Đầu tiên là gõ bể đầu gối, cắt đứt gân tay gân chân, rút móng tay – chân, đóng đinh mười đầu ngón tay, nhét độc trùng vào miệng,… Đủ loại tra tấn dùng lên người Quân Mặc, khiến cho tiếng hét thảm của hắn từ đầu tới cuối cũng chưa từng dừng qua.
Cho đến tận khi bị ép nuốt vào độc dược xuyên tràng, cổ họng phá hủy, Quân Mặc rốt cuộc liền không phát ra được bất cứ thanh âm nào nữa.
Nhìn lấy một màn này, sau lưng Huyết Minh đều có chút mát lạnh. Có lẽ mọi người cảm thấy hắn là ma quỷ, là tên điên, hắn thừa nhận điều đó. Nhưng hắn có thể khẳng định với rằng, tên điên sẽ không đi dằn vặt con mồi, hưởng thụ sự đau khổ của chúng. Bởi vì chỉ có biến thái mới làm như vậy!
Mà Huyết Minh hắn, chỉ đơn thuần là một kẻ điên, không phải biến thái!
Hắn xác thực cũng có chút thích tra tấn tinh thần của con mồi. Nhưng đến mức “lăng trì xử tử” như thế này thì…vẫn là thôi đi.
Sau đó, Triết Mệnh liền đem Quân Mặc toàn thân máu me lôi đến bãi tha ma, cứ vậy quăng vào trong đống xác chết. Mắt thấy lồng ngực của hắn vẫn còn phập phồng, giữ lại một hơi. Triết Mệnh liền cười gằn, đạo:”Nhớ kỹ, nếu có kiếp sau, phải biết tự soi mình trong nước tiểu xem bản thân là thân phận gì a.”
“Đế tôn chính là Thần minh trên cửu trọng thiên. Kẻ dám cả gan khinh nhờn ngài, muốn đem ngài kéo xuống thần đàn, liền phải chịu đến trừng phạt đáng sợ nhất trên đời này.”
Không biết cảm giác của Quân Mặc bây giờ là gì. Thế nhưng, khi nghe lời này của Triết Mệnh, Huyết Minh có thể nói là ngũ vị tạp trần. Mức độ sùng bái của Triết Mệnh đối với hắn đã sớm đạt đến trình độ mù quáng.
Triết Mệnh dám lừa gạt hắn, quả thật rất đáng ghét. Nhưng động cơ của đối phương, lại khiến hắn không cách nào nổi giận được.
“Ngươi đừng sợ, ta đem ngươi đến đây cũng xem như là “làm trọn trách nhiệm” rồi a. Ngươi sẽ không phải đau khổ quá lâu đâu, bởi vì ta nghe nói nơi này có rất nhiều sói hoang. Lâu nhất là nửa đêm, bọn chúng sẽ đánh hơi được mùi máu thịt mới mẻ mà đến đây đem ngươi chia ăn.”
“Thật tốt hưởng thụ đi, tạm biệt.” Nói xong, Triết Mệnh liền dửng dưng xoay lưng đi.
Kế tiếp, Huyết Minh liền giống như một cái người xem, đem mọi chuyện mà Triết Mệnh đã từng trải qua đều trải nghiệm một lần. Tỷ như bị thương, được Bách Thừa Khê cứu.
Trong thân thể bị một luồng thần hồn xa lạ xâm chiếm, cướp bóc quyền điều khiển thân thể cũng như lý trí.
Bởi vì trí nhớ suy giảm, thời gian mê mang càng lâu mà sinh ra hoảng sợ, từng đao từng đao lập lại đem mọi chuyện khắc ở trên da thịt của mình.
Tuyệt vọng khi cơ thể bản thân bị luồng thần hồn kia chi phối mà xuống tay với thân muội muội.
Xoắn xuýt, áy náy, không biết có nên cầu xin sự giúp đỡ của thần linh trong lòng mình hay không.
Nhưng lại bởi vì phát giác luồng thần hồn này có thể sẽ gây hại cho hắn và Phục Ma môn mà lựa chọn trốn chạy, rời xa hắn càng xa càng tốt.
“Bách Lý Liên Giang! Ta hận ngươi! Tại sao ngươi lại làm vậy với ta kia chứ? Ngươi giết cả nhà ta, nay lại dùng cách này này đến nhục nhã, chà đạp ta…”
Không, không phải, Thừa Khê, ta ái nàng, mặc cho nàng có là muội muội của ta đi nữa. Ta không có…
Huyết Minh có thể cảm nhận rõ rệt sự bất lực, đau khổ của Triết Mệnh lúc đó. Y đang điên cuồng gào thét. Nhưng luồng thần hồn kia đã sớm điều khiển thân thể y…
Cuối cùng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu nhảy xuống vực sâu, tan xương nát thịt.
“Bách Lý Liên Giang, ta thật sự rất hiếu kỳ a. Ngủ với muội muội ruột của mình, ngươi có cảm giác gì?” Luồng thần hồn kia hóa thành một toán hắc vụ chao lượn xung quanh linh hồn bị vây khốn của Triết Mệnh, không ngừng châm chọc.
“Yêu muội muội ruột của mình…từ trước đến giờ ta cũng chưa từng gặp được kẻ nào ghê tởm như ngươi a! Nếu ta là ngươi, đã sớm dập đầu tự sát rồi.”
Đừng nói nữa…
“Kết quả ngày hôm nay, tất cả đều là ngươi xứng đáng nhận được. Là ngươi tự làm tự chịu!!!” Van xin ngươi, đừng nói nữa a…
– —————————-
Khi linh thức trở về với thân thể của mình, Huyết Minh không thể không xoa xoa mi tâm, trầm mặc không nói. Lúc này, âm thanh thông báo của hệ thống cũng đúng lúc vang lên.
[ Nhiệm vụ ẩn giấu: “Cố Nhân” hoàn thành. Khen thưởng: Thẻ huyễn hóa vũ khí x1, Giác tỉnh thạch x1, 1 vạn Điểm phản diện, Thế thân nhân hình x1.
Vật phẩm đã gửi đến không gian hệ thống, mời ký chủ kiểm tra và nhận.]
( Nhân hình = con rối.)
Phần thưởng của nhiệm vụ lần này cũng xem như phong phú. Thế nhưng bây giờ đây, Huyết Minh đã không còn tâm trạng nào đi kiểm tra khen thưởng nữa. Bởi vì…
“Ba, ba, ba”
Tiếng bước chân nhàn nhã cùng với tiếng vỗ tay vang lên, Tiếu Thương Thiên không biết từ khi nào đã đứng ở lối vào, nhìn về phía hai người bọn họ. Lúc này, gian phòng tối đen cũng bừng sáng lên, giá đỡ nến trên tường tỏa ra từng đợt hồng quang, nhìn thấy mà rợn người.
“Thật là một màn gặp gỡ cảm động nhân tâm a. Các ngươi có muốn ôm nhau khóc một chút không? Hay để ta thay các ngươi làm một buổi tiệc chúc mừng?” Âm thanh Tiếu Thương Thiên có chút lạnh, mang theo nồng nặc giễu cợt, châm chọc.
Lúc này, Huyết Minh cũng chậm rãi đứng dậy. Hắn vô cảm, không có nửa phần biểu lộ, không chút kinh sợ đối diện với Tiếu Thương Thiên:”Ngươi đã sớm biết thân phận thực của ta có đúng không, Tiếu Thương Thiên? Hay là, ta nên gọi ngươi là…Quân Mặc?”
Bị Huyết Minh vạch trần chất vấn, Tiếu Thương Thiên cũng không có thẹn quá thành giận. Trái lại, còn vô cùng thoả chí cười nói:”Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta liền đã nhận ra ngươi rồi a. Chỉ là ta thấy ngươi giống như chơi đóng vai đến rất vui. Cho nên liền không nỡ vạch trần ngươi, thậm chí còn phối hợp diễn chung với ngươi nữa a.”
“Về phần Tiếu Thương Thiên hay Quân Mặc…cũng chỉ là một cái tên mà thôi. A Minh thích gọi thế nào liền gọi thế ấy, chỉ cần là A Minh gọi, thì ta đều thấy vui.”
**Chi tiết Quân Mặc vs Triết Mệnh này là đang cảnh tỉnh mấy bố mấy mẹ hay kỳ thị LGBT ấy. Trêu chọc người ta cho cố vào, rồi coi chừng bị nghiệp quật đấy.
**Hồi trước ta từng có chơi chung với một bạn nữ les, bạn ấy rất tốt, nhưng lại thường xuyên bị mấy má chị đại trong trường chọc ghẹo, xé cặp sách. Sau này bạn ấy bị ép phải chuyển trường, nhưng nghe đâu là hiện tại bạn ấy đã có “bạn trai” rồi, và cũng là một chị đại.≧∇≦