Chỉ thấy đó là một thiếu niên chừng 17 tuổi, luận về dung mạo lẫn khí chất thì cũng đều đem hai người còn lại bỏ xa mấy con phố. Vẻ tuấn mỹ tràn đầy tà khí khiến cho người ta chỉ cần nhìn một lần thì cũng liền khó mà quên được.
Nhất là hiện tại, hắn đang mặc lấy một bộ áo giáp bạch kim tản ra kim quang chói lóa. Tăng cho hắn thêm vài thần bá khí của tướng quân nơi sa trường giết địch. Mà người này, chính là Triệu Tử Kiều – con trai của Vĩnh An hầu, đồng thời cũng là Tòng nhị phẩm Thiếu úy. Là lang quân trong mộng của vô số thiếu nữ ở Lục Hưng hoàng triều.
Khi lời nói của Triệu Tử Kiều vừa dứt, Âu Dương Chấn cùng Độc Cô Tín đều lập tức kinh ngạc mà nhìn hắn. Giống như là đang hỏi hắn tại sao lại đưa ra kết luận như vậy.
Cũng không để cho bọn họ thất vọng, Triệu Tử Kiều liền cười giễu một tiếng. Nhưng lời nói ra lại khiến cho người khác không thể nào tưởng tượng nổi:”Thế lực chính phái lẫn tà phái đều đã đi tìm trong U Ám Sâm Lâm suốt thời gian qua. Chỉ còn kém đem từng ngọn cỏ ở đây đều lật lên xem Kim Đỉnh Chu Tước có giấu ở bên trong hay không.”
“Nhưng là, đến tận bây giờ, trong số bọn họ vẫn chưa từng có ai tìm được nó. Như vậy thì cũng sẽ chứng tỏ cho hai việc, một là, đây chính là tin đồn nhảm. Hai là, từ đầu đến giờ, phương hướng mà bọn họ nghĩ đến là hoàn toàn sai.”
“Kim Đỉnh Chu Tước căn bản là không có xuất hiện ở trên mặt đất trong U Ám Sâm Lâm mà là bên dưới nó. Cũng tức là ở trong vực thẳm Ma Tiêu!!!!”
– —————————
Ẩn mình ở trong một tán cây cao, Huyết Minh cũng là đem toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ thu vào trong lỗ tai của mình. Mà khi nghe đến suy luận của Triệu Tử Kiều, hắn liền có thể chắc chắn, tên này đoán đúng rồi.
“Hệ thống, kẻ họ Triệu đó mới là nam chính của Kim Đỉnh Chu Tước có đúng không?”
[ Ặc, đúng, là Triệu Tử Kiều. Mà ký chủ a, làm sao ngươi biết được việc này?] Đối với việc ký chủ lâu lâu lại đưa ra mấy cái kết luận chính xác trăm phần trăm thế này, hệ thống là tỏ vẻ không hiểu.
“Ừ, đa tạ ngươi. Ban nãy ta còn không biết nhưng hiện tại liền biết rồi.”
[…………] Là do nó nhiều chuyện hay sao?
Càng nhìn Triệu Tử Kiều, Huyết Minh liền càng cảm thấy gai mắt. Xem ra, hắn vẫn phải diệt trừ hắn ta thì hơn. Dù sao, nuôi thả một mình Nhan Mạc Oa là đủ rồi. Vì vậy, Huyết Minh liền nhẹ nhàng cầm lấy Hy Tà kiếm. Chùm lên áo choàng liền giống như một cái quỷ ảnh nhanh chóng tiếp cận đám người bọn họ.
Mà lúc này, đám người Triệu Tử Kiều vẫn chưa phát hiện ra được sát thần đang tới gần mà vẫn như cũ ngồi đó nói về việc của Kim Đỉnh Chu Tước. Sau khi nghe xong lời giải thích của hắn, Âu Dương Chấn liền hỏi:”Vậy thì Triệu đệ, ngươi dự định sẽ làm gì?”
“Ha, đương nhiên là phải đi xông xáo một phen rồi.” Nở một nụ cười không rõ ý vị, Triệu Tử Kiều liền không hề che giấu dã tâm của mình mà nói ra. Hơi thở bá đạo cùng bễ nghễ này liền không khỏi khiến hai người còn lại bị chèn ép đến nghẹn khuất. Tự nhận không bằng.
Thế nhưng, lúc này đây, một vệt kiếm đen to lớn bỗng chốc lại từ trên trời vụt xuống, xuyên qua cơ thể của hơn chục hắc y thị vệ xung quanh bọn họ. Mà chỉ thấy, những kẻ bị vệt đen này xuyên qua bỗng dưng lại như người mất hồn. Hai mắt trống rỗng mà điên điên khùng khùng, có gào khóc, có cưới ngây ngô.
“Tâm Ma Kiếm Pháp…”
Theo âm thanh âm trầm như tu la này vang lên, chỉ thấy vô số kiếm khí đen tối cũng đi theo như mây như mưa mà giăng đầy khắp nơi. Chỉ trong chớp mắt liền đã đem gần hết thị vệ đều biến trở thành bộ dạng như những người trước đó.
Nhìn thấy dị biến xảy ra, con ngươi của ba người Triệu Tử Kiều liền lập tức co rụt lại. Nhanh chóng ngồi dậy đứng cùng một chỗ với nhau, vô cùng cẩn trọng đánh giá xung quanh.
“Tướng quân!”
“Công tử!”
“Điện hạ!!!”
Theo vài tiếng gọi hùng hậu vang lên, chỉ thấy sáu bóng người bỗng dưng lại từ trong bóng tối xuất hiện, đem ba người Triệu Tử Kiều vây lại ở sau lưng. Cầm lấy vũ khí mà bảo vệ bọn họ.
Cùng lúc này, theo tên thị vệ cuối cùng si ngốc mà ôm mặt khóc rống lên. Một bóng đen liền từ trong bóng đêm chậm rãi xuất hiện. Bởi vì trên người hắn phủ lấy một tầng áo choàng nên tất cả đều là không nhìn thấy được hình dạng thật sự của hắn.
Lúc này, hắn là đang nắm lấy một thanh kiếm màu đỏ như máu, bên ngoài lại toát ra ma khí dày đặc. Giống như là nhìn thấy bộ dạng cảnh giác cao độ này của bọn họ, hắn liền phì cười một tiếng đầy giễu cợt.
“Không cần căng thẳng a, các ngươi nên thả lỏng một chút. Như vậy vật chứa của ta mới không trở nên xấu xí được.”
Theo tiếng cười tà dị của hắn chợt tắt, tay của hắn cũng từ từ nâng lên cao mà phất phất. Theo sau đó, những thị vệ đang ở trong trạng thái mơ ảo kia liền bỗng dưng bình tĩnh lại. Không còn những biểu cảm bề bộn như trước nữa. Gương mặt không có một tia cảm xúc gì mà gục đầu, đồng loạt đi đến sau lưng của hắn, đôi mắt vô thần như là không có sinh mệnh.
Mà nhìn thấy việc này, đám người Triệu Tử Kiều liền càng thêm căng cứng mà nắm chặt nắm tay. Không chớp mắt mà nhìn chằm chằm kẻ đến không thiện này.
**Có một số tình iu hỏi Nhóc tại sao không cho main dùng thương cho ngầu mà chỉ dùng kiếm thôi. Và câu trả lời là:
– -Ngươi thử tưởng tượng một cái nam thần mặt lạnh như Hạ Vũ cầm lấy một cây thương mấy ngàn ký đập người như Tôn Ngộ Không dùng gậy Như Ý vậy thì sẽ như thế nào?
– -Hoặc là, ngươi thử tưởng tượng một cái “trích tiên nhã nhặn” như Huyết Minh mà sau lưng vác lấy một cây thương mấy ngàn cân thì sẽ ra sao? Có phải hay không là không đâu vào đâu cả?