Một điều ra ngoài ý nghĩ của mọi người. Âu Dương Chí cất tiếng lạnh lẽo tuyên bố:
– Lão phu tiếp thụ điều kiện đó.
Âu Dương Phương run bần bật hô lên:
– Gia gia! Gia gia không thể…
Âu Dương Chí quắt mắt nhìn gã quát:
– Câm miệng ngay! Ngươi mà không vâng lệnh phụ thân là kẻ bất hiếu.
Âu Dương Phương thấy phụ thân tỏ ra thái độ khác thường, cặp mắt gã long lanh sa lệ.
Những người hiện diện tại trường ai cũng vuốt bụng thở dài vì Đoạt Mệnh Nhất Đao Âu Dương Chí sao lại chịu nhục nhã như vậy.
Ngô Cương cất giọng lạnh lẽo hỏi:
– Lão còn muốn nói thêm gì nữa không?
Âu Dương Chí cất tiếng trầm trọng tuyên bố lại lần nữa:
– Các bạn đồng đạo chứng kiến cho! Từ nay Thần Đao hội lui ra khỏi giang hồ.
Quần hào nhốn nháo cả lên.
Âu Dương Phương khí tức xông thẳng vào tim, miệng hộc máu tươi.
Quan Đông đại hiệp Đông Phương Minh chỉ đầu ngón chân xuống đất nhảy vọt lên đầu mọi người bỏ đi. Hiển nhiên đại hiệp đầy lòng chính khí này nghe
lời Âu Dương Chí quyết định lão không muốn giây vào nữa.
Âu Dương Phương phẫn khích như người điên tun mình vọt đến trước mặt Ngô Cương.
Bọn đệ tử Thần Đao hội có bảy, tám tên đứng bên gã cũng cầm đao nhảy ùa
vào.
“Binh” một tiếng rung rợn! Tiếp theo là những tiếng rú vang lên. Song chưởng của Ngô Cương đồng thời xô ra.
Âu Dương Phương bị hất ngược lại. Bảy, tám tên đệ tử chạy tứ tung. Mấy tên hộc máu tươi.
Một chiêu đánh ra đột ngột rồi dừng lại ngay. Hiển nhiên công lực Sách Huyết Tam Kiếm cực kỳ khủng khiếp.
Âu Dương Chí tức giận gầm lên:
– Ngươi dám trái lệnh ta chăng?
Âu Dương Phương da mặt co rúm biến đổi hình dạng người hắn run bần bật không ngớt. Hắn trợn mắt rách cả kẻ, máu tươi chảy ra.
Bầu không khí trong trường khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Trong lòng ai nấy đều tự hỏi:
– Mấy lần kiếm sĩ loại này đều tự xưng là Sách Huyết. Không hiểu bọn
chúng mấy người? Kiếm thuật bao trùm võ lâm mà chẳng ai hay lai lịch
chúng như thế nào? Tại sao chúng chuyên tìm những môn phái lớn để hạ
thủ? Vì lẽ gì chúng không dám để lộ chân tướng một cách công khai?…
Âu Dương Chí dường như mới trong khoảnh khắc mà lão già đi rất nhiều.
Những vết nhăn trên mặt sâu gấp mấy trước. Âu Dương Chí xưa nay còn đâu? Hào khí ngất trời bây giờ tựa hồ tiêu tan hết.
Vụ bí mật đáng sợ này dường như phiến đá ngàn cân đè lên tim mọi người.
Bỗng có tiếng hô:
– Lấy đao mau!
Tiếng quát làm cho bầu không khí trong trường khẩn trương đến cực điểm.
Nguyên Âu Dương Chí năm năm trước đã gác đao quy ẩn nay đột nhiên lão lại khai đao phá bỏ lời thề.
Âu Dương Phương trở gót đi vào. Chỉ trong giây lát hắn ôm một thanh phá
Sơn đao sống dày, ánh hàn quan lấp loáng đi tới trước mặt phụ thân, vô
cùng khích động hỏi:
– Gia gia ! Gia gia xóa bỏ lời thề ư?
Âu Dương Chí đáp:
– Không thế không được.
Âu Dương Phương ngập ngừng hỏi:
– Có thể để hài nhi…
Âu Dương Chí ngắt lời:
– Không được! Cần phải chính phụ thân giải quyết vụ này. Đưa đao đây!
Chưa dứt lời lão giựt lấy thanh thần đao. Nét mặt hiện lên một nụ cười đau
khổ. Tay mặt nắm chuôi đao. Tay trái khẽ vuốt đao. Không ai hiểu trong
lòng lão đang nghĩ gì bây giờ?
Toàn trường yên lặng như tờ, tưởng chừng như cây kim rớt cũng nghe tiếng.
Sau một lúc khá lâu Âu Dương Chí ngó Âu Dương Phương bằng tia mục quang nghiêm khắc. Lão cất giọng trầm trọng nói:
– Hài tử! Ngươi nên nhớ là bữa nay giải tán Thần đao hội và rồi ra lệnh cho các đệ tử không được báo thù.
Âu Dương Phương quỳ hai gối xuống cất giọng thê lương:
– Gia gia!…
Nước mắt và máu hòa vào nhau tuôn ra tầm tã.
Âu Dương Chí nghiến răng trầm lặng hồi lâu rồi khẽ bảo con:
– Hài tử! Ngươi đứng dậy đi. Bất luận bữa nay ta sống hay chết cũng làm vậy.
Lão dứt lời quay lại nhìn Ngô Cương run lên nói:
– Bằng hữu! Lời nói của bậc đại trượng phu coi bằng chín vạc. Bất luân
bữa nay ai nằm vào trong cỗ quan tài kia thì lời ước vừa rồi cũng không
thay đổi. Thần Đao hội nhất định giải tán mà vụ này chỉ một mình lão phu gánh hết.
Ngô Cương nói:
– Thế thì phải lắm.
Âu Dương Chí giục:
– Ông bạn chuẩn bị động thủ đi!
Ngô Cương rút Phụng kiếm ra đánh soạt một tiếng.
Những người đứng quanh tới tấp lùi lại dể một quãng hành lang trống rỗng.
Âu Dương Phương cặp mắt còn đọng máu trợn lên đứng tựa cửa sảnh đường phái sau phụ thân. Nỗi oán hận của hấn khiến người ta không rét mà run.
Một bên là Đoạn Mệnh Nhất Đao.
Một bên là Sách Huyết Tam Kiếm.
Hai bên sắp đi vào một trường quyết đấu hiếm thấy trong võ lâm.
Hai người cùng khai môn hộ cầm binh khí thủ thế. Bốn mắt nhìn nhau ngưng
thần giới bị. Khí thế hai bên khiến cho trong lòng mọi người đều xao
xuyến, dương mắt lên mà nhìn.
Đoạn Mệnh Đao nổi tiếng Trung
Nguyên đấu với ai dù ghê gớm đến đâu, ít ra cũng chống được ba hiệp. Còn Sách Huyết Tam Kiếm biểu lộ ra thế đánh đúng như Sách Huyết Nhất Kiếm.
Ai cũng biết rằng cuộc quyết đấu sinh tử này chẳng thể kết liễu trong khoảnh khắc.
Thời gian trôi qua từng khắc một cách rất trầm trọng.
Âu Dương Chí mặt đỏ bừng, trán toát mồ hôi.
Quần hào tại trường bị bầu không khí khẩn trương cũng đều mồ hôi nhỏ giọt.
Lúc này nhãn quan của Ngô Cương dường như ngưng tụ thành hình khiến người trông thấy là suốt đời chẳng thể quên được.
Trong thời gian chừng uống cạn tuần trà, thân hình Âu Dương Chí bắt đầu hơi run…
Ánh hàn quang lóe lên. Choang choang hai tiếng do kim thiết chạm nhau bật lên.
Tiếp theo nữa có tiếng rú trầm trọng vang lên.
Sách Huyết Tam Kiếm lùi lại ba bước. Thanh Phụng kiếm trong tay chàng trỏ
mũi xuống đất. Mũi đao của Âu Dương Chí trỏ về phía trước.
Bầu không khí tưởng chừng ngưng kết lại. Sự hô hấp của mọi người tựa hồ đình chỉ.
Sao chưa thấy động tĩnh gì?
Bỗng nghe “huỵch” một tiếng! Người Âu Dương Chí té xuống. Cái đầu bạc phơ
lăn ra tận đàng xa. Máu tươi ở cổ phun ra như suối, nhuộm đỏ cả thềm
hiên lát bằng gạch trắng.
Những tiếng la hoảng bật lên như sấm nổ.
Mới một chiêu mà Âu Dương Chí đã bay đầu thì ai mà tin được. Nhưng sự thực
thảm khốc xảy ra trước mắt, không muốn tin thì cũng phải tin.
Hội chủ Âu Dương Phương gầm lên một tiếng thật to như người phát điên. Hắn
nhảy xổ vào chụp lấy thanh Thần đao hãy còn vấy máu hầm hầm xông đến
trước mặt Ngô Cương. Gã liều mạng phóng đao ra cực kỳ khủng khiếp.
Ngô Cương né người đi thay đổi phương vị chứ không phản kích.
Âu Dương Phương đứng ngây người ra một chút rồi lượm lại thủ cấp của phụ thân đặt vào bên xác rồi nhảy xổ tới.
Choang một tiếng rung rợn. Tia lửa bắn ra tung tóe.
Âu Dương Phương lùi lại ba bốn bước.
Mười mấy tên đệ tử hét lên một tiếng nhảy ùa vào.
Bỗng một tiếng hét vang lên:
– Dừng tay!
Tiếp theo tiếng quát và tiếng kiếm gãy và tiếng người la rùm nổi lên. Mười
mấy tên môn hạ hội Thần Đao bị hất lùi ra bốn phía. Trên mảnh đất rải
rác những mảnh đao gãy.
Ngô Cương đứng sừng sững như núi chẳng khác một vị thiên thần.
Âu Dương Phương như người phát điên lại vung đao xông vào trận đánh.
Ngô Cương vung kiếm lên gạt đánh choang một tiếng.
Thanh Thần đao trong tay Âu Dương Phương bị rớt xuống đất. Tay đao máu chảy
đầm đìa. Mũi kiếm của Ngô Cương chỉ lên trước ngực gã.
Quần hào tại trường đều kinh hồn tang đởm.
Ngô Cương cắt giọng lạnh lùng như băng tuyên bố:
– Tại hạ đã đáp lời lệnh tôn không giết ai ngoài lão.
Âu Dương Phương thở hồng hộc, mắt vẫn chảy máu. Tình trạng thảm khốc này khiến người ta không nỡ nhìn vào.
Âu Dương Phương lớn tiếng quát:
– Sách Huyết Tam Kiếm! Ngươi hạ thủ giết ta đi!
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ không dám thất tín với người chết rồi.
Âu Dương Phương đáp:
– Bữa nay ngươi không giết ta thì ta dù còn một hơi thở cũng thề rằng quyết giết ngươi.
Ngô Cương đáp:
– Ngươi mà trái lệnh phụ thân thì ta có giết đi cũng không là quá đáng. Ta đi đây! Sau này sẽ tái ngộ.
Chàng dứt lời thu Phụng kiếm về trở gót toan đi…
Giữa lúc ấy bỗng thấy làn song người rẽ ra, bốn lão già áo đen tay cầm Phá sơn đao loạng choạng chạy vào.
Trong đám đông có tiếng la hoảng:
– Thần Đao tứ lão!
Ngô Cương chấn độn tam thần liền dừng bước lại.
Bốn lão áo đen nhìn thi thể Âu Dương Chí liền hô lên một tiếng bi thảm:
– Đại sư huynh!
Rồi một người đứng một phương vị vây Ngô Cương và Âu Dương Phương vào giữa.
Tứ lão vẻ mặt bi phẫn không bút nào tả xiết.
Ngô Cương từ từ xoay mình lại đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn qua tứ lão một lượt rời hắng giọng nói:
– Bốn vị định làm gì?
Tứ lão đồng thời lên tiếng:
– Bọn ta băm thây ngươi ra muôn đoạn.
Ngô Cương ngấm ngầm xoay chuyển chủ ý trong lòng:
– Bọn này kêu Âu Dương Chí bằng đại sư huynh thì họ đều là sư đệ của
lão. Dù mình cừu hận đầy mình nhưng đã đáp lời của người chết thì không
thể bội tín được, nhưng coi tình thế đối phương thì họ nhất định giết
được mình mới cam tâm…
Một trong tứ lão quát hỏi:
– Sách Huyết Tam Kiếm! Ngươi có thù oán gì với đại sư huynh của ta?
Ngô Cương đáp:
– Người chết đã tự nguyện một mình gánh trách nhiệm thì còn nhắc làm gì nữa?
Lão kia nói:
– Chẳng có lý nào thế được!
Ngô Cương hỏi:
– Các hạ bây giờ muốn sao?
Lão già buông thõng;
– Báo thù.
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ chịu lời ước hẹn điều kiện với người chết là không làm đổ máu
đến người thứ hai. Nhưng nếu các vị bức bách thì tại hạ đành phải ra
tay.
Lão già nói:
– Sách Huyết Tam Kiếm! Trừ phi bốn anh em lão phu phơi thây đương trường, không thì ngươi đừng hòng thoát thân.
Ngô Cương nói:
– Tại hạ mà muốn đi thì tin rằng chẳng ai ngăn cản được.
Một lão già khác quát:
– Ngươi trả thù gì? Nói ra?
Ngô Cương nghiến răng đáp:
– Huyết cừu!
Lão già kia giục:
– Ngươi nói rõ lai lịch và sự thực đi.
Ngô Cương đáp cộc lốc:
– Không được.
Âu Dương Phương lượm thang Thần đao dưới đất lên cất giọng cực kỳ bi phẫn nói:
– Xin bốn vị sư thúc hãy nhường cho tiểu điệt liều mạng với tên man mọi này. Tiểu điệt ngã rồi bốn vị hãy .
Lão già nói trước lại lên tiếng:
– Lấy máu đổi máu. Chúng ta nhất tề xông vào đi!
Năm thanh đao đồng thời xông lên.
Âu Dương Phương lùi lại ba bước chiếm một phương vị như tứ lão.
Ngô Cương tay cầm thanh kiếm từ từ giơ cao, cất tiếng:
– Các vị muốn đổ máu ư? Xin mời động thủ.
Lại một màn kịch lưu huyết thê thảm xem chừng khó lòng tránh khỏi.
Quần hào một mặt bị oai phong của Sách Huyết Tam Kiếm uy hiếp một mặt theo quy củ giang hồ, nên chẳng ai lên tiếng.
Giữa lúc ấy bỗng có một thanh âm chói tai vọng lại:
– Không được động thủ!
Bỗng thấy một bóng người vọt lên qua đầu mọi người hạ xuống trước hành lang.
Quần hào thấy người mới đến không khỏi nhớn nhác cả lên, người này chính là
Quái hòa thượng ăn mặc như kiểu khất cái khiến ai trông thấy cũng buồn
nôn mà không hiểu lão ỷ vào sức mạnh nào để ngăn trở cuộc tỷ kiếm nguy
hiểm ấy.
Ngô Cương ngẩn đầu nhìn ra hòa thượng này chẳng khác gì
âm hồn ám ảnh không chịu buông tha. Vì lẽ gì lão chăm chú nhìn mình. So
với Vô Sự Sinh Phi, lão còn đa sự hơn…
Người mới đến chính là Vong Ngã hòa thượng.
Trước hết Vong Ngã hòa thượng đảo mắt nhìn sáu người trong hiên sảnh đường
rồi nhìn cỗ quan tài bỏ trống. Lão cứ rủ thấp cặp long mày chắp tay
niệm:
– A Di Đà Phật! Nhân quả tuần hoàn, thật là đáng sợ!
Rồi lão tiến vào vòng chiến đến bên Ngô Cương nói:
– Thí chủ! Đã đánh rồi thì nên đi thôi.
Ngô Cương không nói gì.
Tứ lão trầm trọng quát hỏi:
– Người xuất gia kia ở đâu đến?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
– Bần tăng là Vong Ngã!
Bốn lão lại hỏi:
– Hòa thương đến đây làm chi?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
– Để kết thúc vụ huyết chiến này.
Pháp hiệu Vong Ngã khiến mọi người nghe đều cảm thấy là người lạ, chưa từng nghe ai nói đến.
Âu Dương Phương nói:
– Đại sư! Chiến trường sặc mùi máu tanh. Đại sư là kẻ tu hành không nên đến gần. Mời đại sư đi cho.
Vong Ngã hòa thượng lạnh lùng đáp:
– Bần tăng chuyên việc giải trừ kiếp nạn, có lý đâu chưa hỏi rõ đầu đuôi đã bỏ đi ngay.
Âu Dương Phương nói:
– Dại sư không can thiệp được đâu.
Vong Ngã hòa thượng đáp:
– Thiếu thí chủ! Một người chết là đủ rồi…
Âu Dương Phương hỏi:
– Đại hòa thượng muốn sao bây giờ?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
– Bần tăng chỉ muốn không còn đổ máu. Ngoài ra chẳng có ý gì khác.
Âu Dương Phương hỏi:
– Đại hòa thương định ngăn cuộc báo thù của bọn tại hạ chăng?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
– A di đà phật! Việc quả báo không lầm, mối thù nên cởi chứ không nên buộc.
Âu Dương Phương lớn tiếng:
– Không ai có thể can thiệp vào việc hợp lý này được.
– Bất quá bần tăng thể lòng từ bi của phật…
– Mời đại sư tùy tiện đi thôi.
– Thí chủ vẫn còn chấp mê ư?
Một trong tứ lão vong lưỡi đao lên nói:
– Nhà sư kia! Đao kiếm không có mắt…
Vong Ngã hòa thượng ngắt lời:
– Phải rồi! Nhưng người thì có mắt.
– Lão phu lấy lời trung cáo tối hậu mời hòa thượng lui ra.
– Chắc các vị thí chủ cũng biết di ngôn của kẻ chết rồi?
Tứ lão hỏi lại:
– Cái đó liên quan gì tới hòa thượng?
– Các vị tự ý làm càn khiến cho người chết không nhắm mắt được.
Âu Dương Phương thiết tha với chuyện báo thù lớn tiếng đáp:
– Bước ngay!
Vong Ngã hòa thượng trợn mắt lên hô lớn:
– Biển nghiệt bát ngát, quay đầu là bờ.
Ngô Cương không nhịn được cũng lên tiếng:
– Đại sư bất tất phải phí lời. Theo ta thấy thì tại hạ có lấy màu mà rữa trang viện này cũng không phải là quá đáng.
Vong Ngã hòa thượng râu mày chổng ngược lên cất giọng trầm trọng nói:
– Thí chủ! Lời nói đó có điều quá đáng.
Âu Dương Phương quát to:
– Đại hòa thượng bản tọa động thủ đây.
Vong Ngã hòa thượng lanh lùng nói:
– Bần tăng nhất định phải ngăn cản cuộc lưu huyết thê thảm này. Âu Dương Phương tức giận hừ một tiếng rồi vung đao chem. Xuống đầu Vong Ngã.
Vong Ngã hòa thượng niệm phật hiệu xong đứng yên không chịu né tránh, lão phất tay áo nhằm cuốn lấy thần đao.
Thanh thần đao này chặt sắt như cắt bùn. Đến thanh Phụng kiếm cũng không làm
cho nó tổn thương được. Thế mà Quái hòa thượng vung tay lên gạt khiến
cho quần hào có đến phân nữa bật tiếng la hoảng.
Chỉ có mình Ngô Cương là biết rõ Quái hòa thượng đã luyện thành cương khí huyền công.
Tay áo rách của lão chẳng khác gì thanh bảo đao đúc bằng thép nguyên
chất nên chàng lạnh lùng tụ thủ bang quan.
“Choang” một tiếng
ùung rợn! Thanh thần đao của Âu Dương Phương vừa đụng vào tay áo nhà sư
liền bị luồng cương khí mãnh liệt vô cùng hất ngược trở lại. Hắn kinh
hoàng bật tiếng la:
– Úi chao!
Quần hào ai nấy đều trợn
tròn mắt há miệng, Họ không ngờ nhà sư tướng mạo tầm thường chẳng có
tiếng tăm gì, nữa khất cái nữa sư sãi mà thần công lại kinh hãi thế tục. Thật là không thể lấy tướng mạo để hiểu bản lĩnh của con người. Nước
biển rộng không thể lấy đấu mà đong được.
Âu Dương Phương rất đỗi ngạc nhiên không thối nên lời. Tứ lão đều biến sắc. Một lão run lên hỏi:
– Hòa thượng! Hòa thượng đứng về phe nào?
Vong Ngã hòa thượng lạnh lùng đáp:
– Bần tăng đứng giữa, tự mình một phái.
Tứ lão nói:
– Chỗ này không có người trung gian.
– Các vị không nên tự ý làm càn.
– Dù hòa thượng có dạ từ bi nhưng đáng tiếc chỗ này không hợp.
– Thí chủ nên tôn trọng lời di ngôn của đai sư huynh.
Một lão quát to:
– Đại hòa thượng! Lai lịch của đại hòa thượng không rõ mà mục đích cũng
đáng ngờ. Đừng rườm lời vô ích. Hãy lui ra. Chúng ta tiến lên!
Bốn thanh cương đao đồng thời giơ lên…
Quần hào chỉ thấy hoa mắt một cái rồi luồng cương phong ào ạt xô ra bốn phái.
Những tiếng choang choảng vang lên cơ hồ thủng cả màn nhỉ.
Tứ lão lập tức lui lại.
Nguyên Vong Ngã hòa thượng trong lúc thảng thốt đã vung chưởng đánh về từng
phái. Bốn phát chưởng khác phương vị này tưởng chừng do bốn người đánh
ra cùng một lúc mà phát huy uy lực ghê gớm vô cùng!
Quần hào đứng bang quan ai cũng phải lắc đầu le lưỡi.
Không một ai nhìn rõ Quái hòa thượng đã ra tay như thế nào. Chỉ mình Ngô
Cương trông thấy lão vung chưởng đánh thành hình chữ thập. Tuy nhiên
chính chàng cũng tự liệu là mình khó làm được như lão.
Âu Dương Phương hô lớn:
– Bốn vị thúc! Món nợ này để ngày khác sẽ thanh toán. Bây giờ hãy lo liệu mai tang cho tiên phụ đã.
Vong Ngã hòa thượng thở phào một cái nói:
– Âu Dương thí chủ! Mối oan nên cởi…
Âu Dương Phương vẫy tay gạt đi:
– Thôi đừng nhiều lời nữa.
Vong Ngã hòa thượng lấp loáng chiếu ra những tia thần quan nhìn chòng chọc
vào Âu Dương Phương. Lão máy môi dường như dùng phép truyền âm nhập mật
để nói cho gã hay về sự thực trong vụ này.
Âu Dương Phương sắc mặt biến đổi, nhìn chằm chằm vào Ngô Cương không chớp mắt. Lâu lâu nở một nụ cười thê thảm nghiến răng nói:
– Té ra là thế! Vậy tại hạ quyết tuân theo lời di mệnh của tiên phụ, giải tán Thần đao hội. Từ đây lui khỏi giang hồ.
Ngô Cương không nói gì nữa.
Vong Ngã hòa thượng chắp tay nói:
– A di đà phật! Thí chủ thật là con người đại trí đại tuệ.
Thần đao tứ lão chẳng hiểu làm sao. Lão đứng đầu run run hỏi Âu Dương Phương:
– Hiền điệt… ý ngươi sao?
Âu Dương Phương cất giọng thê lương đáp:
– Việc này cần phải cơ mật. Để rồi tiểu điệt sẽ bẩm lại sau.
Giữa lúc ấy có người la hoảng:
– Trên bạo cửa có vật gì kìa?
Bao nhiêu con mắt đều nhìn cả lên bạo cửa thì thấy một vật giống như cây ngân trâm cắm vào giữa bạo cửa.
Tứ lão đồng thanh la hoảng:
– Diêm Vương Trâm!