó?”
Làm sao có thể…Người khác không biết, chẳng lẽ nàng còn không biết cái trống bỏi kia là có bao nhiêu quan trọng đối với Tiếu Thương Thiên hay sao? Trở thành Vương hậu của hắn đã hơn mười vạn năm qua, đừng nói là chạm vào, số lần nàng được nhìn thấy nó cũng đều đếm được trên đầu ngón tay.
Còn nhớ, năm đó khi nàng bị thất sủng, không lâu sau, Tiếu Thương Thiên lại cưới vào một vị Vương phi. Vị Vương phi này chiếm hết sủng ái của hắn, khiến nàng từng ghen ghét một khoảng thời gian dài.
Chỉ là, trong một lần tình cờ, khi Tiếu Thương Thiên lấy ra trống bỏi, vị Vương phi này lại tinh nghịch, nhanh tay cầm lấy nó chơi đùa mà không hề hỏi ý của Tiếu Thương Thiên.
Một lần này, có thể nói là cả Vương cung suýt chút đều bị lật úp sấp. Tiếu Thương Thiên phẫn nộ khôn cùng, quỷ khí cuộn trào che phủ thương khung, dọa đến nàng kinh hồn táng đảm.
Kết cục của vị Vương phi này rất là thê thảm. Bị sống sờ sờ lột da làm thành lồng đèn treo trước cửa cung ba ngày ba đêm, dùng để cảnh cáo những kẻ khác, khiến cho người trong Vương cung ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Sợ bị liên luỵ.
Bởi vì cái chết của Vương phi quá mức tàn nhẫn, nên việc này liền đồng thời bị mọi người quên lãng, từ đó trở thành cấm kỵ.
Thấy Vương hậu cuối cùng cũng chịu để ý tới mình, Đổng Tuyền liền gật đầu như gà mổ thóc :”Vâng, vâng, là chính mắt thần thiếp nhìn thấy. Cũng bởi vì ngăn cản Vương thượng, nên thần thiếp mới bị ngài ấy tát đây.”
Nghe Đổng Tuyền nói, sắc mặt Ngụy Dao liền càng thêm ngưng trọng, hơi nhăn mày, hướng phía nàng phất tay, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì :”Được rồi, ngươi lui ra đi, việc này ta sẽ quản.”
“Vâng, đa tạ nương nương. Thần thiếp xin cáo lui.” Thấy Ngụy Dao đồng ý, Đổng Tuyền liền vui sướng dập đầu, nâng lên váy áo, chậm rãi lui ra ngoài.
“Nương nương, người đừng lo những chuyện này làm chi a. Hai cái tiện nhân mà thôi, sẽ không dao động nổi địa vị Vương hậu của nương nương đâu. Cứ để các nàng chó cắn chó đi. Nương nương mới là người có thể bồi ở cạnh Vương thượng suốt đời này.”
Đối với điệu bộ không quan trọng, tràn đầy khinh thường của ma ma theo hầu. Ngụy Dao cũng không cho là đúng mà lắc đầu, suy tư. Nhưng rốt cuộc vẫn không giải thích gì.
So với ma ma và Đổng Tuyền, nàng lại càng hiểu rõ tính cách của Tiếu Thương Thiên hơn. Hắn sẽ không vô duyên vô cớ cưng chiều một nữ nhân thái quá như vậy. Cho nên, nữ nhân này ắt phải có chỗ đặc biệt nào đó. Cứ để mặc nàng ta như vậy cũng không phải là cách. Đêm nay, nàng nhất định phải đi đến đó, gặp mặt vị kỳ nhân này một lần mới được.
—————————
“Khanh khách…kiếm bộn rồi, kiếm bộn rồi…” Tú bà híp mắt cười nói, bắt đầu đếm xem số tài nguyên vừa đổi được từ Vương cung đang đặt trên bàn. Càng đếm, tiếu dung của nàng lại càng thêm tươi tắn hơn. Không ngờ tới chỉ là một cái dã nha đầu, cư nhiên lại đổi được khen thưởng nhiều như vậy.
Bỗng dưng, một loạt tiếng bước chân truyền tới, cùng với âm thanh mở cửa, liền khiến Tú bà không vui mà cau mi. Bức bối đem tài nguyên thu vào trong giới chỉ, âm dương quái khí quát :”Có chuyện gì? Sao lại dám xông thẳng vào phòng của ta hả? Không có tôn ti trật tự gì hết…”
“Bẩm ma ma, có một vị khách nhân tôn quý đến…Nói chung, ngài vẫn là tự mình đi ra đi.”
“Hừm? Khách nhân tôn quý?” Nghe nô bộc bẩm báo, Tú bà mặc dù nghi hoặc, nhưng cũng không có nghi ngờ gì. Ngay lập tức liền sửa sang quần áo, uyển chuyển vượt qua bình phong.
Chỉ thấy, giữa phòng lúc này đã ngồi một cô nương. Nàng lớn lên tương đối xinh đẹp, mặc một thân y phục vô cùng quái dị. Quần ngắn, áo ngắn, giày bó sát. Gần như đem tất cả da thịt trên người đều phơi bày ra ngoài. Khiến một người dù đã nhìn qua rất nhiều việc hương diễm như Tú bà cũng không khỏi mím môi phản cảm.
“Ai nha, vị cô nương này, không biết tìm nô gia có chuyện gì a.”
Nhìn thấy nữ tử ngồi yên không nói, đạm nhiên uống trà. Tú bà liền cười tươi đi tới, ngồi xuống đối diện nàng. Ánh vào mắt là một khuôn mặt xa lạ. Mà đối phương ngay cả mắt cũng chưa từng nâng lên nhìn nàng ta dù chỉ là một cái.
“Cô nương…” Ngay khi Tú bà còn muốn mở miệng nhắc nhở, thì chợt, nữ tử lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà đem một thứ gì đó tương tự với viên cờ phóng vào trên mi tâm của nàng.
Một vệt màu đỏ vừa ánh vào mắt, Tú bà đã vội vàng xoay chuyển quỷ khí muốn phòng ngự. Nhưng hết thảy đều đã muộn, thứ cuối cùng mà ngũ giác của nàng bắt được chính là : Nô bộc vốn luôn cúi đầu nãy giờ cũng đã ngẩng đầu, đôi mắt hắn trắng dã không có tiêu cự. Mà nữ tử trước mặt nàng, lại chậm rãi câu lên khóe môi, lạnh nhạt ban bố tử hình.
“Ta lệnh cho các ngươi, đem đầu cắt xuống để tạ tội.”
Nữ tử này…rốt cục là ai… Nàng ta đã sử dụng yêu thuật gì? Tại sao suy nghĩ của nàng…đang nhanh chóng…tiêu tán…
**A Minh sắp tìm được cố nhân rồi nha. ≥3≤
**Xin nhắc lại, ‘cố nhân’ là nam, không phải nữ, nên không cần phải suy diễn lung tung đâu a.