Huyết Y Kỳ Thư

Chương 66: Sách Huyết Nhất Kiếm độc chiến quần hùng



Sương mai hòa ánh sáng làm lưu mờ cây cối cùng những
phiến đá coi giống như những bóng ma quỷ trập trùng. Ánh đèn lúc bình
minh biến thành vàng lợt rồi lù mù. Trời sáng rồi.

Đột nhiên hai bóng người tha thướt như mớ bông hạ xuống trong viện.

Ngô Cương nằm quay mặt vào trong nên không phát giác ra.

Một trong hai người xông thẳng vào cửa phòng lớn tiếng gọi:

– Sách Huyết Nhất Kiếm ra đây nói chuyện.

Ngô Cương đứng lên ra cửa thì thấy một thiếu nữ áo xanh người đẹp như hoa.
Chàng nhớ tới lời dặn của Hoa Linh lúc bỏ đi, lập tức mắt lộ sát khí,
tiếng lạnh lùng hỏi:

– Ngươi là ai?

Thiếu nữ áo xanh cũng mặt lạnh như tiền cười lạt hỏi:

– Ngươi giả vờ không biết chăng?

Ngô Cương ngơ ngác hỏi:

– Giả vờ cái gì?

Thiếu nữ đáp:

– Tiện tỳ là Tiểu Tuyết mà thiếu hiệp không nhận ra ư? Tiểu thư của tiện tỳ đến nỗi…

Ngô Cương không để thị dứt lời đã hung hăng hỏi:

– Tiểu Tuyết ư? Ta không quen biết ngươi.

Người mới đến chính là Tiểu Tuyết, thị tỳ của Mộ Dung Uyển Nghi. Thị nghe Ngô Cương nói vậy tức quá sắc mặt lợt lạt, người run lẩy bẩy, nghiến răng
nói:

– Thiếu hiệp! Tiểu tỳ không ngờ thiếu hiệp lại là con người bạc đến thế! Tiểu thư thật có mắt không tròng.

Ngô Cương chẳng hiểu gì ráo. Chàng bước chân qua ngưỡng cửa lớn tiếng hỏi:

– Ngươi đến đây làm chi?

Tiểu Tuyết dương cặp mắt tròn xoe, thở hồng học hỏi:

– Người hồng nhan tri kỷ của thiếu hiệp đâu rồi?

Ngô Cương lớn tiếng:

– Nói bậy! Đó là sư thư ta.

Tiểu Tuyết ngập ngừng:

– Sư thư ư?

Ngô Cương đáp:

– Phải rồi.

Tiểu Tuyết hỏi:

– Hiện y ở đâu?

Ngô Cương quắc mắt hỏi lại:

– Ngươi muốn chết ư?…

Trong chỗ tối luống hoa ngoài viện có thanh âm lạnh như băng cất lên gọi:

– Tiểu Tuyết! Ngươi ra đây!

Tiểu Tuyết trợn mắt nhìn Ngô Cương rồi trở gót chạy ra…

Động tác của Ngô Cương thần tốc phi thường. Tiểu Tuyết vừa đứng lại, chàng đã đến trước mặt.

Một nữ lang áo lục đẹp như thiên tiên dương cặp mắt tức giận lên nhìn chàng. Nàng chính là Mộ Dung Uyển Nghi.

Phản ứng tự nhiên của nàng cùng dung nhan siêu phàm thoát tục khiến cho Ngô Cương không khỏi ngẩn người ra một chút.

Mộ Dung Uyển Nghi nghiến răng hỏi:

– Ngô Cương! Người muốn giết người chăng?

Ngô Cương lạnh lùng đáp:

– Đúng rồi!

Mộ Dung Uyển Nghi hỏi:

– Vậy ngươi hạ thủ đi!

Ngô Cương dương cặp lông mày lên vung chưởng đánh ra.

Tiểu Tuyết la hoảng:

– Tiểu thư!

Mộ Dung Uyển Nghi khi nào lại chờ tới lúc Ngô Cương động thủ đánh mình. Nàng vừa nóng nẩy vừa tức giận xông lại nghinh địch.

Nếu nàng biết Ngô Cương đã mất bản tính thì tình thế đã không diễn tiến như vậy. Ngô Cương muốn giết nàng thật. Vì Hoa Linh đã dặn chàng không để
người nào đã vào viện mà còn ra được, bất cứ là ai.

Nguyên công
lực chàng đã kinh người, lại thêm vào sáu chục năm công lực mà chàng mới thu lượm được ở Thất Linh tiên cảnh thì chưởng lực mãnh liệt không biết đến đâu mà kể.

Tiếng kêu rú cũng tiếng la hoảng đồng thời phát ra.

Mộ Dung Uyển Nghi bị hất lên cao đến hai trượng khác nào diều giấy đứt
giây bay xa ngoài ba trượng rồi té xuống đánh “binh” một cái đụng vào
mõm đá núi giả rồi lại hất tung lên rớt xuống không nhúc nhích. Mồm
miệng cùng tay mũi nàng đều ứa máu tươi.

Tiểu Tuyết nhẩy xổ lại ôm Mộ Dung Uyển Nghi. Thị nước mắt chan hòa gầm lên:

– Loài ma quỷ! Người giết tiểu thư nhà ta rồi!

Ngô Cương thấy máu ứa ra, chàng lại nổi lên tràng cười rộ điên khùng, từ từ cất bước tiến lại nói:

– Cả ngươi cũng chết.

Bốn tiếng này khiến người nghe không rét mà run.

Tiếng bước chân sột soạt trầm trọng, chứa đầy sát khí.

Trước Tiểu Tuyết còn khiếp sợ, nhưng rồi nàng vừa bi thương vừa phẫn hận quá
chừng, nhẹ nhàng đặt Mộ Dung Uyển Nghi xuống, đứng phắt dậy trỏ tay vào
mặt Ngô Cương quát mắng:

– Đồ ma quỷ! Ta liều mạng với mi! Nhưng mi nên nhớ là mi phải trả giá đắt gấp mười.

Bầu không khí trong trường sực mùi máu tanh và rùng rợn.

Tiểu Tuyết sấn gần lại, hai tay thị cầm nắm ám khí, thị định cùng Ngô Cương
liều mạng cho hai bên cùng chết. Dĩ nhiên công lực khác nhau quá xa, thị không thể như nguyện được. Nhưng thị đã gác bỏ sống chết ra ngoài rồi.

Giữa lúc khe cái chết không đầy sợi tóc, bỗng có tiếng quát vọng lại:

– Dừng tay!

Lại một thanh âm khác cất lên:

– Tiểu Tuyết cô nương tránh xa ra.

Tiểu Tuyết không nghe cứ sấn vào.

Mấy bóng người từ trên nóc nhà vèo vèo nhẩy xuống.

Ngô Cương thấy diễn biến này liền chú ý nhìn xem. Bất giác chàng dừng bước lại.

Một luồng cương phong xô tới khiến cho Tiểu Tuyết bị hất lùi lại bốn năm bước.

Bọn người mới đến đứng thành hình bán nguyệt, bao vây mặt trước Ngô Cương.

Những người mới đến này là Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ, Vong Ngã hòa thượng, Thiết
Tâm Thái Tuế Hồ Phi, hộ pháp Địa cung Dịch Vĩnh Thọ, tiểu trưởng lão Cái Bang Tống Duy Bình. Toàn là những nhân vật oai danh lừng lẫy võ lâm.

Ngô Cương ngơ ngác nhìn mọi người, chàng không sọ hãi gì mà mắt lộ sát khí rất ghê gớm.

Tiểu Tuyết quát lên một tiếng nhảy xổ lại. Nhưng Dịch Vĩnh Thọ đã nắm lấy tay cô. Lão nói:

– Tiểu Tuyết! Cô hãy bình tĩnh lại một chút.

Tiểu Tuyết lắp bắp đáp:

– Tiểu nữ… không muốn sống nữa.

Dịch Vĩnh Thọ nói:

– Tiểu Tuyết! Y không phải là Ngô Cương ngày trước nữa. Y đã trúng phải
ngụy kế của địch nhân và mất hết bản tính rồi. Chính y làm cái gì y cũng không hay.

Tiểu Tuyết nước mắt đầm đìa dương cặp mắt kinh ngạc lên hỏi:

– Dịch hộ pháp bảo sao?

Dịch Vĩnh Thọ nhắc lại:

– Y mất hết bản tính rồi.

Tiểu Tuyết hỏi:

– Y mất hết bản tính rồi ư?

Dịch Vĩnh Thọ đáp:

– Đúng thế! Y làm gì chính y cũng không biết…

Tiểu Tuyết ấp úng:

– Nhưng.. Tiểu thư…

Dịch Vĩnh Thọ nói:

– Khó lòng cứu vãn được nữa.

Mọi người trong trường đồng thanh la hoảng:

– Không cứu được nữa rồi ư?

Dịch Vĩnh Thọ nắm lấy Tiểu Tuyết rồi xoay mình tiến lại chỗ Mộ Dung Uyển Nghi.

Tống Duy Bình thở dài:

– Chỉ chậm một chút mà lỡ. Ta chưa kịp cảnh cáo Mộ Dung Uyển Nghi đã xảy ra chuyện tày đình này.

Vong Ngã hòa thượng da mặt co rúm từng hồi. Tóc lão đứng dựng cả lên. Cặp mắt lão trợn ngược như hai cái nhạc đồng.

Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ trầm giọng hỏi:

– Hòa thượng! Bây giờ làm thế nào?

Vong Ngã hòa thượng đau đớn gầm lên:

– Chúng ta đành hợp lực hủy diệt gã đi.

Mọi người trong trường đều kinh hãi chấn động. Tống Duy Bình run lên đáp:

– Đại sư ơi! Y là người vô tội.

Vong Ngã hòa thượng nghiến răng nói:

– Y đã thành công cụ cho ma quỷ và là một tên đao phủ rất khủng khiếp.

Tống Duy Bình nói:

– Đại sư là người xuất gia lấy từ bi làm gốc, há nên nói những lời như vậy ư?

Vong Ngã hòa thượng đáp:

– Thí chủ thử nghĩ coi giết một mình gã để cứu sống trăm ngàn người há chẳng là một điều thiện ư?

Tống Duy Bình cất tiếng kháng cự:

– Tại hạ kiên quyết phản đối:

Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ nói:

– Trước hết chúng ta hãy kiềm chế gã rồi theo kế hoạch đã định mà hành động.

Vong Ngã hòa thượng nói:

– Không kiềm chế được gã đâu!

Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi khẳng khái đáp:

– Nếu chúng ta hợp lực mà không chế phục nổi gã là ý trời muốn cho võ lâm Trung Nguyên bước vào vòng luân lạc còn nói gì nữa!

Vong Ngã hòa thượng cất giọng thâm trầm nói:

– Theo tiểu kiến của bần tăng thì nếu không chế phục được gã phải hủy diệt gã đi bất cứ bằng thủ đoạn nào.

Tống Duy Bình tức giận gầm lên:

– Đại sư! Đại sư không có quyền nói vậy.

Ngô Cương không nhẫn nại được nữa, lạnh lùng lên tiếng:

– Bữa nay đừng ai hòng sống mà ra khỏi đây.

Cặp mắt chàng lấp loáng lộ hung quang đảo nhìn mọi người rồi dừng lại trước mắt Vong Ngã hòa thượng. Chàng nói:

– Ngươi là người đáng chết trước tiên.

Chưa dứt lời chàng phóng chưởng nhằm đánh vào ngực Vong Ngã hòa thượng. Chưởng kình mãnh liệt kinh người.

Vong Ngã hòa thượng vung song chưởng vận dụng toàn lực để nghinh địch.

Sầm một tiếng rùng rợn. Luồng kình khí xo ra bốn mặt rít lên ầm ầm. Ngô
Cương vẫn đứng nguyên chỗ. Còn Vong Ngã hòa thượng phải lùi ra đến tam
thước. Râu mép lão dính đầy máu tươi.

Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ cất tiếng the thé la lên:

– Phải làm cho chân lực của y bị tiêu hao.

Bầu không khí trong trường trở nên khủng khiếp rùng rợn.

Bốn tay cao thủ tuyệt thế. Hễ người nọ lui là người kia lại tiến lên liên thủ hợp kích.

Chỉ trong khoảng khắc những hoa cỏ cùng đá núi trong viện đều bị luồng kình khí đánh gẫy vỡ tứ tung.

Cuộc chiến thảm khốc kéo dài trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà.

Ngô Cương như con cọp điên khùng. Chàng vẫn chưa lộ ra kém thế. Chân khí của chàng xô ra ào ạt như nước suối không ngớt.

Trong đám cao nhân này, Tống Duy Bình kém công lực hơn nên đã miệng phun máu tươi.

Cuộc ác đấu chấn động ầm ầm làm rung động cả khách sạn, nhưng chẳng một ai dám dính vào cuộc hung sát giang hồ này.

Dịch Vĩnh Thọ la lên:

– Chư vị! Tại hạ phải đi trước, không thì con nha đầu này khó lòng sống được.

Mọi người đều nghe rõ nhưng không dám phân tâm.

Cuộc chiến đấu khốc liệt vẫn tiếp tục.

Giả tỷ Ngô Cương không mất Phụng kiếm thì mấy vị cao thủ này e rằng đã bị
chết rồi. Hiện giờ chàng ỷ vào công lực thâm hậu chỉ khoa quyền chưởng
lên mà đánh. Công lực chàng mạnh hơn Tống Duy Bình nhiều nên gã không
chống được, té huỵch xuống đất.

Tiếp theo Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi chỉ chống Ngô Cương một chưởng đã thổ huyết lùi lại.

Chỉ còn Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ và Vong Ngã hòa thượng là vẫn liên thủ liều chết chiến đấu.

Đã là con người thì công lực dù cao đến đâu cũng có hạn mà thôi. Ngô Cương mặt dây đầy máu, chàng ra tay dần dần kém mãnh liệt. Nhưng vì bản tính
mất rồi một luồng khí hung tàn chống đỡ cho chàng vẫn đánh rất hăng.

Nếu chàng không giải quyết được đối thủ thì dĩ nhiên đến lúc chàng không chống chọi được nữa tất phải ngã lăn ra.

Đây là cuộc ác đấu trăm năm hiếm thấy một lần trong võ lâm, Vô Sự Sinh Phi
Đỗ Vũ và Vong Ngã hòa thượng một khi đã liên thủ thì trừ trường hợp đặc
biệt còn chẳng ai chống nổi.

Hai bên giao đấu đã gần hai trăm hiệp.

Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ quát lên một tiếng rồi phóng chưởng đánh vào trước ngực Ngô Cương.

Ngô Cương rú lên một tiếng loạng choạng lùi lại. Miệng phun máu tươi như tên bắn.

Vong Ngã hòa thượng lại tiến lên bồi thêm một chưởng.

Ngô Cương ngã ngửa xuống đất. Nhưng chàng lại đứng dậy ngay được. Mặt mũi dữ tợn trong như quỷ sứ.

Vô Sự Sinh Phi thở phào một cái nói:

– Hòa thượng! Chúng ta tăng thêm một chút nữa là hạ được gã rồi đem gã đi.

Vong Ngã hòa thượng chùi vết máu trên mép vừa thở vừa đáp:

– Được rồi!

Bất thình lình có tiếng trong trẻo quát vọng lại:

– Hãy khoan!

Tiếp theo một bóng người vọt tới bên mình Ngô Cương. Người mới đến mình mặc
áo xanh đầu bịt khăn xanh, tay trái cầm một cái bọc tay phải cầm một
thanh trường kiếm có cả vỏ.

Ngô Cương nhìn thấy mừng quá reo lên:

– Sư thư đã về tới!

Vô Sự Sinh Phi xúc động nói:

– Lại con yêu nữ đó rồi!

Vong Ngã hòa thượng run lên hỏi:

– Có phải Hoa Linh Quan Lãnh Sương không?

Vô Sự Sinh Phi đáp:

– Chính mụ.

Hoa Linh đảo mắt nhìn toàn trường đặt bọc xuống rồi rút kiếm ra đưa cho Ngô Cương nói:

– Kiếm đây! Sư đệ cầm lấy mà dùng.

Ngô Cương đón lấy thanh kiếm. Chàng không nói gì nhưng nét mặt chàng đằng đằng sát khí.

Hoa Linh cất giọng lạnh lẽo hỏi:

– Sư đệ! Bọn này đều là kẻ thù của chúng ta. Không thể buông tha một tên nào.

Ngô Cương gật đầu. Thanh kiếm trong tay chàng giơ chênh chếch lên. Ánh hàn quang lóe ra đến mấy thước.

Vô Sự Sinh Phi trợn mắt lên quát:

– Quan Lãnh Sương! Ngăn gã lại đi.

Hoa Linh hỏi:

– Lão sợ rồi ư?

Vô Sự Sinh Phi đáp:

– Ngươi đừng nói giỡn.

Hoa Linh cười đáp:

– Vậy ngươi chuẩn bị mà lên trời.

Vô Sự Sinh Phi hỏi:

– Quan Lãnh Sương! Thất Linh ngươi vẫn còn sống ở dương gian ư?

Hoa Linh đáp:

– Cái đó không can gì đến lão quái.

Vô Sự Sinh Phi nói:

– Nếu Thất Linh mà còn sống cả thì rồi đây chỉ còn Lục Linh.

Hoa Linh hỏi:

– Lão quái nói vậy là nghĩa làm sao?

Vô Sự Sinh Phi đáp:

– Cái đó ta tưởng ngươi hiểu rõ lắm thì phải.

Hoa Linh biến sắc…

Ánh hàn quang lấp loáng. Kiếm khí rít lên veo véo. Ngô Cương đã vung kiếm đánh tới.

Vô Sự Sinh Phi cùng Vong Ngã hòa thượng đều đánh ra một luồng cuồng phong rồi lạng người sang bên nhanh như chớp.

Một tiếng rú kinh tai vang lên. Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi ngã lăn trong
vũng máu. Vì lão đứng ở phía sau Vô Sự Sinh Phi và Vong Ngã hòa thượng.
Hai lão né tránh rồi, mũi kiếm đâm vào người lão.

Giả tỷ Ngô
Cương chưa đánh nhiều kiệt sức trong mình chàng đã bị nội thương thì
nhát kiếm này cả Vô Sự Sinh Phi lẫn Vong Ngã hòa thượng cũng khó lòng
tránh khỏi, hay ít ra là một trong hai lão phải đo ván.

Ngô Cương bật lên tràng cười ghê rợn. Mục quang chàng hướng về phía Tống Duy Bình.

Mắt Vong Ngã hòa thượng cũng muốn phun máu tươi ra, nhưng có nước mắt đẩy đi.

Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ lại run lên hỏi:

– Quan Lãnh Sương! Ngươi ngăn trở gã đi! Lão nhân gia có điều muốn nói.

Hoa Linh nở nụ cười âm trầm nói:

– Chẳng còn gì nữa mà nói.

Vô Sự Sinh Phi nói:

– Rồi ngươi có hối hận cũng không kịp…

Hoa Linh nói:

– Chẳng có chi mà đáng hối hận.

Vô Sự Sinh Phi nói:

– Tỷ như cái chết của Thư Linh.

Hoa Linh đột nhiên sắc mặt tái mét lùi lại một bước dài, run lên hỏi:

– Lão quái vật! Lấy xác chết đem đi và trộm bảo kiếm phải chăng là tuyệt tác của ngươi?

Vô Sự Sinh Phi cười khanh khách đáp:

– Lão nhân gia nhúng tay vào thì chẳng bao giờ bỏ dở mà phải làm cho đến nơi.

Ngô Cương nghe nói đến chuyện trộm kiếm liền quay lại nhìn Vô Sự Sinh Phi tay cầm kiếm giơ lên.

Hoa Linh lớn tiếng hỏi:

– Lão cắp xác người và lấy trộm thanh kiếm với mục đích gì?

Vô Sự Sinh Phi đáp:

– Lão phu muốn cùng ngươi trao đổi một việc.

Hoa Linh hỏi:

– Trao đổi việc gì?

Vô Sự Sinh Phi đáp:

– Ngươi hãy ngăn trở y rồi hãy nói chuyện.

Hoa Linh nói:

– Lão quái vật! Các ngươi không còn cơ hội nào thoát được thì tính đến chuyện trao đổi làm chi?

Vô Sự Sinh Phi đáp:

– Mụ họ Quan kia! Chính mụ mới không còn cơ hội.

Hoa Linh hỏi:

– Lão quái vật nói vậy có nghĩa là làm sao?

Vô Sự Sinh Phi đáp:

– Ngươi đã sát hại đồng môn thì mấy người sư huynh của ngươi không để ngươi yên lành đâu.

Hoa Linh trán toát mồ hôi.

Vô Sự Sinh Phi nói tiếp:

– Lão nhân gia cùng hòa thượng đây mà muốn rút lui an toàn chắc có thể
làm được. Bằng không thì lão nhân gia cũng đã sắp đặt đâu đó rồi.

Ngô Cương bản tánh mất hết nhưng chưa phải hoàn toàn si ngốc. Cuộc đối
thoại giữa hai người dù chàng u mê nghi hoặc không hiểu gì cả, song
chàng còn có ý thức muốn hiểu rõ. Vì thế mà tay kiếm chàng tự động hạ
xuống.

Hoa Linh cân nhắc lợi hại, mụ không sao được liền hỏi lại:

– Lão Đỗ kia! Lão muốn thế nào?

Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ đáp:

– Cuộc trao đổi này cả hai bên đều không thiệt.

Hoa Linh giục:

– Vậy ngươi nói đi!

Vô Sự Sinh Phi nói:

– Vụ sư đệ ngươi bị giết, ngoài mấy người bọn lão gia, chẳng một ai hay có thể thiêu hủy thi thể đi là xong…

Hoa Linh hỏi:

– Đánh đổi bằng cái gì?

Vô Sự Sinh Phi đáp:

– Giải trừ cấm chế cho thằng nhỏ này.

Hoa Linh hỏi:

– Hai chữ cấm chế nghĩa là gì?

Vô Sự Sinh Phi cười khanh khách đáp:

– Quan Lãnh Sương! Trước mặt Đức Phật thì đừng đốt hương giả, Đỗ mỗ đã
nói việc trên trời biết được một nửa, còn việc thế gian đã biết hết.
Ngươi có muốn lão gia cung khai tam đại nhà ngươi ra không?

Hoa Linh lẳng lặng không nói gì.

Ngô Cương chỉ lắng tại nghe. Chàng đang nghĩ về nghĩa hai chữ cấm chế.

Tống Duy Bình bỗng xen vào:

– Hoa Linh! Nếu các hạ muốn sống thì nên chịu cuộc trao đổi này đi.

Vong Ngã hòa thượng trầm giọng nói:

– Tên đồ tể buông lưỡi đao giết súc vật cũng có thể thành Phật ngay lập tức.

Hoa Linh cười lạt đáp:

– Ta có phải là đứa con nít lên ba đâu mà ai bảo sao nghe vậy? Nếu các
vị đã mai táng Thư Linh rồi thi ai làm chứng về cái chết của y được? Vậy món đó sao không đêm trao đổi với Cái Bang hay Địa Cung chẳng hạn?

Vô Sự Sinh Phi thản nhiên đáp:

– Quan Lãnh Sương! Ngươi đã đo lường lão gia một cách quá thấp kém.

Câu nói cao thâm khôn lường này khiến Hoa Linh ngẩn người ra.

Ngô Cương lạnh lùng hỏi:

– Sư thư! Tiểu đệ hạ thủ thôi chứ?

Hoa Linh chưa đáp thì Tống Duy Bình đã cướp lời:

– Họ Quan kia! Nếu trong vòng nửa giờ mà tiểu hóa tử này không ra mặt
thủ tiêu mệnh lệnh thì cái việc tốt lành giữa ngươi và Ngô Cương cùng
Thu Linh bị giết ở khách sạn Cao Thăng sẽ truyền ra khắp giang hồ và hậu quả sẽ đi tới đâu chắc mụ cũng biết rồi.

Hoa Linh giật bắn người lên nói:

– Chúng ta cùng chết ráo là xong.

Tống Duy Bình hỏi:

– Các hạ tính thế nào mà làm được như vậy?

Hoa Linh đáp:

– Ngươi không tin ta chăng? Chẳng cần Sách Huyết Nhất Kiếm ra tay mà bọn ngươi đừng ai hòng sống sót và rời khỏi nơi đây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.