Huyết Y Kỳ Thư

Chương 26: Công nghĩa đài quái nhân xuất hiện



Dưới đài nổi lên những tiếng la rầm rộ.

Thần thương Khâu Vân mặt mũi co rúm lại, loạng choạng lùi lại mấy bước. Lão quay sang phía đài mé tả cất tiếng run run gọi:

– Anh em hãy về báo lại với cục chủ là Khâu mỗ không hoàn thành được sứ mạng, chẳng còn mặt mũi nào trở về với các bạn nữa.

Lão vừa dứt lời vung chưởng đập liên tiếp vào đầu.

Quần hào bật tiếng la hoảng thì Thần thương Khâu Vân đã té ngửa xuống đất.

Đây là kết quả cuộc đời người võ sĩ cương liệt tất phải như vậy.

Mang sơn khách Trần Đại Dụng buông tiếng thở dài băng mình vọt xuống đất thoáng cái đã mất hút.

Mấy tên áo dài đen lên đài thu thập thi thể Khâu Vân mang đi.

Chưởng lệnh Hồ Đại Du lại xuất hiện trước đài lớn tiếng tuyên bố

– Vụ quyết đấu thứ nhứt kết thúc rồi. Bây giờ để bắt đầu vụ thứ hai. Xin mời Võ Đương chưởng giáo và Tứ Hải bang chúa rời giá lên đài

Dưới đài lại một phen nhốn nháo. Đường đường chưởng môn phái Võ Đương và
bang chúa Tứ Hải xuất tịch quyết đấu. Đây là một trường hợp hiếm có
trong võ lâm.

Một lão đạo sĩ mặt tròn nhảy lên công nghĩa đài như chim ưng. Lão là Linh Không thượng nhân, chưởng giáo phái Võ Đương một
môn phái đứng đầu về kiếm thuật trong võ lâm.

Tiếp theo một bóng
người nữa nhảy lên đài. Người này mặt râu miệng rộng, mặt sắc mặt nghiêm mình mặc áo lam. Y là Triệu Khiếu Thiên, bang chúa Tứ Hải một bang lớn
nhất trên chốn giang hồ

Hai vị chưởng môn tự báo họ tên rồi cùng nhau thi lễ.

Chưởng lệnh Hồ Đại Du tỏ ra khiêm cung. Hắn sẽ sàng hỏi ý kiến hai vị chưởng môn.

Chỉ trong khoảng khắc dường như hai bên đã thảo luận xong hiệp nghị. Chưởng lệnh Hồ Đại Du đứng ra mép đài lớn tiếng tuyên bố:

– Hai bên xin theo quyết đấu như điều thứ năm trong công ước. Tức là
bình lý bí mật, công khai quyết đấu, không đem chuyện xích mích công bố
ra. Cuộc quyết đấu sẽ diễn tiến cho đến khi một bên không có sức phản
kích là chấm dứt

Quần hùng dưới đài lại xôn xao bàn tán với nhau:

– Không hiểu Võ Đương phái và Tứ Hải bang sao lại có xích mích để chưởng môn hai bên phải ra mặt quyết đấu? Sự thực không công bố hiển nhiên là
không muốn người ngoài biết chuyện.

Chưởng lệnh Hồ Đại Du liếc mắt hai bên rồi nói:

– Giám đài hãy lui ra ! Cuộc quyết đấu bắt đầu khai diễn!

Bốn tên Kim kiếm thủ đứng ở góc đài lần lượt rút lui. Trên đài chỉ còn lại hai bên đối thủ.

Võ Đương chưởng giáo sử kiếm, Tứ Hải bang chủ sử phán quan bút.

Hai bên đều đứng ở vị trí ngưng thần nhìn nhau rồi rút binh khí ra.

Bầu không khí trong trường đột nhiên biến thành khẩn trương vô cùng, hai vị chúa trùm hai bang phái lớn công khai quyết đấu há phải chuyện tầm
thường.

Hai bên đương chuẩn bị ra chiêu thì bất thình lình một
tràng cười nổi lên cơ hồ làm rách mang tai người ta. Tiếng cười rùng rợn xé bầu không khí từ đằng xa vọng lại, làm chấn động toàn trường thì đủ
biết công lực người này cao thâm đến trình độ kinh thế hãi tục.

Tiếng cười trước xa xa sau gần lướt trên không trung rớt xuống giữa đài.

Tiếng cười vừa dứt, trên đài thêm một quái nhân, mình cao không đầy bốn
thước, gầy khẳng kheo, cặp mắt vàng sáng quắc, đầu tóc bạc phơ trông
giống như một con đười ươi.

Võ Đương chưởng giáo cùng bang chúa Tứ Hải không hẹn mà cùng nhau quay đầu nhìn ra, chăm chú ngó lão quái.

Chưởng lệnh Hồ Đại Du cũng chạy ra khu trung ương trên đài.

Quần hùng dưới đài ngơ ngác nhìn nhau, chẳng một ai hiểu lai lịch lão quái thế nào?

Chưởng lệnh Hồ Đại Du ngó lão quái một lúc rồi lạnh lùng hỏi:

– Ông bạn là cao nhân phương nào?

Lão quái trợn cặp mắt vàng hoe lên hỏi lại:

– Người đã biết hình dáng lão phu lại kêu bằng cao nhân phải chăng có ý chế diễu?

Chưởng lệnh Hồ Đại Du nói:

– Ông bạn có biết nơi đây là chốn nào không?

Lão quái hững hờ đáp:

– Vỏn vẹn cái công nghĩa đài này thì làm khó lão phu thế nào được!

Chưởng lệnh Hồ Đại Du nói:

– Biết vậy là hay! Xin đừng giở thói điên khùng…

Lão quái quát hỏi:

– Thằng lỏi kia! Ngươi dám hỗn xược với lão phu chăng?

– Ông bạn cũng có danh hiệu chứ?

– Dĩ nhiên, cầm thú cũng có tên huống chi là ta!

– Ông bạn báo danh đi.

– Lão phu coi ngươi sống ở thế gian này cũng không đến nỗi quá ít đi,
đại khái sáu mươi tuổi rồi. Chẳng lẽ không nhận ra lão phu là ai ư?

Hồ Đại Duy tuy tức giận nhưng vẫn cố nén nhịn nhẹ nhàng đáp:

– Xin thứ lỗi tại hạ mắt kém.

– Vậy thì ngươi đi đi.

– Bữa nay tại hạ vâng lệnh chủ đài…

Lão quái ngắt lời:

– Vậy thì làm sao?

– Không cho ai đến phá hoại luật lệ của đài.

Lão quái cười ruồi đáp:

– Cái gì mà luật lệ với chẳng luật lệ! Lão phu không ưa cái trò đó đâu nhé!

Chưởng lệnh Hồ Đại Du xẵng giọng:

– Phải chăng ông bạn được người ta mời rượu không uống lại thích uống rượu phạt?

– Ngươi không đáng nói thế.

Chưởng lệnh Hồ Đại Du lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Hắn bị dồn vào thế không thể lùi được bèn vươn tay chụp lấy lão quái.

Lão quái hắng giọng một tiếng rồi vươn bàn tay khẳng kheo một cái.

Bình! Chưởng lệnh Hồ Đại Du bị hất xiêu vẹo người đi phải lùi lại đến bảy tám bước.

Một chiêu của lão quái đã làm chấn động toàn trường. Hồ Đại Du làm đến
chưởng lệnh Võ Minh, trong võ lâm ít tay địch thủ mà không chịu nổi một
phát chưởng của lão quái thì công lực của lão quái đã đến trình độ khó
có thể lường được.

Võ Đương chưởng giáo cất tiếng run run hỏi:

– Tiền bối có phải là Vô sự sinh phỉ Đỗ Vũ?

Lão quái cười khà khà nói:

– Thằng cha mũi trâu kia ! Người còn nhận ra lão nhân gia ư!

Võ Đương chưởng giáo không lấy thế làm tức, vội cúi đầu nói:

– Linh Không xin tham kiến tiền bối.

Dưới đài nổi lên những tiếng la hoảng. Chưởng lệnh Hồ Đại Du cũng phải chau mày nheo mắt.

Vô sự sinh phỉ Đỗ Vũ mấy chục năm trước đã ỷ vào đơn chưởng hàng phục Bát
kiếm, oai chấn võ lâm. Kể tuổi hiện nay lão đã ngoài trăm. Mấy chục năm
nay không thấy lão xuất hiện trên chốn giang hồ.

Bản tính ương
gàn quái gở, Đỗ Vũ ưa can thiệp vào chuyện người cùng phanh phui bí mật
của người khác cho nên người ta gán cho lão cái ngoại hiệu Vô sự sinh
phỉ. Trước kia lão là một nhân vật khiến cho người ta phải điên đầu.
Không ngờ bữa nay lại xuất hiện trên công nghĩa đài một cách đột ngột.

Chưởng lệnh Hồ Đại Du mặt mũi nhăn nhó chắp tay nói:

– Lão tiền bối đức cao vọng trọng…

Đỗ Vũ xua tay gạt đi:

– Ngươi đừng nói nữa! Lão phu có ưa nịnh đâu.

Chưởng lệnh Hồ Đại Du không dám ương ngạnh, cười chữa thẹn nói:

– Xin lão tiền bối lấy công ước võ lâm làm trọng.

Vô sự sinh phỉ nheo mắt:

– Công ước gì?

Chưởng lệnh Hồ Đại Du đáp:

– Bất luận là ai cũng không được quấy nhiễu công nghĩa đài.

Vô sự sinh phỉ thản nhiên hỏi lại:

– Quấy nhiễu thì sao?

Chưởng lệnh Hồ Đại Du đáp:

– Chiếu nội quy cứ tùy tiện hạ sát không cần hỏi han chi tiết.

Vô sự sinh phỉ cười lạt:

– Vậy ngươi hạ thủ đi.

– Vãn bối không dám, chỉ xin lão tiền bối…

Vô sự sinh phỉ ngắt lời:

– Đừng nói nữa! Những ai có thể lên đài?

– Hai bên quyết đấu.

– Ngoài ra còn ai được lên nữa không?

– Chỉ còn những người có liên quan trực tiếp đến vụ quyết đấu

Vô sự sinh phỉ cười rộ:

– Đúng lắm! Lão phu cũng là một người liên quan đến cuộc quyết đấu.

Hồ Đại Du ngập ngừng:

– Cái đó…

Vô sự sinh phỉ chẹn họng:

– Đài này kêu bằng công nghĩa đài phải làm cho danh đúng với thực. Lão gia đây vì chủ trương công nghĩa mà tới.

– Nhưng…

– Lão gia chỉ cần nói vài câu xong đã đi ngay có trở ngại gì?

Chưởng lệnh Hồ Đại Du ngẩn người một lúc rồi không sao được đành phải lùi lại. Bốn tên Kim kiếm thủ đứng đằng sau đài chờ lệnh thấy tình trạng vậy
cũng sợ co vòi.

Vô sự sinh phỉ Đỗ Vũ tuy người bé nhỏ ốm nhom,
nhưng cặp mắt lão ghê gớm không ai dám nhìn thẳng. Lão nhìn Võ Đương
chưởng giáo chằm chặm rồi hỏi gằn từng tiếng:

– Linh Không! Lão nhân gia đây cùng lệnh tiên sư là chỗ thâm giao ngươi có biết không?

Võ Đương chưởng giáo kính cẩn đáp:

– Vãn bối có biết.

– Vậy ngươi chịu nghe lão nhân gia một lời chăng?

– Xin lão tiền bối cho hay.

– Triệt bỏ vụ quyết đấu này.

Võ Đương chưởng giáo chưng hửng lùi lại một bước ra chiều khó nghĩ đáp:

– Về vụ này xin lão tiền bối lượng xét cho…

Vô sự sinh phỉ Đỗ Vũ hỏi ngay:

– Ngươi không nghĩ đến địa vị chưởng môn một phái sao?

Võ Đương chưởng giáo ngập ngừng đáp:

– Không phải thế! Vụ này quan hệ rất trọng đại…

Vô sự sinh phỉ ngắt lời:

– Nói nhăng! Tranh giành sống chết liệu có giải quyết được vấn đề không?

– Đây là trường hợp bắt buộc phải thế không còn đường lối nào khác.

Vô sự sinh phỉ Đỗ Vũ hắng giọng một tiếng rồi quay ra hỏi Tứ Hải bang chúa:

– Triệu Khiếu Thiên! Cả ngươi cũng cam tâm tình nguyện hành động như một kẻ thất phu chăng?

Tứ Hải bang chúa khom lưng đáp:

– Lão tiền bối! Vinh dự của cá nhân và thanh danh của bản bang không thể bỏ qua được.

– Đổ máu có duy trì được vinh dự đâu?

– Nhưng không thế không xong.

Quần hào ở dưới đều nghểnh cổ nhìn lên, chẳng một ai hay giữa lão quái và hai bên có mối liên quan gì.

Vô sự sinh phỉ Đỗ Vũ đảo cặp mắt uy hiếp nhìn hai người trầm giọng hỏi:

– Giả tỷ có người âm mưu hủy diệt bang phái các người cũng không để ý dò xét chăng?

Võ Đương chưởng giáo kinh hãi hỏi lại:

– Có chuyện âm mưu?

– Dĩ nhiên!

– Xin tiền bối nói cho hay.

Vô sự sinh phỉ Đỗ Vũ hất hàm hỏi lại:

– Ba tháng trước đây cuốn Tam Thanh Kiếm lục để trấn sơn của phái Võ Đương đã bị mất cắp rồi phải không?

Võ Đương chưởng giáo gật đầu đáp:

– Đúng thế.

Vô sự sinh phỉ lại hỏi:

– Hai đệ tử của Tứ Hải bang bị chết phơi thây trên núi Võ Đương có đúng thế không?

Võ Đương chưởng giáo cùng Tứ Hải bang chúa đều kinh hải vô cùng. Vụ bí mật này tưởng ngoài hai bên đương sự chẳng một ai hay thế mà lão quái lại
biết mới thật là kỳ.

Vô sự sinh phỉ Đỗ Vũ hỏi tiếp:

– Hai tên đệ tử Tứ Hai bang chết trong trường hợp nào?

Võ Đương chưởng giáo đáp:

– Chúng bị tên đệ tử thủ môn phát giác rượt theo rồi sảy chân rơi xuống vực thẳm mà chết.

– Sự thật đúng như vậy chăng?

Võ Đương chưởng giáo không hiểu Vô sự sinh phỉ hỏi câu này có dụng ý gì. Trong lúc nhất thời không sao trả lời được.

Vô sự sinh phỉ quay sang hỏi Tứ Hải bang chúa:

– Hai đệ tử mắc nạn của ngươi bản lĩnh thế nào?

Tứ Hải bang chúa đáp:

– Chúng đều là võ sĩ hạng nhất trong bang.

Vô sự sinh phỉ lại hỏi:

– Liệu chúng có thể bị người rượt theo mà sảy chân lăn xuống vực được không?

Tứ Hải bang chúa đáp:

– Theo lý lẽ thì không thể thế được.

Vô sự sinh phỉ hỏi vặn:

– Đệ tử bang Tứ Hai lên núi Võ Đương làm chi?

Tứ Hải bang chúa đáp:

– Hai tên đó vâng lệnh lên phân đà xử lý bang vụ. Vãn bối không hiểu vì lẽ gì chúng lại lên núi Võ Đương.

Vô sự sinh phỉ Đỗ Vũ lấy trong bọc ra một vật rồi đưa cho Võ Đương chưởng giáo hỏi:

– Ngươi thử coi xem phải cái này không?

Võ Đương chưởng giáo vừa đón lấy mặt đã biến sắc run lên đáp:

– Đúng là cái này! Tại sao nó lại lọt vào tay tiền bối.

Vô sự sinh phỉ đanh giọng đáp:

– Ngươi bất tất hỏi tại sao! Chỉ cần biết đây là một âm mưu với mục đích khiến các phái tàn sát lẫn nhau

Tứ Hải bang chúa phẫn khích hỏi:

– Xin lão tiền bối cho biết người đã sách động vụ âm mưu này là ai?

Vô sự sinh phỉ đáp:

– Ngươi không nên biết đến là hơn.

Võ Đương chưởng giáo hỏi:

– Tại sao vậy?

Vô sự sinh phỉ đáp:

– Ngươi biết ra chỉ tổ gây vạ lớn với bang Tứ Hải.

– Vãn bối muốn biết…

Vô sự sinh phỉ gạt đi:

– Ngày mạt vận võ lâm sắp đến rồi, nên bớt việc đi là hơn.

Võ Đương chưởng giáo nhìn Vô sự sinh phỉ kính cẩn thi lễ nói:

– Vãn bối xin đại diện cho bản môn dâng lời cảm tạ tiền bối

Vô sự sinh phỉ nói:

– Không cần phải tạ ơn. Có điều từ đây ngươi nên cẩn thận, đừng hành động lỗ mãng để võ lâm đồng đạo cười cho.

– Vãn bối xin kính cẩn tuân theo lời giáo huấn.

Vô sự sinh phỉ lại nói:

– Bây giờ hai ngươi hạ đài đi!

Bất thình lình ở dưới đài nổi lên một trận huyên náo. Đám người như làn
sóng rẽ sang hai bên. Một quái nhân mình mặc áo xanh, lưng đeo trường
kiếm, đầu đội nón rộng vành kéo sụp xuống mắt. Quái nhân ngạo nghễ tiến
về phía trước đài như chỗ không người.

Vô sự sinh phỉ nhíu cặp mày bạc hỏi:

– Công lực người kia đã đến mức thượng thặng. Các ngươi có biết y là ai không?

Võ Đương chưởng giáo cùng Tứ Hải bang chúa đồng thanh đáp:

– Vãn bối không rõ.

Chưởng lệnh Hồ Đại Du nghe tiếng vội vã dẫn bốn tên Kim kiếm thủ chạy ra giữa đài.

Lúc này quái nhân đã tung mình vọt lên đài tựa hồ một mớ bông đáp xuống không một tiếng động.

Công nghĩa đài lại một phen bị người quấy nhiễu. Đây là những chuyện chưa từng xẩy ra bao giờ.

Bốn tên Kim kiếm thủ chia ra đứng giữ phương vị chuẩn bị hành động.

Chưởng lệnh Hồ Đại Du chắp tay hỏi:

– Xin ông bạn cho biết danh hiệu?

Quái nhân đáp:

– Tại hạ là Sách Huyết Nhất Kiếm (tức Ngô Cương cải trang).

Bốn tiếng lạnh như hạt châu khiến người nghe không rét mà run.

Chưởng lệnh Hồ Đại Du hỏi lại:

– Sách Huyết Nhất Kiếm ư!

Ngô Cương đáp:

– Phải rồi

Chưởng lệnh Hồ Đại Du hỏi:

– Ông bạn tới đây có mục đích gì?

Ngô Cương buông thõng:

– Để đòi máu.

Cặp mắt chàng đầy tử khí khiến cho mọi người trên đài phải chấn động tâm
thần. Chàng kéo nón sụp xuống đến mũi càng ra vẻ thần bí.

Chưởng lệnh Hồ Đại Du biến sắc run lên nói:

– Xin ông bạn nói rõ hơn một chút.

Ngô Cương hỏi lại:

– Phải chăng đây là công nghĩa đài?

– Phải rồi

Ngô Cương hỏi lại:

– Phàm cá nhân hoặc môn phái mà có điều ân oán với nhau đều lên đây để xin xử theo luật lệ xử đoán phải không?

– Chính thế

– Vậy tại hạ muốn nhờ đây xét đoán cho một vụ công án…

– Nhưng trước khi xét đoán phải đưa ra thỉnh cầu trước.

– Bây giờ tại hạ đưa ra thỉnh cầu cũng được chứ gì?

– Đối tượng là ai?

Ngô Cương liền trỏ tay vào Võ Đương chưởng giáo và Tứ Hải bang chúa nói:

– Chính là hai vị này

Võ Đương chưởng giáo và Tứ Hải bang chúa đều giật nẩy mình lên. Hai lão
không ngờ một kiếm thủ kỳ bí tự xưng là Sách Huyết Nhất Kiếm lại trỏ
mình làm đối tượng.

Chưởng lệnh Hồ Đại Du cau mày:

– Giữa các vị có chuyện gì?

Ngô Cương cất giọng lạnh như băng nói:

– Tại hạ cũng thỉnh cầu theo điều thứ năm trong công ước là bí mật bình lý công khai quyết đấu.

Tứ Hải bang chúa không nhịn được nữa lên tiếng:

– Nơi đây không phải là chỗ cho ai đến rắc rối một cách vô lý

Ngô Cương cười gằn hỏi lại:

– Sao các hạ biết tại hạ đến rắc rối một cách vô lý?

Tứ Hải bang chúa đáp:

– Người cùng bản tòa vốn không quen không biết…

Ngô Cương ngắt lời:

– Các hạ hãy chờ một chút rối sẽ rõ chúng ta có mỗi quan hệ rất sâu xa.

Tứ Hải bang chúa nói ngay:

– Vậy ngươi hãy nói lai lịch cho đồng đạo ở đây biết trước đã

Ngô Cương đáp:

– Bất tất phải thế.

Chưởng lệnh Hồ Đại Du trầm giọng:

– Sách Huyết Nhất Kiếm! Theo đúng quy củ ông bạn cần cho biết lai lịch trước.

– Nếu không thì sao?

– Không thì mời ông bạn xuống đài.

– Tại hạ không xuống thì sao?

Chưởng lệnh Hồ Đại Du lớn tiếng:

– Từ ngày thành lập đài đến nay chưa có ai phá hoại luật lệ

Ngô Cương lạnh lùng nói:

– Tại hạ đã báo tên tức là theo quy củ và thỉnh cầu quyết đấu.

Chưởng lệnh Hồ Đại Du lắc đầu đáp:

– Không được! Cần phải công khai rõ tính danh, thân thế cùng lại lịch mới được.

– Tại hạ tưởng bất tất phải thế…

Chưởng lệnh Hồ Đại Du ngắt lời:

– Vậy mời ông bạn tùy tiện đi đi

Ngô Cương đáp bằng một giọng kiên quyết:

– Không một ai có thể bức bách tại hạ xuống đài.

Chưởng lệnh Hồ Đại Du lùi lại. Bốn tên Kim kiếm thủ rút trường kiếm ra.

Bầu không khí trong trường khẩn trương đến cực điểm.

Ngô Cương hờ hững đáp:

– Các vị muốn đổ máu trước hay sao?

Vô sự sinh phỉ Đỗ Vũ từ nãy giờ không mở miệng đột nhiên lớn tiếng:

– Khoan đã! Lão nhân gia đây có điều muốn nói.

Lão người nhỏ mà âm thanh rất lớn, làm chấn động màng tai mọi người.

Chưởng lệnh Hồ Đại Du hỏi:

– Đỗ tiền bối có gì dạy bảo?

Vô sự sinh phỉ Đỗ Vũ đáp

– Lão gia đây muốn dự một phần.

Chưởng lệnh Hồ Đại Du hỏi lại:

– Phải chăng ý Đỗ tiền bối muốn…

Vô sự sinh phỉ Đỗ Vũ ngắt lời:

– Lão gia đây bỗng nổi cao hứng muốn gã kêu lão gia khiêu chiến hay để
lão gia khiêu chiến với gã. Tóm lại trường chiến đấu này nhất định phải
có.

Lão quái nói kiểu này khiến mọi người khóc dở mếu dở. Hồ Đại Du nói:

– Đỗ tiền bối muốn tham gia cuộc quyết đấu chăng?

– Đúng thế!

– Theo quy củ thì người khiêu chiến hoặc thỉnh cầu quyết đấu cần phải nêu rõ lí do.

Vô sự sinh phỉ hờ hững đáp:

– Lý do của lão gia đây là coi không thuận mắt chút nào.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.