Huỳnh Y lão nhân móc trong bọc lấy một cây Diêm Vương Trâm ra nói:
– Nó đây này!
Ngô Cương nheo mắt hỏi:
– Cái chết của Thần Đao hội chủ phải chăng là lão tiền bối đã hạ thủ?
Huỳnh Y lão nhân sửng sốt “ồ” lên một tiếng. Lão không thừa nhận cùng không phủ nhận.
Ngô Cương vẫn không chịu buông tha. Chàng hỏi vặn:
– Vãn bối đã trông thấy Diêm Vương Trâm xuất hiện ở Tàng Long Trang rồi Âu Dương Phương bị mất mạng…
Huỳnh Y lão nhân ngắt lời:
– Tiểu tử! Hành động của lão phu không để cho kẻ khác truy cứu.
Ngô Cương ngẩn người ra rồi hỏi sang chuyện khác:
– Lão tiền bối! Lão tiền bối có liên quan gì với Minh chủ phu nhân.
Huỳnh Y lão nhân sửng sốt hỏi lại:
– Ai nói vậy ?
Ngô Cương đáp:
– Chính miệng phu nhân nói ra.
Huỳnh Y lão nhân nói:
– Buột miệng nói quàng! Lão nhân gia đây không có liên quan với một ai. Nếu có thì chỉ là ngươi.
Ngô Cương vẫn chưa thỏa mãn, nhưng chàng cũng không hỏi vặn nữa. Thiếu phụ
diêm dúa kia đã nhắc tới mấy môn tuyệt kĩ độc đáo của Yêu Vương mà chính chàng cũng không hiểu. Chàng cũng cho là mụ nói ba hoa. Còn những lời
của Lã Thục Viên thì chàng chắc là không phải chuyện giả mà sao nàng lại bảo lão mặc áo cẩm bào là Yêu Vương?
Ngô Cương nghĩ tới đây liền hỏi:
– Lão tiền bối vừa nói là có việc muốn nói riêng với vãn bối?
– Hẳn thế!
– Lão tiền bối có điều chi dạy bảo?
– Ngươi có nhớ còn thiếu lão phu một điều kiện không?
Ngô Cương động tâm đáp:
– Vãn bối nhớ rồi!
Huỳnh Y lão nhân nói:
– Lão phu tới đâu để yêu cầu ngươi thực hành lời hứa.
Ngô Cương đáp:
– Được rồi! Xin lão tiền bối nói ra đi!
Huỳnh Y lão nhân nói:
– Giản dị lắm! Ngươi chủ làm một việc nghe theo lời lão phu …
Ngô Cương ngắt lời:
– Việc gì?
Huỳnh Y lão nhân đáp:
– Ngươi đến U Linh địa cung cầu thân lập tức!
Ngô Cương không ngờ đối phương ra điều kiện này. Trong lúc thảng thốt chàng trợn mắt há miệng không biết đáp thế nào.
Chàng tự hỏi:
– Sao lão đưa ra điều kiện này? Phải chăng lão là người trong Địa Cung?
Nếu không thì sao lại biết mình đã có việc hôn ước với U Linh Công Chúa
Rồi chàng tự trả lời:
– Phải rồi! Khi mình vừa rời khỏi Hồ Ma, đã gặp cẩm bào lão già ở trong
một tửu lâu ngoài thị trấn gần nói Võ Lăng, đối phương đã bảo võ công
của mình thuộc phái U Linh.
Chàng nghĩ vậy liền hỏi lại:
– Phải chăng lão tiền bối là một phần tử trong Địa Cung?
Huỳnh Y lão nhân cười ha hả đáp:
– Lai lịch lão phu ngươi không truy vấn được, bây giờ hãy tính chuyện này đã.
Ngô Cương hỏi:
– Nhưng sao lão tiền bối lại đề cập đến việc ở Địa Cung.
Huỳnh Y lão hân đáp:
– Tuy đây là một điều kiện nhưng cũng là phước cho ngươi đó.
Kể ra trước đây một ngày thì Ngô Cương có thể ưng ngay được nhưng tình
hình lúc này khác trước rồi. Chàng đã định tình cùng Lã Thục Viên, dĩ
nhiên chàng chẳng thể bỏ không đoái hoài. Huống chi nàng đã cứu mạng
chàng và giữa hai người đã có sự thân cận da thịt. Cả tình lẫn lý chàng
tất phải kiên thủ mối tơ duyên này.
Huỳnh Y lão nhân trợn mắt liền hỏi:
– Ngươi không ưng chịu hay sao?
Ngô Cương nghiến răng kiến quyết đáp:
– Lão tiền bối có thể thu hồi mệnh lệnh này để đưa ra điều kiện khác
được chăng? Vãn bối nhất quyết không từ chối điều kiện thứ hai cho dù có phải nhảy vào đống lửa…
Huỳnh Y lão nhân hắng giọng một tiếng lạnh lùng ngắt lời:
– Lão phu đã nói ra điều gì là không canh cải nữa.
Ngô Cương ngập ngừng:
– Vãn bối…
Huỳnh Y lão nhân gạt đi:
– Tiểu tử! Bất luận về võ công hay về tài mạo thì con nha đầu này so với U Linh công chúa còn kéo xa lắc xa lơ.
Ngô Cương phản đối:
– Lão tiền bối! Tài mạo không phải là điều kiện chủ yếu …
Huỳnh Y lão nhân trợn mắt lên ngắt lời:
– Ngươi nhất định yêu con nha đầu này ư?
Ngô Cương thản nhiên đáp:
– Người mà vô tín thì còn chi là tư cách? Vãn bối không phải là hạng người thay lòng đổi dạ.
Huỳnh Y lão nhân hỏi:
– Nếu lao nhân gia bỏ đi thì thị ngủ suốt đời vĩnh viễn không tỉnh lại nữa. Câu chuyện sẽ ra sao?
Ngô Cương chấn động tâm thần lùi hai bước hỏi:
– Lão tiền bối định làm thế thật ư?
– Có thể như vây.
Ngô Cương vẻ mặt xám xanh, lông mày dựng ngước. Mặt trợn tròn xơ. Chàng xúc động nói:
– Lão tiền bối có ơn truyền thụ võ thuật cho vãn bối …
Huỳnh Y lão nhân hỏi ngay:
– Thế thì sao?
Ngô Cương đáp:
– Vãn bối không muốn là kẻ bất nghĩa …
Huỳnh Y lão nhân cười ha hả hỏi ;
– Ngươi nói thế thì lão phu trừ diệt thị ngươi sẽ báo thù cho thị chăng?
Ngô Cương hững hờ đáp:
– Vãn bối chẳng mong gì câu này thành sự thực
Huỳnh Y lão nhân hỏi:
– Ngươi không thực hành điều kiện ư?
Ngô Cương đáp:
– Hôn nhân là việc lớn không thể miễn cưỡng được
Huỳnh Y lão nhân gằn giọng:
– Ngươi không muốn…
Ngô Cương ngắt lời:
– Chẳng phải tại hạ không muốn mà là không thể làm được.
Huỳnh Y lão nhân hỏi:
– Lão phu đã nói ra rồi, nhất định không thu lại được thì sao?
Ngô Cương lại lùi thêm một bước nữa run lên đáp ;
– Vãn bối không thể tuân lệnh được.
Huỳnh Y lão nhân trợn mắt lên nói :
– Ngô Cương! Đó là một điều kiện.
Ngô Cương hít mạnh một hơi thở rồi dứt khoát:
– Vãn bối không thể làm được.
Huỳnh Y lão nhân hỏi:
– Lời hứa của ngươi không đáng kể hay sao?
Ngô cương đáp:
– Vãn bối đã nói điều gì dĩ nhiên phải theo đúng.
Huỳnh Y lão nhân nói:
– Sao ngươi không thực hành?
Ngô Cương nhắc lại:
– Sự thực vãn bối không thể làm được.
Huỳnh Y lão nhân hỏi vặn:
– Ngày trước ngươi đã ưng chịu một điều kiện để ta truyền nghệ cho. Tuy
không đáng kể đến danh phận thầy trò, song ngươi đã hứa hẹn là ta đưa ra điều kiện gì ngươi cũng vui lòng làm theo có đúng thế không?
Ngô Cương đáp:
– Chỗ dụng tâm về điều kiện của lão tiền bối khiến cho người ta không thể hiểu được…
Huỳnh Y lão nhân chặn lời:
– Hiểu cũng vậy mà không hiểu cũng thế thôi.
Ngô Cương vẫn một mực:
– Vãn bối không làm được.
Huỳnh Y lão nhân không ngăn nổi cơn tức giận quát lớn:
– Ngươi đừng để lão phu nổi nóng phóng chưởng đạp tan xác ngươi.
Ngô Cương nhăn nhó cười đáp:
– Hiện giờ vãn bối không còn một chút công lực nào nữa. Nếu tiền bối muốn hạ thủ thật dễ như bẻ cành khô.
Huỳnh Y lão nhân lại vất giọng hung dữ:
– Tiểu tử! Đừng nói mơ hồ nữa! Bình sinh lao phu không úy kỵ mùi máu tanh.
Ngô Cương cuồng ngạo đáp:
– Vãn bối cũng chẳng kể sống chết vào đâu.
Huỳnh Y lão nhân nhìn Ngô Cương chòng chọc một lúc rồi buông tiếng thở dài nói:
– Hỏng rồi! Bình sinh lão phu chưa phải đầu hàng ai. Thế mà ban đầu lão
phu phải bức bách ngươi học kỹ thuật đã là một điều rất hoang đường. Nay điều kiện của lão phu đã nói ra miệng, thực hành hay không hoàn toàn ở
ngươi.
Ngô Cương cảm thấy trong lòng hối hận vô cùng. Điều kiện
của lão đưa ra không phải la điều kiện mà là một mối lương duyên, nhưng
vì chàng đã có mối quan hệ với Lã Thục Viên nên không thể ưng thuận
được. Hai bên tuy danh không phải là thầy trò mà thực là sư đồ…
Ngô Cương còn đang ngầm nghĩ bỗng thấy Huỳnh Y lão nhân vươn tay ra chụp lấy người chàng.
Ngô Cương sợ quá la lên:
– Lão tiền bối định làm gì đây?
Huỳnh Y lão nhân phóng chỉ điểm huyệt luôn ba chỗ. Ngô Cương té huỵch xuống đấy.
Khi thần khí chàng tỉnh lạo thì cảm thấy phảng phất một bàn tay mềm mại đang vuốt ve mặt mình.
Chàng mở bừng mắt ra coi, không khỏi kinh hãi la lên:
– Viên muội! Vụ này là thế nào đây?
Lã Thục Viên cũng đầy vẻ kinh dị đáp:
– Tiểu muội cũng không hay.
Ngô Cương hỏi:
– Sao Viên muội lại hồi tỉnh?
Lã thục Viên đáp:
– Tiểu muội không biết. Khi tỉnh lại thấy Cương ca nằm thẳng cẳng dưới đất. Lão kia đi đầu rồi?
Ngô Cương đáp:
– Tiểu huynh cũng không hay. Lão phóng chỉ điểm huyệt tiểu huynh rồi tiểu huynh không biết gì nữa.
Lã Thục Viên nói:
– Lạ thật! Công lực của Cương ca hồi phục rồi…
Ngô Cương chấn động tâm thần. Chàng đứng phắt dậy thì quả nhiên công lực hoàn toàn hồi phục.
Chàng ngẩn người ra nghĩ thầm:
– Yêu Vương Âu Dương Tàn coi bề ngoài là một tên cự ma ghê gớm nhất trong bọn Ma Đầu, nhưng hành động của lão lại rất kỳ dị.
Chàng nhớ tới điều kiện mà lão đưa ra càng thêm phần hối hận, tự hỏi:
– Nếu mình không thực hành điều kiện, há chẳng phải là hạng người vô
tình bạc nghĩa? Bất luận sự thực thế nào, nhưng mình còn thiếu lão món
nợ ân tình là sự thật. Mặt khác U Linh phu nhân đối với mình cũng có ơn
thâm nghĩa trọng. Bây giờ biết xử trí thế nào cho phải?
Chàng
nghĩ lui nghĩ tới chỉ có một đường đi là bậc trượng phu xử thế phải cho
quang minh lỗi lạc. Bây giờ phải thân hành tới Đại Cung để trình bày sự
thật cùng U Linh phu nhân. Nếu phu nhân thương tình thì mới có thể trả
lời Yêu Vương được. Còn món nợ ân tình của hai bên đành chờ cơ hội báo
đáp.
Chàng nghĩ tới đây áp lực đương trầm trọng tựa hồ nhẹ đi nhiều.
Lã Thục Viên hỏi:
– Lão nhân gia vừa rồi nhất định là một nhân vật phi thường. Không hiểu lão là ai vậy?
Ngô Cương chau mày đáp:
– Lão chính là Yêu Vương Âu Dương Tàn mà tiểu huynh vừa nói đó
Lã Thục Viên trầm giọng hỏi ;
– Tại sao lão lại mạo xưng là Âu Dương tàn?
Ngô Cương hỏi lại:
– Viên muội cho là lão giả mạo ư?
Lã Thục Viên đáp:
– Cái đó đã hẳn. Trên thế gian chỉ có một Yêu Vương, chứ làm gì có hai?
Và cây Diêm Vương Trầm mà Cương ca giữ đó là của giả mặc dầu họ chế rất
giống, nhưng tiểu muội cũng nhận ra được…
Ngô Cương ngắt lời:
– Biết đâu chảng phải Thái Thượng hộ pháp của Quý Minh lại không mạo xưng danh hiệu của lão này?
Lã Thục Viên đáp:
– Không có đâu .
Ngô Cương hỏi:
– Tại sao Viên muội biết?
Lã Thục Viên đáp:
– Về điều này tiểu muội dám nói là biết rõ lắm.
Ngô Cương nói:
– Vừa rồi Viên muội bảo cây Ngâm Trâm của tiểu huynh là giả …
Chàng nói tới đây mới phát giác ra cây Ngân Trâm này đã bị lão kia thu mất rồi.
Lã Thục Viên nói tiếp:
– Cây Diêm Vương Trâm chân chính tiểu muội đã nhìn thấy rồi. Coi bề
ngoài thì nó cũng giống như cây trâm của Cương ca vừa rồi. Người ngoài
cuộc không thể phân biệt, song trên thực thế thật có chỗ khác nhau.
Ngô Cương hỏi ;
– Khác nhau ở chỗ nào?
Lã Thục Viên đáp:
– Cây Diêm Vương trâm thật thì trên đầu có một lỗ nhỏ, bên trong có dấu
độc châm để làm tín vật cũng là một lợi khí giết người được. Còn cây này thì đặc cả.
Ngô Cương “ủa” lên một tiếng kinh ngạc rồi chàng tự hỏi:
“Phải chăng lão áo vàng đã mạo xưng thật? Nhưng bản lãnh lão đã đến mức độ kinh người thì cần gì phải mạo tên kẻ khác?”
Chàng lạnh lùng nói:
– Ta bất tất phải tranh luận về điểm này nữa. Sau này ai chân ai giả sẽ
rõ. Nhãn thần vị Thái Thượng hộ pháp kia có thể kiềm chế người được. Đó
là thứ công lực gì vậy?
Lã Thục Viên đáp:
– Cái đó kêu bằng Ma Nhãn.
Ngô Cương hỏi:
– Ma Nhãn ư?
Lã Thục Viên đáp:
– Đúng thế! Muốn không bị kiềm chế chỉ có một yếu quyết duy nhất là “Bảo nguyên thủ nhất” trấn tĩnh tâm thần, nhắm mắt lại hay nhìn vào chỗ khác chứ đừng tiếp xúc mới mục quang của lão.
Ngô Cương phấn khởi
tinh thần. Chàng không ngờ yếu quyết để giải trừ tà công lại do miệng Lã Thục Viên nói ra. Nàng bảo nhắm mắt tức là khỏi tiếp xúc với mục quang
của lão. Nhắm mắt còn dễ hơn là nhìn ra chỗ khác.
Nhưng rút lại mình hạ thủ trước thì là thượng sách, không để cho đối phương có cơ hội thi triển tà pháp.
Lã Thục Viên cặp mắt trong sáng và sâu thăm thẳm nhìn vào bộ mặt đẹp của
Ngô Cương. Trên môi nàng thoáng hiện một nụ cười hạnh phúc.
Ngô
Cương nhìn dung nhan mê người của Lã Thục Viên lại nhớ tới tình trạng
đụng vào da thịt trong lúc nàng cứu mình ra khỏi hang bí mật thì lòng
chàng không khỏi mơ màng.
Nhưng chàng nghĩ ngay tới vấn đề nghiêm trọng nếu không giải quyết được giữa hai người thì hỉ kịch sẽ biến
thành bi kịch cũng chưa biết chừng.
Chàng nghĩ thầm:
– Võ Lâm Minh Chủ là nhân vật đầu não trong vụ đổ máu Võ Lâm Đệ Nhất Bảo
ngày trước mà Lã Thục Viên lại là một phần tử trong Võ Minh tức là đứng
về lập trường đối nghịch …
Nghĩ vậy chàng buột miệng nói:
– Viên muội! Tiểu huynh có điều cần nói trước.
Lã Thục Viên hỏi
– Điều chi?
Ngô Cương nói:
– Tiểu huynh mong rằng Viên muội thoát ly khỏi tổ chức Võ Minh.
Lã Thục Viên biến sắc run lên hỏi:
– Cương ca muốn tiểu muội … Phải thoát ly Võ Minh ư?
Ngô Cương đáp:
– Chính thế!
Lã Thục Viên hỏi:
– Tại sao vậy?
Ngô Cương đáp:
– Cái đó chắc Viên muội tự nghĩ ra rồi. Tiểu huynh phải trả mối thù Ngũ Bách Nhân Trủng.
Lã Thục Viên lùi lại mấy bước, sắc mặt lợt lạt, miệng lẩm bẩm:
– Phải rồi! Ta cần biết vụ này mới phải. Ta đã làm gì rồi?…
Ngô Cương xúc động nói:
– Viên muội! Viên muội lượng thứ cho tiểu huynh ở vào trong trường hợp bất đắc dĩ.
Lã Thục Viên la lên như người điên:
– Tiểu muội lầm rồi! Lầm to rồi …
Ngô Cương ngơ ngác hỏi:
– Viên muội…
Lã Thục Viên ngắt lời:
– Cương ca! Chúng ta tìm một nơi nào không có vết chân người để mai danh ẩn tích mới được.
Ngô Cương lắc đầu, buồn rầu đáp:
– Viên muội! Viên muội phải hiểu cho tiểu huynh không thể làm thế được, tiểu huynh nhất quyết phải báo thù.
Lã Thục Viên nghiến răng nói:
– Cương ca ca! Theo chỗ tiểu muội biết thì Minh chủ và những nhân vật
địa vị cực cao đã quyết định nếu Cương ca không quy phục Võ Minh tất bị… trừ diệt. Lai lịch Cương ca ca bị tiết lộ thì hậu quả khó mà lường
được…
Ngô Cương cương quyết đáp:
– Tiểu huynh đã gác bỏ ra ngoài những cuộc thành bại sinh tử.
Lã Thục Viên biến đổi sắc mặt mấy lần rồi sau cùng hai hạt lệ lăn xuống má. Nàng cất giọng thê lương:
– Xen chừng chúng ta…
Ngô Cương sửng sốt hỏi:
– Sao?
Lã Thục Viên đáp:
– Nên chia tay cho sớm để chặt đứt mối quan hệ giữa đôi ta.
Đầu óc Ngô Cương choáng váng. Chàng run lên hỏi:
– Viên muội! Viên muội không thể thoát ly được tổ chức vô lý đó ư?
Lã thục Viên kiên quyết la lên:
– Không! Không thể được! Trừ khi Cương ca rút khỏi chốn giang hồ.
Ngô Cương buồn rầu không nói gì, cúi đầu xuống nghĩ thầm:
– Quả thật. Tấm bi kịch này không thể để xảy ra. Tình với cừu chẳng bao giờ dung thứ nhau được.
Lã Thục Viên lòng đau như cắt. Lần đầu tiên nàng đem yêu một người mà cũng là lần thứ nhất nàng đưa ra mối tình cảm chân quý. Nhưng đoạn tình này
tựa bóng hoa Đàm vừa nở đã tàn ngay.
Một thiếu nữ chưa hai mươi tuổi mà bị một đòn nặng thế này thì nàng làm sao chịu nổi.
Ngô Cương mạnh dạn nói:
– Viên muội! Chẳng lẽ chúng ta vô duyên…
Lã Thục Viên thê thảm nói theo:
– Đã vô duyên thì còn biết nhau làm chi?
Giọng nói của nàng chứa đầy mối đau khổ ngầm không bút nào tả xiết.
Ngô Cương cũng thẫn thờ.
Lã Thục Viên dột nhiên lấy tay bưng mặt rồi chạy vọt đi.
Ngô Cương trong lòng đau khổ la gọi:
– Viên muội! Viên Muội! ….
Lã Thục Viên không ngoảnh đầu lại. Chớp mắt đã mất hút vào trong đám cây rậm rạp
Kể ra công lực Ngô Cương có thể rượt theo ngăn cản nàng chẳng khó khăn gì, nhưng chàng vẫn đứng yên không di động nửa bước vì chàng nhận thấy mối
tình này không thể tồn tại.
Bất giác chàng cất giọng bi thảm ngâm câu:
“Tự cổ đa tình thường dễ hận.
Bao giờ mộng đẹp cũng thành không.”
Giữa lúc ấy cách đó không xa có âm thanh đàn bà gay gắt vọng lại.
Ngô Cương động tâm băng mình lướt về phía phát ra thanh âm.
Rừng cây rậm rạp, thị tuyến không nhìn rõ. Ngô Cương lách qua những cây rừng đi chừng vài chục trượng, chàng tính ra đã đến nơi rồi nhưng chẳng thấy ai hết.
Ngô Cương ngẩn ngơ dừng bước thì lại nghe thấy thanh âm
từ mé tả vọng lại, nhưng đấy là khẩu âm của một người đàn ông rất quen
tai:
– Thế muội ơi! Ta vì nàng bỏ ngủ quên ăn, ngồi đứng không yên, mà sao lòng dạ thế muội không chuyển động chút nào?
Ngô Cương vừa nghe đã phát giác ra là thanh âm của thư sinh áo lam. Chàng buông tiếng thở dài nghĩ thầm:
– Gã cùng nàng có mối liên quan truyền đời. Gã yêu nàng một cách thiết
tha. Mình đã vô duyên với nàng thì đôi này thành một cặp rất xứng đáng.
Ta đừng ló mặt ra là hơn …
Chàng nghĩ tới đây bỗng nghe Lã Thục Viên nói:
– Ái tình nam nữ giữa hai bên cần phải có tâm nguyện, chứ miễn cưỡng thế nào được?
Thư sinh áo lam lại lên tiếng:
– Thế muội! Tiểu huynh có chỗ nào không xứng đáng?
Thanh âm Lã Thục Viên cất lên đáp:
– Chẳng có chỗ nào hết ta không yêu được là không yêu…
Thư sinh áo lam hỏi:
– Thế muội nàng tuyệt tình thế ư?
Lã Thục Viên lạnh lùng đáp:
– Tùy ngươi muốn nói thì thế nào cũng được.
Ngô Cương toan trở gót rút lui, bỗng nghe thư sinh áo lao cười khẩy nói:
– Thế muội! Nàng vẫn say mê gã Sách Huyết Nhất Kiếm đê hèn vô hạnh phải không?
Ngô Cương thấy gã đề cập đến mình thì dừng lại.
Lã Thục Viên lạnh lùng hỏi:
– Ngươi bảo y đê hèn vô hạnh ư?
Thư sinh áo lam đáp:
– Đúng thế! Gã làm nhục cho hai chữ võ sĩ…
Lã Thục Viên chỉ hừ một tiếng chứ không trả lời.
Thư sinh áo lam lại nói tiếp:
– Thế muội! Thế muội đã quên màn kịch trong lữ quán khiến mọi người đều căn hận rồi ư?
Lã Thục Biên đáp:
– Vụ đó có kẻ âm mưu giá họa.
Thư sinh áo lam hỏi:
– Ai nói vậy?
Lã Thục Viên buông thõng:
– Ta.
Thư sinh áo lam nói:
– Thế muội tiểu huynh hi vọng Thế muội nói rõ hơn …
Lã Thục Biên tức giận lớn tiếng quát:
– Bước ngay! Ngươi không đáng nói với ta câu đó.
Thư sinh áo lam cười khảy mấy tiếng rồi bằng giọng đầy nham hiểm:
– Thế muội! Thế muội muốn tiểu huynh nói huỵch toẹt ra ư?
Lã Thục Viên càng tức hơn hét lên:
– Nói huỵch toẹt cái gì?
Thư sinh áo lam hỏi:
– Có phải ngươi cố ý làm màu để thông tin cho gã đi trốn chăng?
Lã Thục Viên hỏi dồn:
– Ngươi, ngươi bảo sao?
Thư sinh áo lam lạnh lùng đáp:
– Thế muội là người thông minh chẳng lẽ còn không hiểu ư?
Lã Thục Viên hầm hầm đáp:
– Ta không hiểu.
Thư sinh áo lam nói:
– Thế muội! Tiểu huynh nói Sách Huyết Nhất Kiếm cũng ở trong khu rừng này.