Nam Cung Trường Hận bỗng dưng lại trầm mặc, sau đó liền đứng dậy, thay y phục vào rời khỏi.
Huyết Minh nhất thời không khỏi cảm thấy khó hiểu. Chỉ là, hắn cũng không quá quan trọng việc này. Miễn sao đối phương không tìm hắn phiền phức nữa là được rồi. Cho nên, hắn liền vô cùng thoải mái bắt đầu tắm rửa.
————————–
“Hắc Phong, chúng ta làm vậy có phải hay không là có chút quá phận a?” Đả Hổ do dự một chút, rốt cuộc vẫn là nói với Hắc Phong. Con người của gã cũng xem như có chút bộc trực, hào sảng. Làm ra loại truyện âm hiểm thế này, gã vẫn không khỏi áy náy.
Nghe Đả Hổ nói, Hắc Phong cũng chỉ trừng gã ta một cái, sau đó liền triệt để không quan tâm. Bởi vì loại người như Đả Hổ ở trong mắt gã, chính là điển hình của hữu dũng vô mưu.
Kỳ thực, từ lần đầu tiên Huyết Minh đi vào nơi này, gã liền đã nhìn hắn không vừa mắt. Còn giết người nhiều không đếm hết, ở tù vô thời hạn gì đó? Hừ, khẳng định đều là nói ngoa. Cho rằng gã là đứa trẻ ba tuổi sao?
Về phần Huyết Minh có thể giết chết Hùng ca? Đảm bảo là do vận khí, hoặc là dùng âm mưu quỷ kế gì rồi.
Chỉ là lần này, dù cho hắn có kỹ năng thông thiên đi nữa. Chọc giận A Tu La vương rồi, hắn muốn rời khỏi, đó khẳng định là không có khả năng.
Chỉ là, ngay lúc này, cửa phòng giam bỗng dưng lại mở ra. Huyết Minh không chút cảm xúc bước vào, tiện tay đóng cửa lại, sau đó liền đưa mắt nhìn thần sắc cả kinh trên mặt ba người bọn họ :”Làm sao vậy? Thấy ta trở về, các ngươi giống như rất kinh ngạc a?”
Phát hiện trạng thái của Huyết Minh giống như hơi không thích hợp. Hắc Phong cũng không dám làm bừa, ngay tức khắc liền tỉnh táo lại, tươi cười làm lành.
“Sao có thể a? Tại sao Tiểu Minh trở về, chúng ta lại không vui được chứ?”
“Có đúng không?” Huyết Minh nhướng mày, cũng đi theo cười, chỉ là ý cười cũng không đạt đến đáy mắt. Hắn chậm rãi bước tới trước người Hắc Phong, vỗ vỗ vạt trước ngực gã. Thanh âm chậm rãi lạnh dần :”Ta nghĩ, các ngươi có phải là thấy ta quá mức thuận buồm xuôi gió, cho nên mới ganh ghét, cố ý để cho ta đi va chạm A Tu La vương, để hắn trừng trị ta chứ gì?”
Huyết Minh không chút do dự vạch mặt, cũng chẳng thèm giả vờ nữa, làm cho Hắc Phong không kịp đỡ nổi. Đứng ở bên cạnh, Đả Hổ có chút xấu hổ cúi đầu. Mà Công Tôn Lưu thì lập tức đứng ra nói đỡ cho Hắc Phong :”Tiểu Minh, nhất định là có hiểu lầm ở đây rồi. Chúng ta làm sao lại hại ngươi được chứ?”
Chỉ là, Huyết Minh cũng không đáp lời. Huyết đồng lạnh liếc một chút, tràn đầy chế giễu cười lạnh. Sau đó, không để bọn họ phản ứng kịp, Hy Tà đã đâm thẳng, xuyên qua vai phải của Hắc Phong, đem gã ghim vào trên tường.
“Đã giết Hùng ca rồi, giết thêm vài người nữa cũng không sao.”
“Chẳng lẽ các ngươi ngây thơ đến mức, cho rằng tiểu gia đây không dám giết các ngươi?” Ánh mắt Huyết Minh tựa như nhìn một đám ngốc xoa. Giọng điệu khinh thường không chút che giấu. Thân thể mặc dù thu nhỏ, nhưng khí thế lại hoàn toàn áp đảo phía trên ba người bọn họ.
Đả Hổ mặc dù từng làm qua lính đánh thuê, giết người cũng vượt qua bốn chữ số. Nhưng lúc này, gã vẫn như cũ bị sát khí cuồn cuộn, tựa như sắp ngưng tụ thành huyết hải trường hà kia của Huyết Minh làm cho kinh sợ, khó nhọc nuốt xuống một ngụm nước bọt. Đây rốt cuộc là phải giết bao nhiêu người mới có thể tạo thành sát khí lớn như vậy a?
Ngay cả Đả Hổ đều bị dọa sợ, thì đừng nói là hai người khác. Công Tôn Lưu sắc mặt trắng bệch, không ngừng lùi về sau, cơ thể liên tục run lên. Mà Hắc Phong, ngay tại chỗ liền bị dọa tè ra quần, vội vàng khóc lóc xin tha :”Tiểu…Tiểu gia tha mạng, ta về sau cũng không dám nữa…”
Hắc Phong cũng thử lôi kéo, muốn tránh thoát khỏi Hy Tà. Chỉ là thanh huyết kiếm này đã ghim sâu vào trong, không phải là gã có thể rút ra được. Hơn nữa, nhận thấy huyết dịch đang xói mòn nhanh chóng. Gã liền biết, nếu cứ tiếp tục thế này, gã sẽ tươi sống bị mất máu quá nhiều mà chết. Cho nên không hoảng cũng không được.
Đối mặt Hắc Phong kêu khóc, Huyết Minh chỉ mắt lạnh đứng nhìn. Đến tận khi huyết dịch trong người gã đều sắp nhuộm đỏ cả y phục. Hắn mới phất tay đem Hy Tà thu lại, lạnh rên :”Nếu còn có lần sau, đừng trách tiểu gia đem ngươi làm thành đồng hồ máu.”
Kỳ thực, nếu là ở bên ngoài, cái tên Hắc Phong này nhất định là sẽ không sống nổi qua hôm nay, bị Huyết Minh đem đi giết gà dọa khỉ. Thế nhưng, buổi trưa vừa mới giết Hùng ca, hiện tại lại giết thêm kẻ này, Huyết Minh cũng là kiêng kị, lo lắng kinh động đến quản ngục.
Dù sao, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
“Chúng ta về sau liền không dám nữa, sẽ đem ngài đương thiên lôi, sai đâu đánh đó.” Hai người Đả Hổ vội vàng đỡ lấy Hắc Phong đang yếu ớt tựa vào tường kia dậy, lập tức quỳ xuống, hướng Huyết Minh tỏ lòng trung tâm. Cũng không dám đùa nghịch tiểu thông minh nữa.
Đối với thái độ thành khẩn của bọn họ, Huyết Minh mặc dù sẽ không tin, nhưng cũng đã tương đương vừa lòng. Phất phất tay, ra hiệu bọn họ đứng lên :”Tốt, đứng dậy đi. Mong các ngươi có thể nói được làm được. Nếu không…đừng trách tiểu gia ngoan độc.”
————————-
Cách lúc Huyết Minh bị bắt đã nhanh trôi qua ba ngày. Lòng của đám người Âu Dương Thụy đều đã như kiến bò trong chảo, không ngừng nhảy nhót qua lại. Nhưng cũng chẳng giúp đỡ được gì.
Bọn họ thậm chí đã đặt ra mục tiêu, nếu hai ngày nữa Huyết Minh vẫn không thoát ra được. Dù cho bị trừng phạt nặng nề, bọn họ cũng nhất định phải về bẩm báo cho sư môn, tìm người đến cứu Huyết Minh.
Nhìn thấy Trác Thiên Hạo trở về, Âu Dương Thụy lập tức liền chạy tới, bắt lấy bả vai của hắn, dồn dập hỏi :”Làm sao rồi? Có hỏi ra tin tức gì không? Tung tích của A Minh có xác nhận được chưa?”
Chỉ là, Âu Dương Thụy lại phải thất vọng lần nữa rồi. Trác Thiên Hạo trầm mặc lắc đầu, tựa như cái xác không hồn.
Lúc này, bầu không khí giữa đám người cũng vô cùng nặng nề. Liễu Ninh Anh dạo gần đây đều không dám nói gì nhiều, sợ bị tập thể đả kích.
Chỉ là, ngay khi cả đám còn đang ủ rũ, thì mặt đất dưới chân bọn họ bỗng dưng lại ầm ầm rung động tựa như địa ngưu trở mình. Theo sau đó, mỗi người chỉ cảm thấy, bản thân đang bị không gian ở đây bài xích. Loại sức mạnh này, khiến bọn họ chưa kịp dậy tâm chống cự liền đã bị thổi bay ra ngoài.
Đợi khi tỉnh táo lại, đám người đều đã xuất hiện ở bên ngoài Mê Vụ Sơn. Mà Quỷ thành cũng quỷ dị biến mất khỏi thế gian.