“Hệ thống, ngươi nói xem, nàng có thể có tiểu jj hay không?” Nhìn thiếu niên bị Vệ Tiếu Điệp đè xuống kia, Huyết Minh không khỏi có chút hiếu kỳ hỏi.
[……………] Mặc dù hệ thống cũng tò mò không kém, nhưng nó làm sao biết được a?
Ngay khi Huyết Minh và hệ thống trông mong đợi xem ‘đông cung sống’. Thì bỗng dưng, không biết từ đâu lại bay tới một con quạ. Bởi vì Huyết Minh cố ý thu liễm khí tức, cho nên vừa bay tới, con quạ này liền đã bị hắn dọa cho kinh hãi. Vội vã đập cánh bay lên, phát ra tiếng ‘quang quác’.
“…………………” Ta giống như chưa làm gì nó đi?
[…………………] Ở đây có quạ giả bị đụng.
Không ngoài dự liệu, nghe thấy tiếng quạ kêu, Vệ Tiếu Điệp liền bị kinh động. Vội vã đem y phục mặc vào, cảnh giác quát lớn :”Ai?!!”
Biết rõ không thể ẩn giấu được nữa, Huyết Minh liền thoải mái đứng dậy, lặng yên phóng xuống đất. Lại đem đèn lồng lấy ra, chậm rãi rảo bước đi tới, tựa như chưa từng phát hiện chuyện gì.
Nghe thấy tiếng quát của Vệ Tiếu Điệp, hắn mới nghi hoặc ngẩng đầu, hai mắt mông lung dò hỏi :”Vệ sư điệt? Tại sao ngươi lại ở đây?”
Quan sát vẻ mặt bình thản không gợn sóng của Huyết Minh. Vệ Tiếu Điệp nhất thời liền nới lỏng khẩu khí. Y phục của nàng lúc này vẫn còn rất xốc xếch. Nhưng may rằng đối phương là người mù, cho nên không nhìn thấy được. Từ biểu lộ của hắn tới xem, giống như là không phát hiện chuyện gì cả a?
Lúc này, Phó Tử Tranh đã để cổ trùng đem dược vật trong người mình cắn nuốt hết. Kỳ thật nếu Huyết Minh không xuất hiện. Mặc dù còn sẽ ác tâm thêm một lát, nhưng y rất nhanh cũng sẽ có thể tự mình thoát khốn, phản sát Vệ Tiếu Điệp.
Dưới ánh mắt kinh ngạc khó che giấu của Vệ Tiếu Điệp, Phó Tử Tranh liền đứng dậy, phủi đi bụi bặm trên vạt áo. Vân đạm phong khinh đáp lời Huyết Minh, bình tĩnh đáng sợ.
“Tiểu sư thúc, là ta. Khi nãy ta cảm thấy có phần buồn chán cho nên liền ra ngoài đi dạo. Không ngờ lại tình cờ gặp được Vệ sư muội, cho nên mới làm bạn nàng đi hóng mát.”
“Có đúng không, Vệ sư muội?” Giọng nói Phó Tử Tranh xen lẫn một tia uy hiếp và bá đạo vô cùng mỏng manh, nhưng lại khiến Vệ Tiếu Điệp không dám xem nhẹ.
Phó Tử Tranh cảm thấy, nếu lúc này bản thân vẫn còn không đi thì rất có thể sẽ không nhịn được mà đập chết tiện nữ nhân trước mắt này. Nhưng y không thể làm vậy. Ít nhất là không được để lộ chứng cứ.
“Đúng, đúng vậy.” Khóe môi có phần cứng đờ, biết rõ hiện tại mọi chuyện đều đã lệch khỏi quỹ đạo. Vệ Tiếu Điệp cũng chỉ có thể đón hùa theo Phó Tử Tranh.
Đối với lời nói của cả hai, Huyết Minh cũng vững tin không nghi ngờ. Trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, ngượng ngùng cáo từ :”Ừm…Xin lỗi hai vị sư điệt, ta…ta đã quấy rầy nhã hứng của hai người rồi. Kia…ta đi trước!”
“Được, Tiểu sư thúc cứ đi đi.” Gật đầu đáp, nhìn theo bóng lưng Huyết Minh, đến tận khi hắn đi mất rồi. Phó Tử Tranh mới quăng cho Vệ Tiếu Điệp một ánh mắt băng lãnh, lạnh rên :”Chuyện hôm nay, ta nhớ kỹ.”
Nói xong, liền đã không chút do dự rời đi nơi ác tâm này, tránh cho bản thân tiếp tục bị bẩn mắt.
Trơ mắt nhìn Phó Tử Tranh đi xa, hơn nữa bản thân còn bị đối phương hâm dọa, sắc mặt Vệ Tiếu Điệp liền lúc xanh lúc trắng. Cuối cùng chỉ có thể giậm chân, ôm đầu gào lên :”Khốn kiếp a!!! Tất cả các người đều khốn kiếp!!!”
————————–
“Tiểu Mộng, đến bây giờ ta vẫn chưa biết được muội là thị nữ của ai.” Vô Thừa Ngạo ngồi trên lan can cầu nối, gương mặt có phần thấp thỏm. Nhất là khi cảm thấy bản thân có phải đã quá đường đột hay không, hắn liền vội vã giải thích :”Ta…ta không có ý gì đâu. Chỉ là…chỉ là ta cảm thấy…muội rất tốt.”
Lúc hắn đau khổ khi bị giáng thành ngoại môn đệ tử, chính là nàng đã an ủi hắn, xoa dịu oán khí trong lòng hắn. Hắn bây giờ…giống như đã không nhịn được mà thích nàng.
Nhìn thấy biểu tình này của Vô Thừa Ngạo, biết được con cá đã cắn câu. Mộng Phạn liền bắt đầu triển khai bước tiếp theo :”Khanh khách, không có gì a. Ta đã sớm xem huynh như…như bằng hữu của mình. Chỉ cần huynh muốn biết, ta nhất định sẽ không giấu giếm.”
Vừa nói, Mộng Phạn còn vừa đưa hắn một cái ánh mắt nhu tình, đem tâm của hắn mềm hóa.
“Kỳ thực, ta chính là thị nữ bên cạnh Từ công tử a. Là ngài ấy cho ta tiền chôn cha, đối với ta có đại ân đại đức, cho nên ta đã thề cả đời sẽ làm trâu làm ngựa đáp đền ân tình của ngài.”
Nghe nhắc tới Từ Huyết Minh, chân mày Vô Thừa Ngạo liền nhíu lại. Kỳ thực, hắn rất chán ghét kẻ này. Thánh mẫu, thích làm ra vẻ cao cao tại thượng. Tựa như bản thân vượt xa người khác vậy.
Chỉ là, nghĩ tới hắn đã từng giúp đỡ qua Mộng Phạn. Thái độ chán ghét của Vô Thừa Ngạo cũng không khỏi hòa hoãn lại.
“Trùng hợp vậy? Ta và huynh trưởng cũng đã từng được Tiểu cung chủ trợ giúp qua a.” Vô Thừa Ngạo mỉm cười nói, có phần nắm chắc :”Ngài ấy tính tình rất thiện lương lại dễ cảm thông cho người khác. Nếu không, ta sẽ đi tìm ngài ấy, để ngài ấy tác thành cho hai chúng ta, có được hay không?”
“Được…được sao? Có điều…ta chỉ là một phàm nhân mà thôi, hơn nữa còn có nô tịch. Làm sao xứng với huynh được.” Mộng Phạn ngượng ngùng nói, có phần tự ti mặc cảm.
Thấy mỹ nhân u sầu, Vô Thừa Ngạo làm sao lại nỡ lòng được kia chứ? Vội vàng nắm lấy tay nàng :”Ta không ngại. Chỉ cần Tiểu cung chủ đồng ý trả lại nô tịch cho muội, ta liền sẽ lập tức cưới muội làm thê. Muội không tin ta sao?”
“Ta…Ta đương nhiên là tin huynh rồi.” Mộng Phạn càng thêm thẹn thùng rũ mắt, lỗ tai đều đỏ. Nhưng cũng không rút tay khỏi lòng bàn tay của Vô Thừa Ngạo.
Lúc này, trong mắt nàng cũng hiện lên vô vàn chế giễu, thầm nghĩ : Ta đương nhiên là tin ngươi rồi. Tin ngươi ngu xuẩn như heo. Chả trách người ta có thể làm đến Tiểu cung chủ còn ngươi vĩnh viễn chỉ có thể làm một tên đệ tử quèn.
Trí thông minh quá thấp đã hạn chế đi sức tưởng tượng của ngươi a.