Yêu Vương nói:
– Con nha đầu kia! Ngươi thật là cuồng ngạo…
Mộ Dung Uyển Nghi ngắt lời:
– Nếu không thế thì đừng nói nữa, mà chúng ta phải đi đến một trận sống mái.
Cái danh hiệu của Yêu Vương đã làm cho cả hai phe Hắc Bạch phải táng đởm
kinh hồn mà nay bị một cô bé uy hiếp, thách thức thì lão nhịn làm sao
nổi? Lão cất giọng hung ác đáp:
– Con nha đầu kia! Mi trêu chọc cả ông tổ mi và lấy làm đắc ý phải không?
Mộ Dung Uyển Nghi đảo mắt nhìn hai thiếu nữ đứng ngẩn ra trong không trường.
Hai thiếu nữ áo đen hiểu ý xoay mình nhảy xổ về phía bọn kiếm thủ rồi trở về nguyên vị.
Hai tiếng “huỵch huỵch” vang lên! Hai tên kiếm thủ lăn ra chết liền không kịp la lên một tiếng.
Yêu Vương lớn tiếng quát:
– Tha người ra!
Mộ Dung Uyển Nghi cất giọng trầm trầm đáp:
– Ta khuyên các hạ đừng đánh lạc chú ý, nên y lời mà rút lui. Quanh đây
mấy dặm bản cô nương đã bố trí một cách vẹn toàn. Nếu các hạ không nghe
là tự cướp lấy hậu quả khôn lường.
Nàng vừa dứt lời liền buông tay lùi lại mấy bước.
Siêu Sinh bà bà da mặt co rúm lại. Mụ hung hăng trỏ tay vào mặt Mộ Dung Uyển Nghi quát:
– Con nha đầu kia! Bọn ngươi sẽ biết tay ta!
Quái khách che mặt vẫy tay một cái. Những tên kiếm thủ còn sống đều trở gót
rút lui. Chỉ trong chớp mắt không trường đã vắng teo chỉ còn lại toàn
xác chết.
Mộ Dung Uyển Nghi thoăn thoắt bước tới bên Ngô Cương. Cặp mắt sắc như nước chăm chú nhìn chàng.
Ánh mắt nàng trong trẻo như tưới nước hồ xuống mặt Ngô Cương. Lại một lần
nữa chàng đứng đối diện với một vị thiên tiên hoa nhường nguyệt thẹn,
trái tim chàng đập thình thình. Lòng chàng nóng như lửa.
Mộ Dung Uyển Nghi cất tiếng dịu dàng đầy vẻ thiết tha hỏi:
– Ngươi có dậy được không?
Lúc này nguyên khí Ngô Cương đã khôi phục khá nhiều. Chàng nghe nàng nói
vậy không khỏi bẽn lẽn, liền nghiến răng đứng dậy xá nàng đáp:
– Đa tạ cô nương đã viện trợ cho. Ơn ấy tại hạ xin ghi lòng tạc dạ.
Mộ Dung Uyển Nghi bĩu môi cười nói:
– Bất tất phải thế! Ta muốn làm việc gì là làm, mà không muốn thì đừng ai hòng miễn cưỡng được ta.
Bên kia Vong Ngã hòa thượng cũng đứng lên nhìn lại chắp tay nói:
– Nữ thí chủ! Bần tăng xin tạ ơn nữ thí chủ.
Mộ Dung Uyển Nghi lạnh lùng đáp:
– Đại sư bất tất phải quan tâm.
Ngô Cương tiến lại gần hỏi bằng giọng thành khẩn:
– Thương thế của đại sư ra sao?
Vong Ngã hòa thượng cười khanh khách đáp:
– Không có gì đáng kể. Còn ngươi thế nào?…
Ngô Cương đáp:
– Vãn bối cũng chỉ mỏi mệt mà thôi.
Mộ Dung Uyển Nghi móc ra một cái bình sứ nhỏ rất xinh rồi đổ lấy hai viên
thuốc màu xanh đưa cho Ngô Cương và Vong Ngã hòa thượng nói:
–
Đây là thứ thuốc trị thương đặc biệt của bản môn bí mật chế ra. Bản nhân không phải tự khoe mà thực ra nó chẳng thua gì Đại Hoàn Đan của phái
Thiếu lâm.
Ngô Cương đón lấy thuốc ngửi thấy mùi hương ngào ngạt
thấm vào tỳ vị. Chàng chưa bỏ vào miệng nuốt đã cảm thấy khoan khoái
trong lòng.
Vong Ngã hòa thượng cầm viên thuốc trong tay ngắm nghía một lúc rồi hỏi:
– Phải chăng đây là Huyền Nữ thánh đan?
Ngô Cương chưa từng nghe ai nói đến tên này bao giờ.
Mộ Dung Uyển Nghi giật mình lùi lại một bước, nhìn Vong Ngã hòa thượng một lúc rồi run lên hỏi:
– Sao đại sư lại nhận biết chủ nhân thứ linh dược này?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
– Bần tăng có biết.
Mộ Dung Uyển Nghi hỏi:
– Có phải ngày ấy đại sư chưa vào chốn không môn?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
– A Di Đà Phật! Ngày ấy bần tăng còn là người tục.
Mộ Dung Uyển Nghi hỏi:
– Xin hỏi đại sư ngày còn ở ngoài tục quý tính là gì?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
– Pháp hiệu của bần tăng là Vong Ngã nên quên hết mọi sự rồi không còn nhớ gì nữa.
Mộ Dung Uyển Nghi nói:
– Sở dĩ tiểu nữ hỏi câu đó là vì trên chốn giang hồ không có mấy người biết chủ nhân của thứ thuốc này.
Vong Ngã hòa thượng nói:
– Bần tăng không thể trả lời được, mong rằng cô nương lượng thứ cho. Cô nương xuất thân ở nơi nào?…
Mộ Dung Uyển Nghi đáp:
– Tiểu nữ cũng ở vào trường hợp không thể tiết lộ thân thế.
Vong Ngã hòa thượng hỏi:
– Thôi được! Bần tăng xin hỏi một câu nữa: Cố nhân có bình yên chăng?
Mộ Dung Uyên Nghi đáp:
– Nhờ Phật độ vẫn mạnh như thường.
Ngô Cương không hiểu hai bên nói gì? Nhưng nghe giọng lưỡi chàng cũng hiểu
là Vong Ngã hòa thượng đã biết rõ lai lịch của Mộ Dung Uyển Nghi rồi.
Lạ ở chỗ Ngô Cương không hiểu thân thế nàng, mà nàng lại biết rõ lai lịch chàng.
Vong Ngã hòa thượng ngó Mộ Dung Uyển Nghi bằng tia mắt kỳ dị rồi lại nhìn Ngô Cương nói:
– Hài tử! Trên đời khó xử nhất không gì bằng chữ tình…
Ngô Cương ngạc nhiên tự hỏi:
– Sao quái hòa thượng lại nói câu chuyện đường đột này?
Rồi chàng chỉ ậm ừ một tiếng cho xuôi.
Mộ Dung Uyển Nghi quay lại bảo thủ hạ:
– Chôn táng cho hai thiếu nữ bị nạn!
Vong Ngã hòa thượng lại nói:
– Lão tăng hy vọng ngươi nên thận trọng.
Ngô Cương chấn động tâm thần. Chàng nhớ tới ngày thiếu nữ trinh bạch là Lã
Thục Viên đã vì mình mà tàn huỷ tấm thân, rồi chàng tự nhủ:
– Phải chăng quái hòa thượng vì vụ đó mà nói đến chữ tình?
Đoạn chàng hỏi:
– Đại sư muốn Vãn bối thận trọng về chữ tình ư?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
– Bây giờ chỉ có thể bàn đến chuyện này sau.
Ngô Cương đáp:
– Vãn bối hiểu rồi.
Vong Ngã hòa thượng hỏi:
– Người hiểu thật rồi chứ?
Ngô Cương uể oải gật đầu. Khoé mắt lộ vẻ thống khổ, chàng đáp:
– Đại sư! Vãn bối không phụ lòng trời mà cũng chẳng phụ người.
Vong Ngã hòa thượng nói:
– Thế thì hay lắm nhưng…
Ngô Cương ngắt lời:
– Đại sư có điều chi dạy bảo?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
– Bần tăng còn mong ngươi sáng suốt cởi mở oan kết.
Ngô Cương hỏi:
– Oan kết ư? Vãn bối chưa hiểu hai chữ đó.
Vong Ngã hòa thượng đáp:
– Sau này ngươi sẽ hiểu.
Ngô Cương hỏi:
– Sao đại sư không nói rõ chỗ bí mật?
Vong Ngã hòa thượng đáp:
– Nói rõ ra là không hay đâu.
Mộ Dung Uyển Nghi quay lại hỏi:
– Sao hai vị không vận công để giúp cho dược lực mau có hiệu quả?
Vong Ngã hòa thượng chắp tay đáp:
– Bần tăng kính tạ nữ thí chủ đã cứu viện lại còn cho thuốc. Bần tăng
không dám nói đến chuyện báo đáp, chỉ mong rằng một ngày kia sẽ có cơ
duyên vì thí chủ mà ra sức. Bây giờ bần tăng xin cáo từ.
Ngô Cương chợt nhớ tới điều gì, chàng trịnh trọng nói:
– Cô nương! Tại hạ có câu chuyện muốn mượn cơ hội này để trình bày cho rơ.
Mộ Dung Uyển Nghi hỏi:
– Chuyện gì?
Ngô Cương đáp:
– Câu chuyện về vụ kỳ án khoả thân trong lữ quán trước đây chưa lâu…
Mộ Dung Uyển Nghi mặt lạnh như tiền hỏi:
– Vụ đó thế nào?
Ngô Cương đáp:
– Tại hạ đã điều tra ra hung thủ.
Mô Dung Uyển Nghi hỏi:
– Ai là hung thủ?
Ngô Cương đáp:
– Chính là Vạn Tà thư sinh Khúc Cửu Phong.
Mô Dung Uyển Nghi hỏi:
– Lại tên khốn kiếp đó ư?
Ngô Cương gật đầu đáp:
– Đúng thế?
Mộ Dung Uyển Nghi hỏi:
– Vậy mà sao họ lại chụp mũ lên đầu công tử?
Ngô Cương như người đụng phải vết thương. Vạn Tà thư sinh Khúc Cửu Phong
thèm thuồng sắc đẹp Lã Thục Viên không sao toại nguyện được. Gã thấy
chàng lọt vào mắt xanh của nàng, liền nghĩ ra mưu kế độc này một là để
Mă Thục Viên ghét chàng, hai là để chàng bị võ lâm ruồng bỏ. Đó là kế
một viên đá ném trúng hai con chim.
Dĩ nhiên Ngô Cương không muốn nói đến đoạn thương tâm giữa chàng và Lă Thục Viên. Chàng đáp:
– Gã cố ý khiến cho tại hạ biến thành một tên công địch võ lâm để mượn tay khử trừ tại hạ.
Mộ Dung Uyển Nghi lại hỏi:
– Khúc Cửu Phong có mối thù gì với công tử?
Ngô Cương đáp:
– Gã là một phần tử trong Võ Minh mà tại hạ là cái đinh trước mắt của tổ chức này.
Mộ Dung Uyển Nghi gật đầu nói:
– Công tử hãy điều tức trị thương để khôi phục công lực đã.
Ngô Cương y lời tiến lại dưới gốc cây ngồi xuống hành công.
Huyền Nữ thánh đan quả nhiên công hiệu phi thường. Chỉ một lúc chất thuốc
ngấm vào cơ thể, chàng đã mất hết đau đớn, chân nguyên phục hồi khá
nhiều.
Chàng vừa đề khí đã thấy phản ứng ngay. Chàng liền rút bỏ tạp niệm, ngưng thần tĩnh trí vận công.
Ngô Cương đã thu hoạch được trăm năm công lực ở U Linh địa cung. Chàng lại
tu luyện chân khí âm nhu của lão già mạo xưng Yêu Vương. Sau cùng chàng
học được môn Thiếu Dương thần công trong Huyết Y Kỳ Thư nên căn bản rất
thâm hậu. Thương thế chàng tuy trầm trọng nhưng nhờ được Thánh đan bổ
trợ, nội công khôi phục rất mau chóng.
Chỉ trong nửa giờ công
quả đã viên mãn, chàng đứng dậy nhìn thấy Mộ Dung Uyển Nghi đang tựa vào gốc cây ngưng thần chú ý nhìn mình. Mặt nàng bao phủ một làn không khí
thanh cao giống như người thường mà không phải người.
Nàng tuy gần trong gang tấc mà chàng tưởng chừng đây là một vị nữ thần cao xa không với tới được.
Cái đẹp của nàng không phải là cái đẹp phàm tục, lại thêm vào khí chất
thanh cao khiến người ngó thấy sinh lòng kính trọng không có ý nghĩ tiết mạng.
Ngô Cương đầu óc bâng khuâng. Trong thời gian chớp nhoáng
này tình cảm trong lòng chàng cháy lên đùng đùng. Chàng là người dĩ
nhiên phải có nhược điểm của con người nên không kềm chế được.
Mộ Dung Uyển Nghi bỗng lên tiếng:
– Công tử hãy bỏ tấm mặt nạ ra!
Thanh âm nàng lọt vào tai tựa hồ như ở trên tầng mây xanh đưa xuống.
Ngô Cương không do dự chi hết, lột mặt nạ để lộ gương mặt đẹp như ngọc.
Mộ Dung Uyển Nghi không khỏi mỉm cười. Nụ cười của nàng rất tự nhiên và vô cùng hấp dẫn. Nó lại không mất vẻ thanh cao.
Ngô Cương cảm thấy mặt nóng bừng, trái tim đập loạn xạ lên. Chàng say sưa
trong nụ cười của mỹ nhân mà lòng tuyệt không một ý nghĩ quanh co.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau không ai nói câu gì mà cũng không chuyển động thân hình. Làn không khí lúc này thật là vi diệu. Những người sống, xác chết, tàn chi, huyết tích còn lại trong trường tựa hồ bị lãng quên.
Trong bầu trời tưởng như chỉ có chàng và nàng, ngoài ra không một thứ gì tồn tại.
Thủ hạ Mộ Dung Uyển Nghi thu xếp trong mọi việc trong
trường. Hai thiếu nữ đồng môn được chôn cất riêng biệt và dựng bia mộ.
Họ còn chờ chỉ thị để khắc văn bia. Thi thể bọn Võ Minh cũng được mai
táng chung vào một huyệt rất lớn.
Bất thình lình một bóng người loạng choạng chạy tới.
Hai thiếu nữ áo đen quát hỏi:
– Ai đó? Đứng lại!
Đoạn chạy ra vây lấy người mới đến.
Bóng người kia bỗng té huỵch xuống đất.
Một thiếu nữ la lên:
– Đây là một Kim kiếm thủ.
Ngô Cương cùng Mộ Dung Uyển Nghi khác nào người trong mộng được thức tỉnh liền chuyển mình tiến gần lại.
Mộ Dung Uyển Nghi lớn tiếng:
– Hãy điều tra vòng vây bên ngoài coi! Sao lại có người sấn vào được?
Lập tức hai thiếu nữ chạy ra ngoài rừng.
Ngô Cương đảo mắt nhìn người mới đến thì thấy người này vào trạc ngũ tuần.
Cứ coi thanh kiếm họ đeo bên mình đủ chứng tỏ hắn là một Kim kiếm thủ.
Người này toàn thân đẫm máu hiển nhiên bị kiếm thương nhiều chỗ, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Vụ này là sao đây?
Tại sao tên Kim kiếm thủ này bị thương lại chạy tới đây?
Giữa lúc ấy một thiếu nữ cung trang vẻ người diễm lệ chạy vào không trường. Hiển nhiên y là tên thị nữ Tiểu Tuyết.
Mộ Dung Uyển Nghi hỏi ngay:
– Tiểu Tuyết! Có việc gì vậy?
Tiểu Tuyết đáp:
– Bẩm tiểu thơ! Tên Kim kiếm thủ này đ̣i gặp Sách Huyết Nhất Kiếm.
Mộ Dung Uyển Nghi lại hỏi:
– Các ngươi cho y vào hay sao?
Tiểu Tuyết đáp:
– Đúng thế! Hắn đã bị trọng thương và nói là bị bọn đồng môn truy sát.
Ngô Cương chấn động tâm thần hỏi:
– Hắn đ̣i gặp mặt tại hạ ư?
Tiểu Tuyết gật đầu đáp:
– Đúng thế!
Tên Kim kiếm thủ miệng vẫn lảm nhảm:
– Phụng kiếm… chủ nhân… Phụng kiếm chủ nhân…
Ngô Cương coi chừng vụ này có điều khác lạ. Chàng vội cúi xuống hỏi:
– Các hạ nói gì? Phụng kiếm chủ nhân?
Tên Kim kiếm thủ thần trí hồ đồ. Câu hỏi của Ngô Cương không lọt vào tai hắn. Miệng hắn vẫn lắp bắp:
– Phụng kiếm… chủ nhân.
Ngô Cương chau mày. Đột nhiên chàng nhận ra tên Kim kiếm thủ này không phải lạ mặt, dường như chàng đã gặp ở đâu, hoặc đã cùng hắn giao thủ một
lần. Trong lúc thảng thốt không sao nhớ ra được.
Chàng tự hỏi:
– Hắn lắp bắp câu “Phụng kiếm chủ nhân” là nghĩa làm sao? Theo lời Tiểu
Tuyết thì hắn bị bạn đồng môn truy sát tựa hồ như trường hợp của Phi
Thiên Ngô công Lư Thanh Sơn. Vụ này nhất định có điều chi ngoắt ngoéo?
Trong lòng nghĩ vậy, chàng liền đặt tay lên huyệt mệnh môn để trút chân khí vào người hắn.
Tên Kim kiếm thủ đảo mắt mấy cái, thần trí hắn đã dần dần hồi tỉnh.
Ngô Cương vội hỏi:
– Ông bạn vừa nói đến Phụng kiếm chủ nhân là nghĩa làm sao?
Tên Kim kiếm thủ thở hổn hển nói nhát gừng:
– Sách Huyết… Nhất Kiếm…
Ngô Cương lại càng ngờ vực vội đáp:
– Sách Huyết Nhất Kiếm chính là tại hạ. Ông bạn có điều gì cứ nói đi!
Tên Kim kiếm thủ tức giận yếu ớt và run run nói:
– Ngươi… không phải…
Ngô Cương chợt tỉnh ngộ. Chàng vội đeo mặt nạ vào rồi quay lại nói:
– Ông bạn hãy nhìn kỹ lại đi.
Tên Kim kiếm thủ dương cặp mắt thất thần lên nhìn nhưng không nói ra lời được nữa. Chàng vội vận chân nguyên thêm vào.
Mộ Dung Uyển Nghi nhíu cặp lông mày xinh đẹp nói:
– Đừng trút chân khí vào người hắn nữa. Hắn không tiếp thụ được đâu. làm như vậy hắn càng chóng chết.
Ngô Cương thu tay về, chợt nghĩ tới linh đan liền nói:
– Cô nương có thể cho hắn một viên Huyền Nữ thánh đan được chăng?
Mộ Dung Uyển Nghi lắc đầu đáp:
– Hắn mất máu quá nhiều, chân khí tiêu tan hết. Chẳng còn cách nào cứu được nữa.
Ngô Cương hoảng hốt nói:
– Tại hạ chỉ hy vọng nghe nói một hai câu là đủ.
Mộ Dung Uyển Nghi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút rồi quay lại bảo Tiểu Tuyết:
– Ngươi hãy thử làm coi!
Tiểu Tuyết quỳ xuống thò ngón tay ra điểm vào tám chỗ đại huyệt trên mình
Kim kiếm thủ. Sau thị giữ lấy huyệt Thiên đột bằng một tay còn tay kia
đặt vào huyệt mạch căn…
Kim kiếm thủ dường như có phục hồi được
một chút tàn lực. Hắn ngưng thần nhìn Ngô Cương. Sắc mặt lợt lạt, da mặt co rúm ra chiều kích động vô cùng! Hồi lâu hắn mới lên tiếng vo ve như
tiếng muỗi:
– Phụng kiếm!
Ngô Cương rút Phụng kiếm ra đưa gần tận mắt hắn nói:
– Thanh Phụng kiếm đây này.
Kim kiếm thủ cố gắng đưa đẩy cặp mắt rồi thốt ra được câu hỏi:
– Các hạ là Sách Huyết Nhất Kiếm?
Ngô Cương đáp:
– Phải rồi!
Kim kiếm thủ:
– Có quen biết… Phụng kiếm chủ nhân?
Ngô Cương:
– Dĩ nhiên là tại hạ có biết.
Kim kiếm thủ:
– Xin… chuyển lời…
Ngô Cương:
– Chuyển cho ai?
Kim kiếm thủ:
– Chuyển cho Phụng kiếm chủ nhân…
Mặt hắn đỏ lên. Đúng là triệu chứng sắp tắt hơi.
Ngô Cương trán toát mồ hôi. Chàng tin rằng vụ bí mật này có mối quan hệ rất lớn đến mình. Nhưng không biết làm thế nào cho tên Kim kiếm thủ sống
thêm giây lát để hắn nói ra vài lời trọng yếu.
Chàng nghĩ đến
hắn muốn kiếm Sách Huyết Nhất Kiếm lại lẩm bẩm mấy câu Phụng kiếm chủ
nhân thì hiển nhiên có điều chi muốn nói với chàng.
Chàng liền dịu giọng:
– Ông bạn ráng lên chút nữa nói cho hay chuyển lời gì đến Phụng kiếm chủ nhân?
Kim kiếm thủ hồi lâu mới thốt ra được mấy tiếng:
– Thiếu… Lâm… Đại Bi!…
Rồi hắn ngoẹo đầu trợn mắt. Hắn chết rồi.
Ngô Cương tưởng chừng trái tim ch́m hẳn xuống. Chàng bâng khuâng ngẫm lại:
– Thiếu Lâm là ngôi chùa ở núi Tùng Sơn. Còn Đại Bi có lẽ là pháp hiệu một vị hòa thượng.
Hình dong người chết lởn vởn trong đầu óc Ngô Cương. Đột nhiên chàng la lên:
– Đúng lão rồi.
Mộ Dung Uyển Nghi hỏi:
– Ai? Đại Bi nào?
Ngô Cương đáp lại bằng một tiếng không, Chàng nhớ thuở là con nít vào
khoảng sáu bảy tuổi. Hàng ngày sáng sớm chàng được Tôn thúc thúc bồng ra khu thảo bình ở hậu viên dùng một cây kiếm gỗ múc máy một hồi. Kim kiếm thủ này chính là Tôn thúc thúc. Lão tên gọi Thiết Tư Tôn Cảnh.
Ngô Cương nhớ lại hoàn toàn đúng là lão không còn sai nữa. Thảo nào vừa trông thấy chàng đã nhận thấy lão là người quen.
Chàng tự hỏi:
– Sao lão lại làm Kim kiếm thủ ở Võ Minh. Hồi Võ lâm đệ nhất bảo bị đổ
máu, lão vẫn là thượng khách trong nhà mà sao lão thoát nạn?
Nghĩ tới đây, Ngô Cương không khỏi nhỏ mấy hạt lệ anh hùng.
Rồi chàng quyết định:
– Ta phải lên chùa Thiếu Lâm để điều tra cho rõ vụ này. Ngày ấy Thiếu Lâm cũng là một cừu gia của nhà ta.
Mộ Dung Uyển Nghi không nhẫn nại được lại hỏi:
– Vụ này là thế nào đây?
Ngô Cương đáp:
– Lão Kim kiếm thủ này tại hạ có quen biết.
Mộ Dung Uyển Nghi hỏi:
– Công tử đã giao thủ với y chăng?
Ngô Cương đáp:
– Không phải. Lão vào hàng phụ chấp. Hồi còn nhỏ tại hạ đã biết lão.
Mộ Dung Uyển Nghi nói:
– Ủa! Đáng tiếc là lão không nói thêm được mấy câu.
Ngô Cương nói:
– Tại hạ phải ra tay mai táng cho lão!
Chàng nói xong rồi làm ngay. Trước hết chàng kiếm một chỗ đất hướng Nam ở
trong rừng rồi dùng chưởng lực đào một hố sâu để mai táng lão. Chàng lại lấy một phiến đá làm bia, trên bia khắc rõ:
“Cố hiệp sĩ Thiết Tư Viên Tôn Cảnh chi mộ”.
Chàng chôn táng xong, dựng bia lên rồi kính cẩn quỳ lạy trước mộ ba lạy.
Mộ Dung Uyển Nghi theo luôn bên chàng chờ chàng xong việc, nàng mới buồn rầu cất tiếng hỏi:
– Sao? Vì lẽ gì công tử lại kêu y bằng hiệp sĩ?
Ngô Cương ra chiều thương cảm gật đầu đáp:
– Lão đáng là một tay hiệp sĩ.
Mộ Dung Uyển Nghi hỏi:
– Lão đã làm một tay cao thủ Võ Minh mà cũng xứng với danh hiệp sĩ ư?
– Theo tại hạ phỏng đoán thì lão trà trộn vào dưới trướng Võ Minh là có
chuyện mưu đồ. Nếu không thế thì lão đã chẳng bị bọn đồng môn truy sát
mà cũng chẳng kiếm chủ nhân Phụng kiếm…
Mộ Dung Uyển Nghi hỏi:
– Phải chăng công tử tưởng là cuộc mưu đồ của lão là để trả thù cho Võ lâm đệ nhất bảo?
Ngô Cương đáp:
– Có thể nói như vậy.
Mộ Dung Uyển Nghi nói:
– Nếu vậy thì cuộc điều tra cũng dễ thôi.
Ngô Cương hỏi:
– Dễ ư?
Mộ Dung Uyển Nghi gật đầu.
Ngô Cương xoay chuyển ý nghĩ thầm:
– Long kiếm chủ nhân là bào huynh ta tức Vô địch mỹ kiếm khách Ngô Hùng. Thanh Long kiếm lại lọt vào tay quái khách che mặt là người trong Võ
Minh. Tôn Cảnh bị người đồng môn truy sát, lão đi tìm Phụng kiếm chủ
nhân tức là tẩu tẩu ta. Thế thì trong vụ này có rất nhiều khuất khúc
thật khó mà đoán cho ra được.