Ngô Cương nói:
– Phải chăng các hạ muốn khiêu chiến.
Quái khách che mặt buông thõng hai tiếng:
– Dĩ nhiên!
Ngô Cương lại hỏi:
– Các hạ tự tin trừ khử được thanh kiếm này chăng?
Quái khách che mặt lạnh lùng đáp :
– Có thể lắm.
Ngô Cương hỏi gặng lại:
– Nếu các hạ không làm được thì sao ?
Quái khách không nghĩ ngợi gì đáp ngay:
– Thì ta sẽ tự hủy thanh kiếm này.
Mục đích Ngô Cương liền chuyển qua khía cạnh khác. Tuy chàng không có lòng
hiếu thắng nhưng hào khí cũng nổi lên bồng bột. Vì đối phương đã tự xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm thì cuộc đấu này kể ra cũng đáng.
Tiếp theo chàng lại nghĩ tới một vấn đề, liền tự nhủ:
– Công chúa Hồ Ma đã ân cần nhắc nhở ta không được thương hại tính mạng
của đối phương. Nàng còn nói là khi đối phương nhìn thấy thanh Phụng
kiếm thì mình dù không địch nổi, đối phương cũng chẳng làm khó dễ gì với mình. Song quái khách che mặt vừa nhìn thấy Phụng kiếm sao chẳng thấy
lộ vẻ gì khác lạ, không đúng như lời phán đoán của công chúa Hồ Ma?
Rồi chàng tự hỏi:
– Con người mà tiếng hát trên Hồ Ma nhắc tới phải chăng người đứng trước mặt ta đây? Chẳng lẽ …
Chàng nghĩ tới đây bất giác bao nhiêu ý niệm nổi lên như sóng cồn.
Cẩm bào lão giả và cùng Vạn Tà thư sinh Khúc Cửu Phong song song lùi lại đứng tựa bên nhau.
Ngô Cương trầm ngâm một chút rồi hỏi :
– Các hạ hãy chờ tại hạ một lát được chăng?
Quái khách che mặt lạnh lùng hỏi :
– Còn chờ gì nữa?
Ngô Cương đáp :
– Tại hạ muốn giải quyết một vụ công án trước đã …
Quái khách che mặt gạt đi:
– Không được.
Ngô Cương tức giận xằng giọng hỏi:
– Các hạ có ý muốn ngăn trở tại hạ xử lí việc riêng của mình nữa hay sao?
Quái khách che mặt vẫn lạnh lùng như tiền thản nhiên đáp :
– Có lẽ thế.
Giả tỉ quái khách che mặt không xuất hiện một cách bất thình lình thì có
thể Cẩm bào lão giả đã bị chết nhăn thây dưới lưỡi kiếm của chàng mà Vạn Tà thư sinh không chừng cũng đền tội rồi.
Quái khách che mặt giơ tay kiếm lên hô:
– Ngươi chuẩn bị đi.
Ngô Cương chợt động tâm cơ đáp:
– Hãy khoan!
Quái khách che mặt hỏi:
– Phải chăng còn có điều gì trăng trối?
Ngô Cương cười khành khạch đáp:
– Tại han chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện mai hậu …
Quái khách che mặt ngắt lời:
– Vậy ngươi còn muốn điều gì nói mau đi!
Ngô Cương đáp:
– Trước khi tiếp nhận sự khiêu chiến của các hạ, tại hạ hãy hát bài ca ..
Quái khách che mặt hỏi ngay:
– Sao? Ngươi còn muốn hát ư?
Ngô Cương đáp:
– Chính thế!
Quái khách che mặt cười ha hả nói:
– Thật là một chuyện kỳ văn. Ngươi thử hát ta nghe!
Cặp mắt sáng như đuốc của Ngô Cương nhìn chằm chặp đối phương rồi cử bài hát theo khúc điệu trên Hồ Ma:
“Ly biệt rồi sinh tử bâng khuâng
Tình chưa hết ý chưa quên.
Chưa quên tiên phủ ngọn đèn hồng.
Ánh hào quang soi tỏ mặt uyên ương.
Sâu gằn gặc lụy đôi hàng,
Giọt lệ tương tư luồng đoạn trường …”
Chàng đã cố gắng ca cho đúng khúc điệu này, tuy không được thê lương ảo não
như giọng hát trên Hồ Ma, song âm vận cũng đủ khiến cho người ta phải
động lòng.
Quái khách che mặt giơ tay lên ngăn lời:
– Thôi đừng hát nữa! Đó là tiếng hát trên Hồ Ma. Ngươi định giở trò gì đây ?
Ngô Cương rất đỗi nghi ngờ vì tiếng hát này dường như không làm cho đối phương phải động tâm.
Quái khách che mặt lại hỏi :
– Sách Huyết Nhất Kiếm ! Ngươi cũng là người trên Hồ Ma ư?
Ngô Cương không nghĩ ngợi gì đáp bằng một giọng thăng thăng:
– Không phải đâu!
Quái khách che mặt hỏi:
– Vậy ngươi hát khúc này làm chi ?
Ngô Cương hỏi lại :
– Các hạ đã biết thanh kiếm này thì tất hiểu nguyên ủy của nó chứ?
Đoạn chàng giơ thanh Phụng kiếm lên. Cặp mắt chàng nhìn đối phương không
chớp. Chàng muốn tìm ra đáp án ở nơi mục quang của quái khách, nhưng sự
thực đá ngoài tiên liệu của chàng. Mục quang của quái khách che mặt ra
chiều ngơ ngác.
Chàng tự hỏi:
– Phải chăng sự thực đã
chứng minh đối phương không biết gì về gốc tích thanh Phụng kiếm này ?
Hay y không phải chủ nhân chân chính của thanh Long kiếm? Y đã không
phải là người mà công chúa Hồ Ma muốn tìm kiếm thì sao trong tay lại có
thanh Long kiếm. Hay là y giả vờ không xúc động? …
Ngô Cương lại hỏi vặn:
– Các hạ không biết rõ thanh kiếm trong tay các hạ ư?
Quái khách che mặt hứng hờ đáp:
– Ta không hiểu.
Ngô Cương lại hỏi:
– Lai lịch thanh kiếm mà các hạ đang cầm ở tay đó như thế nào?
Quái khách che mặt đáp:
– Cái đó không việc gì đến ngươi.
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ cần biết rõ điều này.
Quái khách che mặt nói
– Ngươi hãy chờ sau trận quyết đấu mà còn sống được rồi hãy hỏi cũng chưa muộn.
Ngô Cương nhắc lại câu hỏi:
– Mục đích chân chính của các hạ đến đây làm chi?
Quái khách che mặt lạnh lùng đáp:
– Cái đó ta đã nói rồi.
Ngô Cương không sao được lại hỏi :
– Các hạ có thể cho biết lai lịch được chăng?
Quái khách che mặt đáp:
– Cái đó không cần.
Ngô Cương lại nổi cơn tức giận dõng dạc hô:
– Được lắm các hạ tiếp chiêu đây.
Quái khách che mặt hừ một tiếng rồi hỏi:
– Còn Sách Huyết Nhị Kiếm, Sách Huyết Tam Kiếm sao không thấy xuất hiện.
Ngô Cương cười thầm trong bụng lạnh lùng đáp:
– Tại hạ có thể thay mặt cho mấy người kia. Nếu không địch nổi các hạ thì khi đó Nhị Kiếm, Tam Kiếm sẽ xuất hiện.
Quái khách che mặt đáp:
– Ngươi có chịu trách nhiệm về lời nói đó không?
Ngô Cương đáp:
– Cái đó đã hẳn!
Quái khách che mặt hỏi :
– Ngươi hãy nhớ lấy lời nói đó và chuẩn bị tiếp chiêu.
Thủ thức của hai bên đều kì bí khôn lường.
Lúc này trời đã hoàng hôn. Đường đất trong hang tối om, nhưng mục quang của Ngô Cương vẫn nhìn rõ sự vật.
Hai bên cùng vận nội lực đầy đủ. Thanh kiếm vung lên có ẩn hiện một Rồng một Phượng.
Choang một tiếng chấn động màng tai. Kiếm khí vọt lên không. Bóng người hợp
rồi lại xa. Hoa kiếm trên không lúc nhòe lên , lúc tắt phụt, khó nhìn rõ ai ra tay trước.
Bóng người lại hợp. Cả hai cùng ra sức chiến
đấu, khai diễn một màn tỉ thí kinh tâm động phách. Thật đúng với câu tục ngữ “Cờ gặp tay địch thủ, tướng gặp kẻ tài cao”, kiếm khí lan đến đay
cây gẫy cỏ lướt đến đó. Bụi đá tung bay.
Hai người qua lại tám
chiêu thì một tiếng quát vang lên, rồi một tiếng rên ư ử. Bóng người đột nhiên xa ra. Tay áo kiếm khách che mặt bị rách một đường, máu tươi chảy xuống tong tong.
Cẩm bào lão giả la lên :
– Tiểu tử ta không thể tha ngươi được.
Lão vươn tay ra trên không dùng nội lực hút lấy một thanh Kim kiếm ở dưới đất lên rồi công kích Ngô Cương mãnh liệt.
Ngô Cương vung kiếm lên gạt đánh choang một tiếng. Cả hai bên đều lùi lại một bước.
Cẩm bào lão giả đã bị thương mà còn dùng thanh kiếm thông thường đối phó
với một thanh thần kiếm uy lực mãnh liệt như vậy chứng tỏ kiếm thuật của lão tinh thông biết chừng nào! Dĩ nhiên lão đã vận công lực đến độ chót để phóng nhát kiếm này.
Ngô Cương hiểu rõ tình thế nếu không hành đồng cương quyết thì hậu quả khó mà lường được.
Chàng hắng giọng một tiếng xử thanh Phụng kiếm với ra thành chân lực chụp xuống Cẩm bào lão giả. Uy thế nặng tới ngàn cân.
Choang choang!
Ánh rồng bay, phượng múa phản chiếu xuất hiện. Quái khách che mặt gạt nhát kiếm này khiến cho hổ khẩu của Ngô Cương bị tê chồn.
Quái khách che mặt lùi lại đến ba bốn bước.
Cẩm bào lão giả co người lùi lại. Trên đùi bị một vết thương máu chảy đầm
đìa. Nếu không có quái khách che mặt nhảy ra đỡ gạt kịp thời thì đầu lão phải rơi xuống rồi. Bộ mặt nhăn nheo của lão giờ xám như tro tàn.
Quái khách che mặt quát lên một tiếng rồi vung Long kiếm ra công kích.
Ngô Cương vận hết công lực vào Phụng kiếm diễn liền ba chiêu.
Lại một tiếng rên vang lên! Quái khách che mặt loạng choạng người đi hai
bước. Cánh tay mặt hắn lại bị thương lần nữa. Thanh Long kiếm trong tay
bất giác rũ xuống.
Ngô Cương chỉ mũi kiếm vào trước ngực hắn.
Chàng còn đang do dự không biết có lên hạ sát đối phương hay không.
Chàng nghĩ tới lời yêu cầu của công chúa Hồ Ma là không được hạ sát
người cầm thanh Long kiếm, chàng đã hứa lời cần phải theo đúng.
Quái khách che mặt tức giận quát hỏi
– Sao ngươi còn chưa hạ thủ?
Ngô Cương lạnh lùng đáp :
– Bây giờ chưa đến lúc tại hạ xuống tay.
Bất thình lình Cẩm bào lão giả tiến lại gần giơ tay lên! Một đám mù trắng vọt ra chụp lấy Ngô Cương
Một mùi hương kì dị xông vào mũi khiến chàng cơ hồ nghẹt thở.
Cẩm bào lão giả vung tay ra chụp mau lẹ phi thường.
Tay kiếm của Ngô Cương vẫn chỉ vào ngực quái khách che mặt.
Chàng vung tay trái lên để gạt tay chụp của đối phương.
Cẩm bào lão giả vừa lùi lại vừa la hoảng:
– Tiểu tử! Té ra ngươi không sợ chất độc.
Ngô Cương không thèm trả lời, lườm lão một cái rồi nhìn chằm chặp vào quái khách che mặt hỏi:
– Xin các hạ nói rõ lai lịch đi!
Quái khách che mặt thét lên:
– Không được đâu!
Ngô Cương nói:
– Bây giờ các hạ không tự chủ được nữa.
Quái khách che mặt đáp:
– Ngươi muốn giết ta thì cứ việc hạ thủ đi!
Ngô Cương đè sát khí nói:
– Các hạ nói rõ thêm một chút …
Quái khách che mặt gạt đi:
– Tiểu tử! Ngươi không đáng nói với bản nhân câu đó.
Ngô Cương hỏi:
– Các hạ nhất định không chịu nói ư?
Quái khách che mặt đáp:
– Không!
Ngô Cương nói:
– Nếu vậy các hạ đừng oán tại hạ thủ đoạn độc ác.
Giữa lúc ấy, một bóng người nhỏ nhắn vọt vào lớn tiếng quát:
– Công tử không được hại y!
Thanh âm vừa lọt vào tai, Ngô Cương xúc động muốn phát điên.
Vạn Tà Thư Sinh cũng la lên:
– Thế muội!
Người mới đến chính là Lã Thục Viên. Mặt nàng đầy vẻ oán độc. Sắc mặt lợt lạt hung dữ như quỷ.
Ngô Cương không thốt lên lời. Nàng đã vì cứu chàng mà hiến tiết trinh cho
Vạn Tà Thư Sinh. Sự hi sinh này trên thế gian khó tìm được người thứ
hai. Sự tôn thất của nàng không tài nào bồi bổ được. Mối ân tình của
nàng chẳng có ân tình nào báo đáp cho vừa.
Lã Thục Viên lại lên tiếng:
– Buông tha y đi!
Ngô Cương không nói gì thu kiếm lùi lại ba bước.
Giả tỷ lúc này Lã Thục Viên muốn chàng chết chàng cũng quyết không do dự, vì chàng thiếu nàng một món nợ không sao trả đủ được.
Lã Thục Viên đứng trơ như tượng gỗ mà nhìn Ngô Cương. Hai khóe mắt nàng châu lệ đầm đìa.
Ngô Cương lại càng xúc động. Bây giờ chàng mới lên tiếng:
– Viên muội! Từ nay Viên muội đừng xa rời tiểu huynh.
Bằng một giọng thê lương, Lã Thục Viên đáp:
– Từ nay ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta …
Ngô Cương nói:
– Viên muội! Sao Viên muôi …
Lã Thục Viên gạt đi:
– Ngươi đừng gọi ta bằng Viên muội nữa! Viên muội của ngươi đã chết rồi.
Ngô Cương năn nỉ:
– Viên muội …
Lã Thục Viên gạt đi:
– Ta không đáng tiếp thụ tình yêu của ngươi nữa.
Ngô Cương gầm lên:
– Không!
Chàng chỉ gào được tiếng không nhưng nó chứa không biết bao nhiêu là tình
nghĩa, là hối hận. Nó còn biểu hiện cho tấm lòng kiên quyết vô bờ bến
của chàng.
Lã Thục Viên nghiến răng quay lại nhìn Vạn Tà Thư Sinh Khúc Cửu Phong, nói bằng giọng rất oán độc:
– Khúc Cửu Phong! Ta phải ăn thịt ngươi, uống máu ngươi
Vạn Tà Thư Sinh kinh hãi lùi lại một bước, làm bộ ngạc nhiên run lên hỏi:
– Thế muội! … Thế muội nói vậy nghĩa là làm sao?
Lã Thục Viên sấn gần lại thóa mạ:
– Quân chó má! Loài cầm thú! Mi không phải là giống người!
Vạn Tà Thư Sinh lại lùi thêm mấy bước.
Hắn đưa mắt lại nhìn Cẩm bào lão giả, rồi ngó Lã Thục Viên trầm giọng nói:
– Thế muội! Thế muội nên biết là tiểu huynh lúc nào cũng muốn hộ vệ tiểu muội. Tiểu huynh không muốn bất cứ một chuyện bất trắc gì xảy đến cho
tiểu muội.
Ngô Cương nghe giọng lưỡi gã, hiểu ý gã vẫn muốn uy hiếp Lã Thục Viên vì nàng đã gây nên tội phản bạn.
Lã Thục Viên gầm lên:
– Câm miệng đi! Bây giờ ta không còn sợ điều chi bất trắc. Ta chỉ mong cho loài cầm thú như mi gặp phải quả báo.
Ngô Cương lạnh lùng nói:
– Viên muội hãy chờ tiểu huynh một chút. Tiểu huynh sẽ trở lại ngay.
Vạn Tà Thư Sinh sắc mặt tái mét …
Quái khách che mặt đảo mắt nhìn mọi người rồi cất tiếng lạnh lùng hỏi Lã Thục Viên:
– Vụ này là thế nào?
Bất thình lình một giọng hát thê lương từ không gian vọng lại:
“Ly biệt rồi sinh tử bâng khuâng.
Tình chưa hết ý chưa quên.
Chưa quên tiên phủ ngọn đèn hồng
Ánh hào quang soi tỏ mặt uyên ương …”
Tiếng hát kì bí đã gây kinh ngạc cho toàn trường.
Ngô Cương cảm kích vô cùng vì chàng nhớ tới công chúa Hồ Ma đã nói hễ Long
kiếm xuất hiện là nàng tới nơi xử lí. Quả nhiên là nàng tới thật mới kỳ!
Tiếng hát hãy còn văng vẳng. Hơn mười bóng người xuất hiện như quỷ mỵ không một tiếng động bao vây vòng ngoài.
Quái khách che mặt dĩ nhiên cũng lấy làm nghi hoặc trầm giọng hỏi:
– Các vị là cao nhân phương nào?
Không một ai đáp lại.
Ngô Cương đảo mắt nhìn quanh một lượt, không khỏi chấn động tâm thần. Bọn
người mới đến cả thảy mười hai: mười trai, hai gái. Cách ăn mặc rất kì
dị. Trong đám này có một lão già mặc áo bào xanh và một văn sĩ đứng
tuổi. Hai người này chẳng phải ai xa lạ và chính là Tuấn Mã Hồng Lương
và Kim Kê Cổ Dược Đồng. Hai người này ở trong bọn Thập Nhị Kim Cương
dưới trướng Võ Minh. Trước đây chưa lâu chúng đã đem Thiết Tâm Thái Tuế
bò vào quan tài khiêng đi rồi thấy Phụng kiếm mà phải rút lui.
Ngô Cương tự hỏi:
– Giữa Thập Nhị Kim Cương Võ Minh và công chúa Hồ Ma có mối liên quan thế nào?
Tiếng hát ngừng rồi, toàn trường trở lại yên lặng như tờ.
Cẩm bào lão giả đột nhiên bật tiếng la hoảng:
– Thập Nhị Kim Cương!
Văn sĩ đứng tuổi, tức Kim Kê Cổ Dược Đồng lạnh lùng đáp:
– Các hạ nhận ra được bọn tại hạ thật không hổ đã mang dấu hiệu là Yêu Vương.
Cẩm bào lão giả cười khành khạch nói:
– Ông bạn! Ông bạn nói đúng đó! Âu Dương Tàn này cũng bội phục ông bạn lắm!
Ngô Cương trong lòng kinh dị khôn xiết! Chàng tự hỏi:
– Lão già mặc áo cẩm bào này là Yêu Vương Âu Dương Tàn thật ư? Thế thì
người giả mạo Âu Dương Tàn đã bức bách ta học nghệ là ai? Tại sao lão
lại phải làm như vậy?
Lão già tóc bạc kia cũng không có ý gì tàn
ác. Té ra lão không phải là Yêu Vương chân chính. Thảo nào mà Lã Thục
Viên phát giác cây Diêm vương trâm của ta là giả. Mặt khác Võ Minh phu
nhân đã đưa ra những võ công hoàn toàn không đúng như lão già tóc bạc.
Cẩm bào lão giả cũng chất vấn ta tại sao lại mạo nhận là đồ đệ của Yêu
Vương. Như vậy điều bí mật này đã phanh phui ra rồi. Có điều lão già tóc bạc mạo xưng là Yêu Vương Âu Dương Tàn lại thành ra bí ẩn. Nếu lão thật tình vì luyến ái nhân tài mà làm như vậy thì hành vi của lão khó mà
đoán được.
Chàng tự hỏi:
– Chẳng lẽ lão quái đã mấy lần
truyền âm cho ta đừng để ý đến Cẩm bào lão giả là vì lão mới chính là
Yêu Vương? Yêu Vương giả lại bảo ta đừng làm lỡ đại sự của lão thì việc
uốn gối làm tôi Võ Minh hẳn có dụng ý gì.
Quái khách che mặt đột nhiên cất giọng run run nói:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Té ra ngươi là đệ tử dưới trướng Kim Cương Minh.
Ngô Cương không nghĩ ngợi gì đáp ngay:
– Các hạ lầm rồi! Tại hạ không phải là người của Kim Cương Minh.
– Nếu vậy ngươi là …
Ngô Cương đưa mắt nhìn Lã Thục Viên, vì những người có mặt tại hiện trường
chỉ có một mình nàng là biết rõ thân thế chàng. Đoạn lạnh lùng gạt đi:
– Các hạ hỏi hơi nhiều quá.
Tiếng chàng vừa dứt thì từ trong bóng tối lại có thanh âm một người đàn bàn vọng ra:
– Xin ông bạn giải thích về thanh Long kiếm.
Câu này đúng là đưa ra để hỏi Quái khách che mặt.
Ngô Cương biết người đưa ra câu hỏi này là công chúa Hồ Ma. Chàng rất lấy
làm kỳ là ở chỗ sao nàng lại rời Hồ Ma và nghe thanh âm nàng hỏi thì
chính nàng cũng không biết lai lịch của quái khách che mặt.
Quái khách che mặt khóe mắt lộ vẻ kinh ngạc, cất tiếng hỏi lại:
– Tôn giá là ai?
Thanh âm kia đáp:
– Tiện thiếp là chủ nhân bài hát lúc nãy.
Quái khách che mặt lại hỏi:
– Chủ nhân Hồ Ma phải không?
Thanh âm kia đáp:
– Có thể như vậy?
Quái khách che mặt lại hỏi:
– Giữa Hồ Ma và Kim cương minh có mối quan hệ thế nào?
Thanh âm kia không trả lời hỏi lại:
– Ông bạn! Tiện thiếp mong rằng ông bạn cho biết lai lịch thanh Long kiếm đã.
Quái khách che mặt cất giọng run run hỏi:
– Nếu không thì sao?
Thanh âm đáp:
– Nhất định ông bạn phải trả lời vấn đề này.
Quái khách che mặt cất giọng lạnh như băng đáp:
– Thần vật không có chủ. Ai có đức là người ấy hưởng. Bản nhân ngẫu nhiên lấy được.
Thanh âm kia hỏi:
– Các hạ tự nhận mình là người có đức chăng?
Quái khách che mặt đáp:
– Bản nhân không dám.
Thanh âm kia hỏi:
– Vậy bốn chữ ngẫu nhiên lấy được nghĩa là làm sao?
Quái khách che mặt đáp:
– Cái đó không cần giải thích.
Thanh âm kia hỏi:
– Nhưng bản nhân muốn hiểu rõ thì làm thế nào?
Quái khách che mặt đáp:
– Xin tha thứ cho tại hạ không thể trình bày được.
Một bóng người áo trắng lờ mờ xuất hiện. Nàng đúng là công chúa Hồ Ma. Đêm nay nàng che mặt bằng tấm sa mỏng.
Ngô Cương chặp tay thi lễ đáp:
– Lâu nay công chúa vẫn bình yên?
Công chúa Hồ Ma gật đầu. Nàng sấn đến trước Quái khách che mặt hỏi bằng một giọng gay gắt:
– Trước hết các hạ hãy trả lời chủ nhân thanh Long kiếm hiện giờ lạc lõng nơi đâu?
Quái khách che mặt lạnh lùng đáp:
– Tại hạ không biết Long kiếm chủ nhân là ai hết.
Công chúa Hồ Ma hỏi:
– Vậy thanh Long kiếm trong tay các hạ ở đâu mà ra?
Quái khách che mặt đáp:
– Tại hạ đã nói ngẫu nhiên lấy được.
Công chúa Hồ Ma hạch hỏi:
– Ngẫu nhiên là thế nào?
Quái khách che mặt đáp:
– Đây là việc riêng của tại hạ tưởng không cần phải đưa ra công khai.
– Không công khai không xong.
Quái khách che mặt đáp:
– Tại hạ không làm được.
Ngô Cương muốn giúp công chúa Hồ Ma việc này, nhưng nó có liên quan đến Lã Thục Viên nên chàng đành yên lặng.
Quái khách che mặt quay sang bảo Lã Thục Viên:
– Bất luận là việc gì thì cũng chờ lúc rời khỏi đây rồi sẽ giải quyết.
Lã Thục Viên không nói gì.
Công chúa Hồ Ma đột nhiên hô lớn :
– Vào đây !
Thập Nhị Kim Cương đồng thời cất bước kéo vào giữa trướng.