Bỗng nghe đánh choang một tiếng! Ngô Cương cảm thấy chân tay tê chồn phải lùi lại một bước dài.
Đồng thời Siêu Sinh bà bà cũng loạng choạng người đi.
Ngô Cương rất kinh hãi vì cây thiết trượng của mụ không phải là thứ khí
giới tầm thường. Thanh kiếm của chàng không làm gì được .
Siêu Sinh bà bà lớn tiếng quát:
– Tiểu tử! Lão nhân gia phải bầm ngươi nát ra như tương mới được.
Ngô Cương đưa mắt nhìn quanh không thấy bóng Lã Thục Viên đâu, bồn chồn trong dạ tự hỏi:
– Nàng sợ mụ lão ma này hay thừa cơ hội để rời bỏ ta?
Chàng không biết nên ngăn cản mụ lão ma hay nên đi rượt theo Lã Thục Viên.
Siêu Sinh bà bà hay tay vung trượng lên theo thế Thái Sơn áp đỉnh đập xuống đầu Ngô Cương, uy lực mãnh liệt vô cùng!
Ngô Cương nghiến răng dùng hết sức bình sinh giơ kiếm lên đỡ.
Choang! Trượng, kiếm đụng nhau. Hai bên cùng lùi lại một bước.
Siêu Sinh bà bà thốt lên:
– Tiểu tử! Lão nhân gia mà không siêu độ được ngươi bữa nay thì mang danh Siêu Sinh bà bà thế nào được?
Ngô Cương cũng quát to:
– Lão khất bà! Tại hạ không đập chết mụ được thì cũng không phải là Sách Huyết Nhất Kiếm!
Hai bên dứt lời rồi lại đồng thời động thủ.
Tham hóa kiếm pháp của Ngô Cương dĩ nhiên lợi hại vô cùng, nhưng trượng pháp của Siêu Sinh bà bà cũng cực kỳ khủng khiếp.
Lại một tiếng choang nữa vang lên. Bóng người xa ra. Ngô Cương cảm thấy hồ khẩu tê chồn. Thanh Phụng kiếm cơ hồ không nắm vững.
Thiết trương của Siêu Sinh bà bà cũng bị hất đi. Hai bên nội lực ở vào thế quân bình.
Ngô Cương trong lòng kinh hãi vì thân thủ mụ lão ma này so với Yêu Vương Âu Dương Tàn và quái khách che mặt áo xám còn có phần lợi hại hơn.
Siêu Sinh bà bà đột nhiên lùi lại mấy bước. Chàng cho là mình phải hạ thủ
trước đi hay hơn. Chàng liền vận động chân lực, giơ kiếm lên tiến lại.
Giữa lúc ấy, một tiếng quát vang làm chấn động màng tai:
– Dừng tay!
Ngô Cương ngần người ra bất giác dừng tay lại.
Bóng người xuất hiện. Hiển nhiên là Vong Ngã hòa thượng vừa bỏ đi vào lúc nửa đêm hôm trước.
Siêu Sinh bà bà, mắt sáng như điện đảo nhìn Vong Ngã hòa thượng.
Vong Ngã hòa thượng chắp tay nói:
– A Di Đà Phật! Vị thí chú vẫn còn cương quyết như xưa.
Siêu Sinh bà bà Vị Tam Nương vẫn không mở miệng. Mụ cầm cây thiết trượng đâm vào phiến đá vuông ngập đến nửa thước.
Ngô Cương thấy vậy không khỏi xao xuyến trong lòng.
Vong Ngã hòa thượng lại nói tiếp:
– Vị thí chú! Thí chủ thu môn “Âm thi tán nhân công” về đi nếu thí chủ muốn hưởng hết tuổi đời.
Siêu Sinh bà bà mắt lộ vẻ kinh hãi vì mụ thấy lão hòa thượng vừa mở miệng đã nói huỵch tẹt được lai lịch của mụ mà còn biết cả tên môn võ công lợi
hại nhất thì hiển nhiên nhà sư này không phải là nhân vật tầm thường.
Nhưng ngoài mặt vẫn làm như không hiểu gì về lão hòa thượng này. Mụ nhìn hòa thượng mặt cáu ghét tám tầng khiến người ta phải buồn cười. Mụ đứng ngang người lên, mái tóc bạc đứng dựng, từ từ khôi phục trạng thái cũ,
cất giọng đanh hỏi:
– Lão là nhà sư hay là một tên ăn xin?
Vong Ngã hòa thượng vẫn thản nhiên không tỏ vẻ gì giận dữ đáp:
– A Di Đà Phật! Bần tăng là đệ tử nhà Phật.
Siêu Sinh bà bà hỏi:
– Pháp hiệu lão là gì.
– Bần tăng là Vong Ngã.
– Sao lão thân chưa từng nghe thấy nhân vật mang danh hiệu này?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
– Vì bần tăng là hạng vô danh.
Siêu Sinh bà bà hỏi:
– Lão đến đây làm chi?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
– Nhà Phật đã nói: Cứu một mạng người còn hơn xây bảy đợt phù đồ.
Siêu Sinh bà bà hỏi:
– Hòa thượng muốn cứu ai?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
– Cứu thí chủ.
Siêu Sinh bà bà ngẩn người ra một chút rồi bật lên tràng cười rộ nói:
– Lão hòa thượng thối tha kia! Lão muốn tìm bà bà giỡn mặt. Lão muốn lên nơi cực lạc là đúng đường lối đó.
Vong Ngã hòa thượng vẫn thản nhiên hỏi:
– A Di Đà Phật! Thí chủ không tin ư!
Siêu Sinh bà bà đáp:
– Lão thân tin lắm! Tin là người đi tìm cái chết.
Vong Ngã hòa thượng nói:
– Âm thi tán nguyên công của bà bà cố nhiên có thể mượn sức lực của đối
phương để làm tiêu hao chân nguyên của đối phương. Nhưng thí chủ nên rõ
một điều là nếu gặp phải đối thủ đã luyện thành tiên thiên cương khí thì kết quả sẽ ra sao?
Siêu Sinh bà bà cả kinh thất sắc. Mụ ngần người ra một lúc rồi cất giọng trầm trầm nói:
– Xú hòa thương! Lão hiểu khá nhiều đấy!
Vong Ngã hòa thương nói:
– Thí chủ quá khen mà thôi.
Siêu Sinh bà bà hỏi:
– Ngươi tưởng mấy lời nói suông mà hăm dọa được lão thật chăng?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
– Không phải lời nói suông đâu?
Siêu Sinh bà bà hỏi:
– Xú hòa thượng đã luyện được môn tiên thiên cương khí rồi chăng?
Vong Ngã hòa thượng ĐáP:
– Đúng thế!
Siêu Sinh bà bà đảo mắt nhìn Ngô Cương lẳng lặng không nói gì, trong lòng hết đổi hồ nghi.
Ngô Cương chưa từng luyện Tiên thiên cương khí. Nhưng chàng nghĩ khi trước
chàng tập nghệ của một lão quái mạo xưng là Yêu Vương Âu Dương Tàn theo
đường lối âm nhu. Sau chàng lại nghiên cứu Huyết Y thần công. Chương đầu trong Huyết Y là Thiếu Dương công. Chàng bị âm dương xung đột cơ hồ bỏ
mạng. Cuối cùng môn võ công trái ngược dung hòa với nhau rồi mấy lần
giao thủ, chàng kinh nghiệm thấy trong người quả nhiên lúc tâm động tự
nhiên sinh ra luồng cương khí hộ thân. Chàng tự hỏi:
– Hay là cái đó kể bằng Tiên thiên cương khí? Tại sao Vong Ngã hòa thượng lại biết vậy?
Chàng vẫn không lên tiếng lạnh lùng ngó Siêu Sinh bà bà bằng cặp mắt thản
nhiên. Thái độ này khiến cho Siêu Sinh bà bà bà bà không biết mà lường.
Vong Ngã hòa thượng ngóc đầu nhìn Ngô Cương nói:
– Hài tử! Nếu người có việc gấp phải làm thì đi trước đi!
Câu này xúc động tâm lý Ngô Cương hiển nhiên lão nhắc chàng đuổi đi để rượt theo Lã Thục Viên.
Ngô Cương cảm kích vô cùng. Chàng nhìn Vong Ngã hòa thượng là:
– Ơn đức của đại sư, vãn bối suốt đời không quên.
Vong Ngã hòa thượng vẫy tay nói:
– Đi lẹ lên!
Siêu Sinh bà bà cười lạt nói:
– Đi ư? Đâu có chuyện dễ thế?
Ngô Cương trợn mắt lên tức giận quắc mắc hỏi lại:
– Lão ma bà! Mụ tưởng ta sợ mụ chăng? Đừng giương nanh múa vuốt nưa! Lại đây! Giữa hai chúng ta chỉ có một người rời khỏi nơi đây.
Vong Ngã hòa thượng tiếp lời:
– Vi thí chủ món nợ này để bần tăng thanh toán cho!
Siêu Sinh bà bà lộ vẻ khinh miệt hỏi:
– Xú hòa thượng! Ngươi đáng kể vào cái thá gì?
Vong Ngã hòa thượng cũng hằn học đáp:
– Vi Tam Nương! Đừng mở miệng mắng người nữa.
Siêu Sinh bà bà hỏi:
– Mắng người thì đã sao?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
– Rồi thí chủ sẽ tự lãnh lấy hậu quả.
Siêu Sinh bà bà xẵng giọng:
– Liệu lão làm được thế chăng?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
– Làm được hay không, cứ thử coi sẽ rõ.
Đoạn lão quay lại giục Ngô Cương:
– Hài tử! Đừng dính đến mụ nữa. Cứ việc đi đi.
Bỗng có âm thanh chói tai quát lên:
– Muốn đi thì để đầu lại đó!
Tiếng quát chưa dứt hai bóng người đã xuất hiện.
Lúc này ánh sáng ban mai đã thấu vào trong rừng. Trời sáng rồi. Không hiểu bức màn đêm đã vén lên từ lúc nào.
Ngô Cương đảo mắt nhìn ra, bất giác bầu nhiệt huyết ứa lên trong huyết
quản, sát khí xông lên tới đỉnh đầu. Hai người mới đến hiền nhiên là
Thái thượng hộ pháp Yêu vương Âu dương Tàn cùng Vạn Tà thư sinh Khúc Cửu Phong.
Vong Ngã hòa thượng chấn động tâm thần, nhìn Ngô Cương
bằng con mắt trách móc, tựa hồ oán hận chàng không bỏ đi sớm. Nhưng nhãn lực Ngô Cương chú ý vào cả Khúc Cửu Phong nên không nhìn thấy khóe mắt
của Vong Ngã hòa thượng.
Yêu Vương cất giọng hung dữ hỏi:
– Lão trọc Vong Ngã kia! Ngươi dám công nhiên chống đối bản minh ư?
Vong Ngã hòa thượng trầm giọng đáp:
– Kẻ làm nhiều điều bất nghĩa tất là phải chết, có điều sớm hay muộn mà thôi.
Yêu Vương cười the thé nói:
– Lão phu muốn ngươi vĩnh viễn câm miệng.
Bỗng một tiếng rú rùng rợn vang lên! Khúc Cửu Phong đã bị Ngô Cương nắm chặt.
Nguyên Ngô Cương đang lúc căm giận đến cực điểm đã dùng thần tốc như sét đánh
không kịp bưng tai. Chàng thừa cơ Khúc Cửu Phong không để ý nhìn vào
trong trường, liền kiềm chế gã. Biến diễn này ra ngoài ý nghĩ của mọi
người.
Nếu Khúc Cửu Phong không ỷ vào đại diện đứng bên, đồng
thời không sơ tâm một chút thì Ngô Cương có muốn kiềm chế gã cũng không
phải là chuyện dễ. Ngoại hiệu Vạn Tà thư sinh của gã không phải may mà
được. Về ngụy kế âm mưu thì Ngô Cương còn thua gã, không trách người ta
có câu “Sơ ý làm mất cả kinh châu” là thế.
Yêu Vương cùng Siêu Sinh bà bà đồng thời lớn tiếng quát:
– Ngươi dám lớn mật thế ư?
Ngô Cương lờ đi như không nghe tiếng! Cặp mắt đỏ sọc trợn lên nhìn Vạn Tà
thư sinh. Thái độ này tựa hồ đã tập trung hết bao nhiêu mối hận của
thiên hạ vào trong cặp mắt khiến người nhìn vào thấy rét mà run.
Yêu Vương lạng người tới động thủ.
Binh! Vong Ngã hòa thượng phóng chưởng chênh chếch ra đẩy tên Vương phải đứng lại.
Siêu Sinh bà bà hừ một tiếng rồi vung trượng đánh Vong Ngã hòa thượng.
Vong Ngã hòa thượng lạng người ra xa mấy thước nhanh như điện chớp tránh khỏi đòn đánh nặng tựa ngàn cân.
Yêu Vương trỏ tay vào mặt Ngô Cương nói:
– Tiểu tử! Muốn tốt thì tha gã ra.
Ngô Cương nghiến răng đáp:
– Chờ bao giờ mặt trời mọc phương Tây lặn phương Đông rồi ta sẽ tha gã.
Yêu Vương quát hỏi:
– Ngươi dám chống lời ta chăng?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Lão yêu! Ta làm chuyện báo ứng cho lão coi.
Sột một tiếng rùng rợn!
Tiếp theo là tiếng rú thê thảm.
Ngô Cương đổi kiếm cầm sang tay trái xuyên qua vai Vạn Tà thư sinh. Mặt xám như tro tàn. Người gã giật lên từng hồi.
Siêu Sinh bà bà bà bà mái tóc bạc dựng đứng, vun trượng như con anh xa điềm tới.
Ngô Cương xoay ngang người tiện tay đưa mình Vạn Tà thư sinh ra để đón thế trượng, bức bách mụ phải thu chiêu về. Mụ quát hỏi:
– Thằng lõi kia! Mi định làm gì gã?
Ngô Cương đáp bằng một giọng rất oán độc:
– Ta xẻo thịt gã thành từng miếng một.
Binh! Tiếp theo là một tiếng rên ư ử.
Vạn Tà thư sinh nhịn đau phong chưởng đánh vào ngực Ngô Cương.
Ngô Cương loạng choạng người đi. Nhưng chàng vẫn không buông tay. Thân thể
Vạn Tà thư sinh bị chuyển động. Gã đau đớn không chịu nổi rên lên một
tiếng.
Ngô Cương rút Phụng kiếm ra tra vào vỏ.
Kiếm rút ra rồi, máu tươi vọt lên như suối. Nửa mình bên phải Vạn Tà thư sinh nhuộm máu đỏ lòm.
Ngô Cương liền điểm vào huyệt đạo để cầm máu cho gã. Đó chẳng phải vì chàng thương gã, mà chàng không muốn gã mất máu sẽ phải chết ngay chàng định
làm cho gã chết dần chết mòn mới bỏ giận.
Tấm kịch Lã Thục Viên chịu nhục lại hiện lên trong đầu óc Ngô Cương khiến chàng căm hận như người điên.
Yêu Vương cùng Siêu Sinh bà bà ở trong tình thế ném chuột sợ vỡ đồ, đành chịu bó tay không biết làm thế nào.
Ngô Cương đưa còn tay trái, dúi vào vết thương Vạn Tà thư sinh. Vạn Tà thư sinh đau quá kêu rú như kẻ mắc bệnh điên khùng:
– Sư phụ! Sư mẫu! Cứu đệ tử với!
Sư mẫu đây hẳn là trỏ về Siêu Sinh bà bà, vì ngoài mụ không còn người đàn
bà nào khác. Té ra mụ là vợ Yêu Vương. Đây cũng là chuyện bí mật trong
võ lâm, vì trước nay chắc chưa một ai hay Siêu Sinh bà bà cùng Yêu Vương là một cặp vợ chồng.
Ngô Cương trợn mắt nhìn hai tên lão ma đầu nói:
– Khúc Cửu Phong! Ta e rằng trên thế gian này không còn ai cứu mi nữa.
Siêu Sinh bà bà lớn tiếng quát:
– Tiểu tử! Ngươi nhất định không buông tay thật ư?
Ngô Cương thản nhiên đáp:
– Dĩ nhiên là thế!
Siêu Sinh bà bà nói:
– Nếu mi giết gã thì mi sẽ bị chết cách nào, có biết không?
Ngô Cương đáp:
– Cách nào ta cũng coi thường.
Yêu Vương Âu Dương Tàn tức quá mặt co dúm lại. Đây là lần đầu tiên trong đời ma vương của lão bị người uy hiếp?
Khúc Cửu Phong toàn thân run bần bật, miệng rên la không ngớt. Gã đau đến đỗi mặt mũi méo mo không còn ra hình thù gì nữa.
Ngô Cương nghiến răng nói:
– Khúc Cửu Phong! Mi không phải là người, vậy ta chẳng thể lấy nhân đối đãi với người để xử trí với mi.
Dứt lời, chàng rút tay ra vung chưởng chặn đánh cắc một cái.
Khúc Cửu Phong lại rú lên một cách thê thảm chói tai. Xương cánh tay gã bị gẫy rồi chỉ còn da thịt dính vào nhau.
Vong Ngã hòa thương tuyên Phật hiệu rồi nói:
– Hài tử! Vậy là đủ rồi. Để gã chết đi cho rảnh.
Ngô Cương giận như người phát điên, run lên nói:
– Đại sư! Cái chết đối với gã là phước quá không đủ để đền tội muôn một.
Yêu Vương nhìn Siêu Sinh bà bà nói:
– Gã mà không chết, ta không chịu được nữa rồi!
Siêu Sinh bà bà cũng chuyển động da mặt đáp:
– Lão thân cũng không chịu được nữa.
Yêu vương hỏi:
– Cứ để thằng lỏi con ngông cuồng mãi hay sao?
Siêu Sinh bà bà hỏi lại:
– Theo ý lão thì làm sao bây giờ?
Yêu vương bà bà đáp:
– Phong nhi đành là chết rồi. Để gã nhắm mắt về trời đi…
Siêu Sinh bà bà ngập ngừng:
– Theo ý lão thì…
Yêu Vương nói:
– Xé tươi thẳng lỏi con để báo thù cho Phong nhị.
Siêu Sinh bà bà giơ trượng lên. Yêu Vương vung chưởng…
Bầu không khí trong trường sặc mùi máu tanh. Nếu hai lão ma đồng thời động
thủ thì chẳng kể gì đến sự sống chết của Khúc Cửu Phong thì hậu quả của
Ngô Cương thật khó mà lường được.
Vong Ngã hòa thượng rú lên hỏi:
– Âu Dương Tàn! Bần tăng e rằng lão khó lòng được như nguyện.
Siêu Sinh bà bà quắc mắt nhìn Vong Ngã hòa thượng rồi quay lại bảo Yêu Vương:
– Hãy thu thập thằng trọc đầu trước đã!
Giữa lúc ấy một bóng đen vọt tới đứng sững trước mặt mọi người.
Ngô Cương liếc mắt nhìn ra không khỏi bở vía. Người mới đến hiền nhiên là
quái khách che mặt mình mặc áo xám. Lão cắp nách Lã Thục Viên, nàng vừa
mới bỏ đi trước đây một lát.
Quái khách che mặt đảo mắt nhìn toàn trường một liền liền hiểu rõ mọi điều ngay tức khắc.
Yêu vương lớn tiếng bảo quái khách che mặt:
– Đưa thị cho ta.
Quái khách che mặt hỏi lại:
– Đưa cho lão đại ư!
Yêu Vương đáp:
– Phải rồi! Thị chính là nguồn gốc mọi tai vạ.
Quái khách che mặt ngập ngừng:
– Theo ý Âu Dương huynh thì…
Yêu vương ngắt lời:
– Không thể để tiểu đồ chết uổng được.
Quái khách che mặt mắt chiếu ra những tia hung dữ, trậm giọng:
– Âu Dương huynh muốn con nha đầu này phải thưởng mạng ?
Siêu Sinh bà bà xen vào:
– Sự tình đã bức bách như vậy, không thể không được.
Ngô Cương tan nát ruột gan, gầm lên:
– Kẻ nào dám…
Yêu Vương lớn tiếng xen vào:
– Lúc này không thể bắt chước cái nhân đức của đàn bà.
Quái khách che mặt ngần ra một chút rồi đáp:
– Để bản nhân xử lý vụ này.
Hai tên lão ma nhìn nhau một cái không nói gì nữa.
Quái khách che mặt đặt Lã Thục Viên xuống, nắm chặt lấy cổ tay nàng lớn tiếng bảo Ngô Cương:
– Sách Huyết Nhất Kiếm thả người ra!
Lã Thục Viên cặp mắt lờ đờ, mặt nàng co rúm không ròn ra hình hài gì người nữa.
Ngô Cương lòng đau như cắt buông Khúc Cửu Phong xuống. Chàng vẫn chưa cam
tâm, nhưng không nỡ để Lã Thục Viên phải chịu đau khổ. Bất giác chàng
đưa mắt nhìn Lã Thục Viên chằm chặp.,
Lã Thục Viên đột nhiên lớn tiếng a:
– Cương ca ca! Đừng tha gã! Nhân duyên của chúng ta đành đợi kiếp sau.
Bốp một tiếng! Quái khách che mặt phóng chưởng tát vào mặt Lã Thục Viên. Nàng rú lên một tiếng rồi hộc máu tươi ra.
Ngô Cương phẫn hận cơ hồ phát điên gần lên:
– Ngươi mà đụng vào nàng cái nữa thì ta bẻ xương ngươi ra.
Quái khách che mặt lại quát.
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Buông tha gã ra.
Ngô Cương gầm lên:
– Ta không tha.
Quái khách che mặt hỏi:
– Ngươi muốn cho thị phải chết chăng?
Lã Thục Viên gầm lên rất thê thảm:
– Tiểu muội đã chết lâu rồi, chỉ còn lại cái túi da mà thôi.
Quái khách che mặt giơ tay lên nói:
– Con nha đầu này ngươi mà còn mở miệng nữa là ta đập tan xác.
Quái khách che mặt và Lã Thục Viên có mối liên quan thế nào? Ở trong hang
nàng ngăn trở Ngô Cương đừng hạ thủ giết hắn mà bây giờ hắn lại giữ
nàng?
Ngô Cương xoay chiều ý nghĩ rồi hằn học nói:
– Ngươi hãy tha nàng trước đi!
Lã Thục Viên hét lên:
– Cương ca mà tha gã thì tiểu muội chết đi cũng còn oán hận.
Nàng nói câu này tỏ ra căm hận Vạn Tà thư sinh hơn là sợ chết.
Nàng cam chịu chết, chứ không muốn Vạn Tà thư sinh thoát khỏi tay Ngô Cương.
Yêu Vương cùng Siêu Sinh bà bà tức quá hắng giọng một tiếng đưa cặp mắt sắc bén nhìn chằm chặp vào quái khách che mặt để coi xem hắn xử trí thế
nào.
Quái khách che mặt trầm giọng nói:
– Sách Huyết Nhất Kiếm. Buông tay ra.
Ngô Cương nghiến răng trợn mắt nhìn Vạn Tà thư sinh nói:
– Khúc Cửu Phong! Cái mạng chó má của ngươi hãy tạm để lại. Nhưng mi nhớ là chỉ tạm thời mà thôi.
Vạn Từ thư sinh không còn đủ khí lực để ho lên một tiếng nữa.
Quái khách che mặt buông tay ra. Lã Thục Viên lảo đảo người đi rồi loạng choạng bước tới mặt Ngô Cương.
Ngô Cương cất tiếng gọi:
– Viên muội!…
Rồi chàng buông Vạn Tà thư sinh ra để đón lấy người hồng nhanh si tình.
Vạn tà thư sinh loạng choạng người hai cái rồi lão đảo bước về Vương lưỡng ma.
Vong Ngã hòa thượng bỗng quát lên:
– Coi chừng!
Lúc Ngô Cương cảnh giác thì Siêu Sinh bà bà đã vung thiết trượng xuống đầu
chàng, thế mạnh khủng khiếp, chàng vội băng mình sang bên né tránh.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng, Vạn Tà thư sinh đã về bên Yêu Vương. Còn
Lã Thục Viên lại bị quái khách che mặt nắm được cổ tay.
Ngô Cương ruột gan tan nát tức xuyết ngất đi.
Lã Thục Viên lớn tiếng la:
– Bây giờ thì ca ca đã hối hận chưa?
Ngô Cương quả đã hối hận và căm tức đến cực điểm, nhưng mình mắc lừa đã thành sự thực không còn cách nào canh cải được nữa.
Khúc Cửu Phong thoát khỏi bàn tay chàng mà Lã Thục Viên vẫn mắc vào nanh vuốt bọn lang sói.
Một ý nghĩa sai lầm gây thành mối hạn ngàn thu. Biết làm thế nào bây giờ?
Siêu Sinh bà bà lớn tiếng quát:
– Tiểu tử! Lão bà bà muốn lột da rút xương mi!
Mụ vừa quát vừa hầm hầm động thủ.
Vong Ngã hòa thượng gầm lên một tiếng, vung tay áo cà sa đón đòn.
Cường phong lẫm liệt, bóng trượng như non, hai người gây thành cuộc chiến đấu ác liệt.
Ngô Cương rút thanh Phụng kiếm đánh soạt một tiếng, cất bước về phía quái khách che mặt.
Quái khách che mặt điểm huyệt Lã Thục Viên rồi, đổi tay trái giữ nàng. Tay mặt hằn cầm thanh Long kiếm ngưng thần chờ đợi.
Thanh Long kiếm khiến cho Ngô Cương sực nhớ tới người bào huynh là Vô địch Mỹ Kiếm khách Ngô Hùng cùng tẩu tẩu bị cụt hai chân là công chúa Hồ Ma. Vụ đổ máu rùng rợn thảm khốc này, chàng chưa phanh phui ra được.
Bên kia Vong Ngã hòa thượng cùng Siêu Sinh bà bà đang chiến đấu đến trời sầu đất thảm, ánh sáng mặt trời cũng phải lu mờ.
Ngô Cương tiến đến quái khách che mặt còn cách chừng mấy thước liền nghiến răng quát:
– Thả nàng ra!
Quái khách che mặt cười khành khạch nói:
– Không được đâu!
Ngô Cương trợn mắt cơ hồ rách cả mí, gầm lên:
– Nếu nàng bị chết ta thề quyềt lấy máu rửa Võ minh.
Quái khách che mặt cười ha hả nói:
– Sức ngươi mà đòi lấy máu rửa Võ minh ư? Ha ha! Thế thì ra ngươi không biết tự lượng.
Ngô Cương lại quát hỏi:
– Ngươi có buông tha nàng không?
Quái khách che mặt đáp:
– Không tha!