Huyết Y Kỳ Thư

Chương 28: Quái nhân chữa người sống lại



Ngô Cương lại nổi sát khí cất tiếng lạnh như băng hỏi:

– Tại sao ngươi hỏi câu này?

Huyền Phong đáp:

– Bổn phận kẻ làm đệ tử chẳng ai là không hỏi cho biết.

Ngô Cương hững hờ:

– Các ngươi không nên hỏi nữa là hơn.

Huyền Phong thản nhiên:

– Không hỏi không được.

Ngô Cương trừng mắt hỏi lại:

– Các ngươi có nghĩ tới hậu quả sau khi hỏi câu này không?

– Kết quả thế nào?

– Đổ máu.

Bốn tên đạo sĩ bất giác tay nắm chặt đốc kiếm, mặt lộ vẻ bi tráng. Huyền Phong lớn tiếng:

– Sách Huyết nhất kiếm! Bọn ta dù chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.

Ngô Cương nghiến răng hỏi:

– Các ngươi nhất định muốn chết chăng?

Huyền Phong dõng dạc đáp:

– Đúng thế!

– Các ngươi cam nguyện lưu huyết mà không hối hận?

– Có chết cũng chẳng hề chi!

– Cha! Giỏi thiệt! Các ngươi quả không hổ là đệ tử môn phái lớn.

Ngô Cương vừa nói vừa hất vành nón lên. Cặp mắt chàng chiếu ra những tia
hàn quang rùng rợn. Bốn tên đạo sĩ bất giác run lên lùi lại hai ba bước. Tuy nhiên lực lượng bi phẫn đã lên cao độ, họ không biết sợ nữa.

Bốn tên đạo sĩ này đã tiên liệu hậu quả tìm kiếm Sách Huyết nhất kiếm là
thế nào rồi, nhung không tìm cũng không xong. Vụ bí mật này mà không
phanh phui ra được thì phái Võ Đương vĩnh viễn phải chịu tiếng hèn hạ
trong võ lâm.

Huyền Phong nghiến răng dằn từng tiếng:

– Các hạ nói rõ đi!

Ngô Cương ngưng thần đưa mắt nhìn bốn phía, chàng nhận định không có người ẩn trong bóng tối, mới hạ thấp giọng hỏi lại:

– Huyền Phong! Ngươi có biết vụ thảm án về Ngũ Bách Nhân trủng không?

Bốn tên đạo sĩ mặt xám như tro tàn. Huyền Phong ấp úng hỏi:

– Chẳng lẽ các hạ là …

Ngô Cương liền tiếp lời:

– Tại hạ là di cô của Võ Thánh Ngô Vĩnh Thái. Như vậy đủ rồi chứ?

Huyền Phong ngẩn người ra cất giọng run run đáp:

– Vụ công án ngày trước bàn về chuyện phải trái…

Ngô Cương gằn giọng ngắt lời:

– Im miệng đi! Câu chuyện chỉ có bấy nhiêu là hết!

– Bần đạo muốn nói…

Ngô Cương quát lên:

– Đừng lôi thôi nữa! Rút kiếm ra mà tự vệ đi.

Ngô Cương dừng lại một chút rồi lạnh lùng nói tiếp:

– Tại hạ đã nói trước là sau khi tiết lộ chân tướng tất phải có người đổ máu. Bây giờ bốn vị hãy chuẩn bị tự vệ. Tại hạ chỉ phóng một chiêu. Các vị sống hay chết là trông vào vận mệnh.

Mấy tiếng lách cách vang lên bốn đạo sĩ đả rút kiếm cầm tay. Ai nấy đều lộ vẻ khẳng khái ung dung chờ chết.

Ngô Cương từ từ giơ thanh Phụng kiếm lên. Bao nhiêu mối cừu hận đã khiến
cho trái tim chàng rắn chắc không biết đến lân mẫn là gì nữa. Chỉ có nợ
máu phải trả bằng máu. Chàng hô:

– Tiếp chiêu đây.

Ánh hàn quang vi vút trên không loáng cái đã tắt.

Huỵch! Huỵch! … Bốn tên đệ tử phái Võ Đương chưa kịp bật tiếng la hoảng đã té
nhào xuống chết liền. Trong tay họ vẫn còn nắm chặt thanh kiếm. Dưới bàn tay Ngô Cương bọn họ chưa kịp cử động một chút nào.

Ngô Cương lau kiếm vào người xác chết rồi tra kiếm vào vỏ. Chàng cất bước toan đi…

Mắt chàng bỗng hoa lên. Trước mặt chàng một bóng người hạ xuống. Thân pháp
người này vừa kì dị vừa mau lẹ phi thường. Người mới đến là một hán tử
che mặt mặc áo tro.

Ngô Cương đảo cặp mắt lạnh lùng nhìn đối phương hỏi:

– Các hạ là cao nhân phương nào?

Người che mặt mặc áo xám hỏi lại:

– Ông bạn là nhân vật thế nào?

Ngô Cương đáp:

– Tại hạ là Sách Huyết nhất kiếm.

Người che mặt nói:

– Bản nhân chưa từng nghe đến danh hiệu đó bao giờ.

Ngô Cương nói:

– Việc gì cũng có lúc bắt đầu, con người cũng vậy. Trước kia các hạ chưa từng nghe thấy thì giờ trở đi nó không còn lạ gì với các hạ nữa.

Người che mặt hỏi:

– Ông bạn trả lời hay quá. Nhưng tên thực là gì?

Ngô Cương đáp:

– Tại hạ chỉ nói ngoại hiệu cũng đủ rồi.

Người che mặt nói:

– Hay lắm! Đã vậy lai lịch của bổn nhân ông bạn cũng đừng hỏi nữa!

Ngô Cương động tâm tự nhủ:

– Đối phương là một nhân vật chưa từng quen biết, mình không nên gây sự.

Chàng liền lễ phép hỏi:

– Các hạ tới đây có điều chi dạy bảo?

Người che mặt không trả lời câu hỏi, thủng thẳng nói:

– Bạn hữu võ lâm đều khen kiếm thuật của ông bạn là thiên hạ sô song…

Ngô Cương ngắt lời:

– Tại hạ không dám.

– Ông bạn xuất hiện trên công nghĩa đài đã làm chấn động võ lâm…

Ngô Cương ngắt lời:

– Các hạ chưa cho biết đến đây với mục đích gì?

Người che mặt lạnh lùng đáp:

– Để lãnh giáo một chiêu kiếm của ông bạn.

Ngô Cương chấn động tâm thần. Bất giác chàng lùi lại một bước rồi hỏi:

– Chắc các hạ là tay kiếm thủ đệ nhất thiên hạ?

Người che mặt cười lạt đáp:

– Kẻ võ sĩ nào cũng tưởng mình như vậy. Còn thành công hay không là một chuyện khác.

Ngô Cương khen:

– Các hạ quả là người thành thật.

– Ông bạn đừng cười nhé!

– Các hạ len lén tới đây chỉ vì mục đích muốn so cao thấp với tại hạ ư?

Người che mặt gật đầu đáp:

– Có thể nói như vậy.

Ngô Cương liền hỏi vặn:

– Sao các hạ không lên công nghĩa đài để công khai khiêu chiến! Như vậy khi các hạ thắng rồi, há chẳng…

Người che mặt ngắt lời:

– Bản nhân không có ân oán gì với ai thì tội gì mà xuất hiện trước mắt công chúng.

Ngô Cương động tâm. Chàng chợt nhớ ra điều gì, không tự chủ được, bất giác
run lên. Mắt chàng chiếu ra những tia sáng hung dữ nhìn thẳng vào mắt
đối phương. Nhưng ngoài cặp mắt loang loáng của đối phương chàng không
thể nhìn qua tấm khăn để thấy rõ chân tướng hắn được.

Chàng ngẫm nghĩ một lúc rồi cất tiếng thăm dò:

– Theo chỗ tại hạ biết thì trong thiên hạ quả có võ lâm đệ nhất kiếm…

Người che mặt hỏi:

– Người ấy là ai?

Ngô Cương đáp:

– Vô địch mỹ kiếm khách Ngô Hùng.

Người che mặt biến đổi mục quang, nhưng chỉ thoáng qua liền trở lại thản nhiên, hắn cất giọng lạnh lùng bình tĩnh đáp:

– Đó là câu chuyện đã qua.

Ngô Cương không hề phát giác ra điều gì trong những tai mục quang của đối phương, chàng liền gạn hỏi:

– Các hạ nói việc đã qua là nghĩa thế nào?

Người che mặt đáp:

– Thời trước khác thời nay khác. Hồng nhan hết thời phải trở về già. Hoa hết thời phải tàn tạ. Tiếng anh hùng cũng đi vào quá khứ. Ngày trước là thiên hạ vô địch nhưng ngày nay chưa chắc.

Ngô Cương lại hỏi:

– Các hạ có biết Ngô Hùng không?

Người che mặt đáp:

– Mới nghe tên chứ chưa thấy mặt.

Ngô Cương lại hỏi:

– Thế thì các hạ căn cứ vào chỗ nào để phủ định Ngô Hùng không thể giữ được bảo tọa là đệ nhất kiếm thủ?

Người che mặt đáp:

– Giản dị lắm! Tỷ như ông bạn đây, Ngô Hùng vị tất đã thắng được.

Ngô Cương nói:

– Tại hạ không dám tự tin như vậy.

Người che mặt nói:

– Đó là ông bạn khiêm tốn.

Ngô Cương hỏi:

– Các hạ thử nói mục đích tới đây được không?

Người che mặt hỏi lại:

– Ông bạn nói thế là có ý gì?

Ngô Cương đột nhiên lớn tiếng quát:

– Ngươi là ai ?

Người che mặt sửng sốt một chút rồi buông tiếng cười rộ hỏi lại:

– Ông bạn tưởng bổn nhân là Ngô Hùng chăng? Ha ha! Ông bạn lầm rồi.

Ngô Cương hơi thất vọng, nhưng chàng vẫn chưa chịu buông tha, trầm giọng hỏi:

– Các hạ đến đây chỉ vì mục đích tỉ thí kiếm thuật cao thấp thôi ư .

Người che mặt gật đầu đáp:

– Đúng thế.

– Một chiêu thôi ư?

– Thế cũng tạm đủ.

Ngô Cương trầm ngâm một chút rồi nói:

– Tại hạ muốn đưa ra một điều kiện.

Người che mặt hỏi:

– Điều kiện thế nào?

Ngô Cương đáp:

– Tại hạ mà thua chẳng nói làm chi. Nếu may mà thắng được thì xin các hạ cho nhìn rõ chân tướng…

Người che mặt ngắt lời:

– Phải chăng ông bạn vẫn hoài nghi thân thế lão phu?

Ngô Cương thành thực đáp:

– Tại hạ không phủ nhận điều đó.

– Được rồi!

– Hay lắm! Các hạ chuẩn bị đi!

Hai bên đều cầm kiếm trong tay và đều nơm nớp lo sợ đối phương ra chiêu
thức kỳ bí không vào đường lối nào để mình biết đường đối phó. Hai bên
cất bước di chuyển vị trí giữ quãng cách chừng một với tay rồi ngưng
thần đối lập.

Cả hai bên cùng cảm thấy mình chạm trán một địch thủ ngất đời nên đều thủ thế rất nghiêm mật.

Thời gian lặng lẽ trôi từng giây từng phút, hai người vẫn đứng sững như hai
pho tượng đất. Giả tỉ lúc này có người đứng bên thì khí thế đó cũng đủ
làm cho họ sợ phải hết hồn.

Choang, choang!…

Không biết ai ra tay trước. Có khi hai bên đồng thời xuất thủ. Bảy tiếng kim thiết
đụng nhau như pháo liên châu phá tan bầu không khí tịch mịch.

Người che mặt áo xám bị rách nửa tay áo dài độ chừng nửa thước. Chỗ khuỷu tay có vết máu đỏ lòm.

Ngô Cương rất kinh hãi vì chàng ra chiêu “Tham hóa kiếm pháp” gồm bảy thức
mà thức nào cũng giết người được. Đồng thời chiêu kiếm này đã đánh vào
tám bộ vị mà đối phương chống đỡ được bảy chỉ sơ hở một thức. Nhưng y bị thương ngoài da không quan ngại gì đến tính mạng. Thân thủ người này có thể nói là đã đến chỗ kinh thế hãi tục và họ có đủ lý do để tự hào.

Lòng chàng bỗng nổi lên quan niệm lân uất. Chàng nói:

– Các hạ đã nhân nhượng cho rồi.

Người che mặt không nói nửa lời, kéo tấm khăn xuống để lộ bộ mặt đầy vết dăn deo.

Ngô Cương ồ lên một tiếng.

Người che mặt áo xám chỉ nói một câu:

– Sau này sẽ tái hội.

Người che mặt áo xám nói rồi vọt đi.

Quái nhân này lúc đến đã đột ngột, mà ra đi cũng đột ngột.

Ngô Cương nhìn quái khách cho đến khi mất hút, chàng bâng khuâng hồi lâu và nghĩ rằng mối căm thù của đối phương không phải tầm thường. Hắn tự phụ
là một tay võ sĩ cao thâm, lần đầu nếm mùi thất bại, hắn lấy làm khó
chịu vô cùng!

Ngô Cương liên tưởng đến chủ nhân một chiêu kiếm pháp trong Huyết y kỳ thư rồi tự hỏi:

– Hắn là nhân vật thế nào? Sao Huyết y kỳ thư lại lọt vào tay nội đường
quản sự trong Võ Minh là Phi Thiên ngô công Lý Thanh Sơn mà Lý Thanh Sơn lại bị những tay kiếm thủ truy tầm để hạ sát. Giả tỉ Lý Thanh Sơn chậm
lại một khắc rồi hãy tắt hơi thì vụ bí mật này nhất định có thể khám phá ra được. Đáng tiếc lão không nói thêm được một câu nào nữa. Mặc khác
lai lịch Lý Thanh Sơn cũng còn trong vòng bí mật tại Võ minh.

Mặt trời gác núi. Xa xa những làn khói xanh bốc lên tứ phía.

Ngô Cương đưa mắt nhìn lại thi thể bốn tên đạo sĩ Võ Đương lần nữa rồi cất bước ra đi.

Chàng nghĩ lại màng kịch trên công nghĩa đài mà khoan khoái trong lòng vì bọn cừu gia nhất nhất đã đổ máu.

Bất thình lình một đoàn quái ảnh lướt qua mé bên chàng cách chừng mười trượng.

Ngô Cương định thần nhìn kỹ thì hiển nhiên là một người cắp một người khác chạy lẹ vào chốn thâm sơn.

Bóng người đó mau lẹ một cách kỳ dị. Ngô Cương chưa kịp nhìn rõ thì đã mất tích rồi. Chàng nghĩ thầm:

– Nơi đây cách tổng đàn Võ minh chẳng bao xa. Trong vụ này chắc có chuyện rắc rối.

Chàng động tâm, không kịp suy nghĩ nhiều nữa, lập tức thi triển thân pháp mau lẹ rượt theo. Chàng đuổi theo được một hồi thì khoảng cách gần lại liền để ý nhìn nhận, bất giác chàng chấn động tâm thần.

Người này
chính là vị hòa thượng quần áo lôi thôi đã đến một cách bất ngờ trên
công nghĩa đài. Lão cắp trưởng giáo phái Võ Đương mà chạy như người
điên.

Chàng tự hỏi:

– Chẳng lẽ trưởng giáo phái Võ Đương chưa chết ư? Không thế thì quái hòa thượng kia cắp tử thi hắn đi làm chi.

Chàng lại ngấm ngầm tiếp tục rượt theo để xem cứu cánh vụ này. Chàng giữ
khoảng cách vừa để đối phương khỏi thoát ra ngoài thị tuyến của chàng,
đồng thời không để cho đối phương biết chàng đương theo dõi.

Quái hòa thượng vượt qua mấy trái núi, trèo đèo lặn suối mà xem chừng còn đi xa chứ chưa dừng lại, lão cũng không nghỉ lúc nào để xả hơi.

Quái hòa thượng chạy được chừng hai chục dặm thì đến đỉnh một trái núi đá mới dừng chân lại.

Ngô Cương rất cẩn thận mượn bóng cây hoặc đá núi để ẩn hình rồi tiến gần về phía đối phương. Đến lúc còn cách chừng ba trượng thì chàng nấp vào sau tảng đá không cử động nữa.

Quái hòa thượng đặt Võ Đương trưởng giáo xuống, ngồi thở một lúc, miệng lẩm bẩm:

– Nhà Phật nói vô duyên là hữu duyên…

Đoạn dưới lão khẽ lẩm bẩm trong miệng, nghe không rõ nữa.

Ngô Cương tự hỏi:

– Quái hòa thượng này định làm gì? Võ Đương trưởng giáo chết rồi hay hãy còn sống?

Bỗng thấy quái hòa thượng điểm vào hết những huyệt lớn huyệt nhỏ trong mình
Võ Đương trưởng giáo. Rồi nhà sư lấy ra một viên thuốc lớn bằng mắt rồng nhét vào miệng lão.

Viên thuốc này là vật gì? Ngô Cương ngồi xa ngoài ba trượng cũng người thấy mùi thơm chàng tự nghĩ:

– Nhà sư còn cứu trị cho Võ Đương trưởng giáo thì chắc là lão chưa chết.

Ngô Cương hiểu vậy, trong lòng ấm ức, miệng lẩm bẩm:

– Nhà sư này sao mà lắm chuyện thế? Nếu bây giờ mình lại chém thêm một
nhát thì chắc là lão chết hẳn không còn sống lại dược nữa.

Chỉ trong khoảnh khắc, chàng thấy Võ Đương trưởng giáo cử động chân tay. Hiển nhiên lão sống lại rồi.

Võ Đương trưởng giáo thở phào một cái, mở mắt ra ngồi dậy, vẻ mặt hãy còn
kinh hãi ngoảnh nhìn bốn phía. Lão phát giác ra có một nhà sư ăn mặc lôi thôi đứng đó thì giật mình kinh hãi cất tiếng hỏi:

– Vô lượng thọ Phật! Có phải hòa thượng đã cứu bần đạo không?

Quái hòa thượng tuyên Phật hiệu rồi đứng dậy nói:

– Đức Phật từ bi! Đạo huynh đã sống lại rồi!

Võ Đương chưởng giáo lảo đảo đứng dậy, rất đổi ngạc nhiên hỏi:

– Tăng huynh! Bần đạo rõ ràng bị hạ trên Công nghĩa đài mà sao … còn …

Quái hòa thượng ngắt lời:

– Đạo huynh! Đúng thế! Đạo huynh đã bị ngã rồi.

Võ Đương chưởng môn ngập ngừng:

– Vụ này … Vụ này …

Quái hòa thượng nói:

– Các đồng đạo trong thiên hạ đều nhìn rõ là Võ Đương trưởng giáo đã chết trên Công nghĩa đài …

Võ Đương chưởng giáo trầm ngâm một lúc, bỗng lớn tiếng la:

– Hiểu rồi … Hiểu rồi …!

Quái hòa thượng trầm giọng quát:

– Nếu đã hiểu rồi tức là giác ngộ, mà giác ngộ là đã thấy Đức Chân Như! Thôi đạo huynh đi đi!

Võ Đương trưởng giáo gật đầu tạ ơn ;

– Đa tạ tăng huynh đã trỏ đường cho bần đạo ra khỏi điểm mê.

Quái hòa thượng lại giục:

– Chạy lẹ đi! Đừng có ngoảnh cổ lại.

Võ Đương trưởng giáo trở gót, loạng choạng bức đi …

Bỗng có tiếng quát:

– Đứng lại!

Ngô Cương vừa quát vừa băng mình rượt theo …

Đồng thời, quái hòa thượng vọt tới còn lẹ hơn coi chẳng khác con chim ưng nhảy xổ về phía Ngô Cương ẩn mình.

Hai bên thân pháp đều cực kỳ thần tốc … chưa ai kịp xoay chuyển ý nghĩ.

Sầm một tiếng rùng rợn! Ngô Cương bị một luồng cương kình cách không đánh tới, hất chàng lùi ngược trở lại.

Đồng thời hai bên hạ mình xuống đất.

Hiển nhiên là quái hòa thượng đã phát giác ra chỗ Ngô Cương ẩn thân nếu không thế thì sao lão kịp thi hành tuyệt kỹ.

Ngô Cương căm hận tưởng chừng thất khiếu phun khói ra. Chàng lại băng mình vọt đi.

– A di đà Phật!

Quái hòa thượng vừa niệm Phật hiệu vừa vung hai tay thành đường vòng tròn.
Một luồng kình khí xô ra. Ngô Cương người còn chới với trên không, không giữ được thế quân bình lại bị hất xuống đất.

Võ Đương trưởng giáo nhân cơ hội này đã chạy xa không còn thấy bóng đâu nữa.

Ngô Cương rút trường kiếm đánh soạt một cái, sấn sổ tiến lại ra chiều tức giận hỏi ;

– Đại hòa thượng! Hòa thượng muốn chống đối với tại hạ chăng?

Hòa thượng chắp tay đáp:

– Tiểu thí chủ! Chúng ta lại gặp mặt, âu cũng là một cơ duyên.

Ngô Cương lạnh lùng nói:

– Nếu có cơ duyên thật thì ở trên công nghĩa đài tại hạ đã hạ sát hòa thượng rồi và hòa thượng phải chết chứ không sống được …

Quái hòa thượng lại niệm phật hiệu rồi nói:

– Thí chủ nói câu này là tội nghiệp đó.

Ngô Cương mặt lạnh như tiền nói:

– Đại hòa thượng niệm vãn sinh chú đi thôi, để cho tại hạ còn động thủ.

Quái hòa thượng nói:

– Hãy khoan!

Ngô Cương nói:

– Hòa thượng nhất định phải chết.

Rồi chàng vung kiếm lên …

Quái hòa thượng cặp mắt chiếu ra những tia thanh quang khủng khiếp. Lão lớn tiếng hỏi:

– Phải chăng thí chủ là môn hộ Hồ Ma?

Ngô Cương động tâm dừng kiếm lại, rung lên hỏi:

– Đại hòa thượng bảo sao?

Quái hòa thượng nhắc lại câu hỏi:

– Phải chăng thí chủ là môn hạ Hồ Ma?

Ngô Cương hỏi:

– Hòa thượng căn cứ vào đâu mà nói vậy?

Quái hòa thượng đáp:

– Bần tăng chỉ nhìn thấy cây Phụng kiếm ở trong tay thí chủ là đủ biết.

Ngô Cương giật mình kinh hãi, bất giác xoay thanh kiếm hạ xuống thấp hỏi:

– Đại hòa thượng cũng nhận ra thanh kiếm này ư?

Quái hòa thượng đáp:

– Bần tăng há phải chỉ nhận ra Phụng kiếm mà còn biết thanh Long kiếm nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.