Hai mắt Ngụy Dao sung huyết, căn bản không tin nổi nam nhân này thế mà tuyệt tình đến vậy. Trong mắt nàng nổi lên hận ý, sau đó lại đột nhiên cuồng tiếu:”Ha ha…Không phải ta thông minh, là do ta quá ngu a. Tại sao lại không nhìn ra ngươi là một tên đoạn tụ kia chứ?”
Nhìn Ngụy Dao giống như đã điên dại. Tiếu Thương Thiên không khỏi lắc đầu, nhưng cũng không giải thích gì cả. Kỳ thực, hắn không phải là đoạn tụ. Hắn thích Huyết Minh, chỉ đơn giản vì hắn ta là Huyết Minh mà thôi. Không hề quan hệ tới việc thích nam nhân hay nữ nhân.
Hoặc đổi một loại cách nói, hắn chỉ có hứng thú với một mình Huyết Minh, dù cho hắn ta có là nam hay nữ.
“Vương hậu điên rồi, từ nay về sau, không có sự cho phép của ta, không được để nàng bước ra khỏi Tây cung nửa bước. Cũng không cho bất kỳ kẻ nào đến thăm.”
Tiếu Thương Thiên rời khỏi Tây cung, không hề chậm trễ một tơ một hào nào trở về thiên điện, muốn gặp Huyết Minh. Chỉ là, đợi khi hắn trở về, ngoại trừ một con hạc giấy truyền âm mà Lăng Phàm để lại ra, thì xung quanh nào có bóng người nào nữa?
“Vi sư còn có chuyện quan trọng cần xử lý nên phải đi trước đây. Không cần phải nhớ đến vi sư. Tái kiến.”
Sắc mặt Tiếu Thương Thiên dần dần trở nên âm trầm, biết rõ bản thân nhất định đã bị Lăng Phàm chơi đùa ở sau lưng. Mặc dù không rõ hắn ta vì sao lại đi giúp đỡ người ngoài, nhưng đó cũng không ảnh hưởng đến việc hắn bắt đầu nổi điên.
“Lăng Phàm, ngươi cút ra đây cho ta! Ngươi đem hắn giấu ở đâu rồi a?! Trả lại đây cho ta!!!”
– ———————–Bóng đêm buông xuống qua khe hở trên vách tường, Huyết Minh chỉ có thể dựa theo cảm giác đến xác định canh giờ hiện tại đại khái là ở vào giờ Dậu. ( 17h-19h)
Lúc này, xung quanh bắt đầu náo động lên. Tù nhân trong tất cả phòng giam đều mở cửa đi ra ngoài. Đám người Công Tôn Lưu cũng đều như vậy, lôi kéo Huyết Minh cùng đi. Trước khi đi, Đả Hổ còn không quên dặn dò hắn:”Tiểu Minh a, cố chịu một chút. Buổi lễ chào mừng tân nhân rất nhanh liền sẽ qua thôi.”
Tới khi tụ tập đến dưới quảng trường giữa đại tháp, Huyết Minh rốt cuộc cũng đã hiểu được ý tứ của “Buổi chào mừng tân nhân”, cũng như ánh mắt thương hại quái dị của những tù nhân khác khi nhìn hắn là gì rồi.
Gần như hơn vạn tù phạm trong Thiên Khải tháp đều đang dõi mắt về nơi này. Có đứng dưới quảng trường, có đứng trên lan can tầng lầu nhìn xuống. Một bộ dáng xem cuộc vui.
Ba người Công Tôn Lưu cũng không biết đã chuồn êm đến nơi nào. Lúc này, ở bên cạnh Huyết Minh chỉ còn lại hai cái phạm nhân xa lạ. Một nam nhân bộ dạng nhu nhược, dung mạo tương đối…xinh đẹp, tựa như một cái công tử ca. Cùng một trung niên nhân thần sắc đáng khinh, ánh mắt láo liên, âm tình bất định.
Mà đứng trước mặt Huyết Minh, lại là một nhóm người có trên trăm cá nhân. Dẫn đầu là một tên đại hán cao trên hai mét, bộ dáng hung thần ác sát, giống như thổ phỉ trên núi hoang. Từng khối bắp thịt trên cánh tay lộ ra không khí, tựa như từng khối thiết đồng, khiến người nhìn mà run sợ.
Dựa theo lời bàn tán của những tù nhân khác, thì gã có xưng hào là Hùng ca, là nhóm tù phạm đầu tiên trong Thiên Khải tháp, nhốt ở tầng thứ 7. Thuộc về tội phạm cùng hung cực ác, cho nên, Hùng ca rất dễ dàng liền lấy nhục thân kiên cố vượt xa người bình thường của mình vượt lên trở thành ngục bá. Mấy mươi vạn năm, đều lấy ức hiếp tân nhân làm trò tiêu khiển. Trong lúc Huyết Minh đánh giá Hùng ca, thì tương tự, Hùng ca cũng đang quan sát ba người Huyết Minh, tựa như đang lựa chọn thịt cá ở chợ. Mà một khắc nhìn thấy Huyết Minh, hai mắt gã liền ánh lên vẻ tham lam. Nhưng tạm thời cũng không biểu đạt gì cả.
“Ba vị tân nhân…hôm nay đúng là sung túc a. Giới thiệu cho các ngươi biết, vị đại nhân này chính là Hùng ca, là ngục bá ở đây. Các ngươi khôn hồn thì ngoan ngoãn một chút, sẽ sống thoải mái hơn. Còn nếu không biết điều, hừ, hậu quả liền tự mình gánh lấy.”
Một tên tùy tùng từ phía sau Hùng ca đứng ra, lập tức trợn trừng mắt, hất cằm quát tháo ba người Huyết Minh. Trong đáy mắt hiện lên một tia thỏa mãn, rõ ràng là đang hưởng thụ cảm giác ra oai phủ đầu này.
Dưới ánh mắt khó hiểu của ba người, một tên tùy tùng khác cũng từ phía sau bước ra, trong tay cầm lấy một chiếc khay, trên khay lại đặt một cái bát. Còn bản thân thì quỳ gối xuống đất, nâng khay gỗ lên.
Nếu nói hành động của tên tùy tùng này làm người khó hiểu. Thì một loạt động tác kế tiếp của Hùng ca liền khiến cả hai tên tân nhân khác trố mắt mà nhìn. Thậm chí, ngay cả Huyết Minh cũng không chịu đựng được mà nhíu mày, cảm thấy thật cay mắt.
Bởi vì lúc này, Hùng ca cư nhiên lại kéo quần, tiểu tiện vào đầy trong bát. Đợi khi gã làm xong hết thảy, tên tùy tùng kia cũng đứng dậy. Mà gã, lại chuyển mắt sang ba người Huyết Minh:”Ba người các ngươi, kẻ nào uống hết nước trong cái bát này, về sau liền đi theo ta làm tiểu đệ, ăn sung mặc sướng.”
Nghe thấy gã lại đưa ra loại yêu cầu này, trên mặt cả ba đều xuất hiện vẻ xoắn xuýt, khó chịu. Nhưng là, trung niên nhân kia cư nhiên lại quyết đoán vô cùng. Nhanh chân chạy tới bên cạnh tên tùy tùng kia, đem trọn cái bát đều dốc cạn.
Không những thế, trên mặt hắn ta còn không biểu hiện một chút phiền lòng nào, tươi cười vuốt mông ngựa:”Ngon, rất ngon.”
Nhìn thấy kẻ này thế mà lại phản ứng như vậy, ngay cả Hùng ca cũng có chút bất ngờ. Mà những người khác ở đây, đối với hành động của trung niên nhân đều là khịt mũi coi thường, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.
“Tốt, ha ha. Từ nay liền đi theo ta lăn lộn. Được rồi, ngươi ra phía sau đi.” Hùng ca cười toét miệng nói. Nhưng rõ ràng cũng không muốn trọng dụng trung niên nhân, tùy ý để hắn ta lui ra sau hàng ngũ. Kế tiếp, mới chuyển mắt lên người Huyết Minh và tên công tử ca kia.
“Hai người các ngươi…”