Huyết Y Kỳ Thư

Chương 81: Công Nghĩa đài quần hùng tụ hội



Ngô Cương vận dụng dụng tám thành công lực để nghinh chiến. Vì người che mặt mặc áo cẩm bào dặn chàng không được hạ sát nên chàng không có hành
động gì khác để đối phương sinh lòng ngờ vực. Đã là một thứ kiếm pháp mà chàng có thể yên tâm công kích mà chẳng lo gì đối phương không đón
được.

Đại kiếm thủ đã vận dụng toàn lực để chiến đấu. Thật là một cuộc chiến nguy hiểm tuyệt vời. Người bàn quan cơ hồ nghẹt thở.

Những chiêu thức biến hóa khôn lường, lúc tăng lúc giảm, lại cực kỳ huyền
diệu. Khách bàn quan muốn coi mà hiểu được là một chuyện không phải dễ
dàng.

Đột nhiên người che mặt mặc áo cẩm bào lớn tiếng quát:

– Dừng tay.

Ngô Cương cùng đại kiếm thủ đều ngạc nhiên, nhưng cùng dừng tay lại.

Người che mặt mặc áo cẩm bào cười khanh khách nói:

– Đại kiếm thủ! Các hạ được tự do rồi!

Lão nói câu này khiến toàn trường đều kinh ngạc.

Ngô Cương là tay thông tuệ khác thường. Chàng vừa nghe đã biết những điều
ngoắt nghéo bên trong, lập tức dùng thủ đoạn uy hiếp, lớn tiếng hỏi:

– Chưa phân thắng phụ, sao y đã được tự do?

Người che mặt mặc áo cẩm bào âm trầm đáp:

– Y đã giữ được thế quân bình với thiếu hiệp tức là một nhân tài hiếm có rồi.

Ngô Cương lên tiếng cãi:

– Nếu minh chủ không hạn chế thì tại hạ giết y thật dễ như trở bàn tay.

Đại kiếm thủ nhìn Ngô Cương mà không đoán được ý nghĩ của chàng.

Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp:

– Bổn tòa đã nói ra là không thay đổi, nhất định để y tự do.

Ngô Cương không nói gì nữa, giả vờ sát khí bừng bừng nhưng trong lòng chàng tự hỏi:

– Không hiểu tên ma đầu này muốn giở trò gì?

Chàng lấy làm bực tức vì không chứng thực được lai lịch của đại kiếm thủ. Tuy sự thực y hiển nhiên là Ngô Hùng bào huynh chàng không còn nghi ngờ
nữa, nhưng vẫn cần được chứng minh mới có thể hoàn toàn xác định.

Đại kiếm thủ bị cầm tù hơn chục năm nay nhất đán công lực phục hồi lại được trả tự do, hiển nhiên không hợp tình lý. Đã không hợp tình lý thì bên
trong tất có điều ngoắt nghéo.

Ngô Cương tự hỏi:

“Ta phải dùng cách gì để giữ cho đại kiếm thủ được an toàn?”

Chàng cảm thấy một cánh tay mình khó làm nên việc.

Người che mặt mặc áo cẩm bào âm trầm hỏi Ngô Cương:

– Sách Huyết Nhất Kiếm! Thiếu hiệp muốn đổ máu chăng?

Ngô Cương đánh bạo đáp:

– Trước nay tại hạ đã dùng đến kiếm chẳng bao giờ về không.

Người che mặt nói:

– Y không đáng để thiếu hiệp động thủ.

Ngô Cương hỏi:

– Minh chủ nói vậy nghĩa là sao?

Người che mặt đáp:

– Công lực của y chỉ tạm thời hồi phục. Mục đích của bản tòa là khảo nghiệm thiếu hiệp. Bây giờ công lực y lại mất hết rồi.

Ngô Cương chấn động tâm thần mắng thầm:

– Tên thất phu thâm độc! May mà mình chưa hành động mãng. Không thì hậu quả thật khó mà lường được.

Chàng liền run lên hỏi:

– Có chuyện đó thật ư?

Người che mặt đáp:

– Sao thiếu hiệp không thử coi?

Ngô Cương xoay tay phóng ra một chưởng đánh “binh” một tiếng. Tiếp theo là tiếng rên ư ử.

Đại kiếm thủ bị hất tung ra ngoài hai trượng. Thanh Long kiếm rời khỏi tay, miệng phun máu tươi.

Sự thực đã chứng minh. Đại kiếm thủ đã mất hết công lực rồi. Dĩ nhiên đây
là Thi Ngọc Nương đã hành động gì rồi. Mụ lại tính thời gian rất đúng.

Đại kiếm thủ lồm cồm ngồi dậy. Y lượm lấy thanh Long kiếm, ngửa mặt lên trời than rằng:

– Hoàng thiên đã tuyệt đường ta!

Y xoay tay lại đâm kiếm vào trước ngực.

Ngô Cương thét lên một tiếng quái gỡ. Chàng đoạt lấy thanh Long kiếm trong
tay đại kiếm thủ nhanh như chớp. Đồng thời chàng nói rất khẽ:

– Hãy chờ cơ hội!

Đại kiếm thủ thộn mặt ra đương trường . Thái độ hung dữ như quỷ.

Người che mặt mặc áo cẩm bào lại bảo đại kiếm thủ:

– Bây giờ đại kiếm thủ có thể đi được rồi. Trong phạm vi cai quản của bản minh đại kiếm thủ không gặp điều gì trở ngại đâu.

Ngô Cương bồn chồn trong dạ vì thân thế đại kiếm thủ chưa phanh phui ra
được. Y lại mất hết võ công. Nếu lời Võ lâm minh chủ không thủ tín thì
ngoài phạm vi thế lực của Võ minh, hắn phái người hạ thủ là một sự rất
dễ dàng. Chính chàng lại không đi bảo vệ cho y được. Lúc này mà chàng
liều lĩnh ra đi thì Lã Thục Viên lại khó nỗi an toàn.

Đại kiếm thủ nghe Võ lâm minh chủ nói vậy, nhưng chưa đi ngay. Y hằn học nói:

– Bản nhân may mà không chết thì quyết trả mối thù này.

Người che mặt mặc áo cẩm bào cười khanh khách nói:

– Cái đó là tùy ý đại kiếm thủ.

Đại kiếm thủ nói:

– Bữa nay Minh chủ không hạ sát bản nhân, tất sau này phái hối hận.

Người che mặt cười đáp:

– Bản tòa quyết chẳng bao giờ hối hận.

Đại kiếm thủ nói:

– Nếu vậy bản nhân xin cáo biệt. Sau này sẽ có ngày tái hội…

Đại kiếm thủ tuy mất hết công lực nhưng vẫn giữ được phong độ của kẻ võ sĩ.

Giữa lúc ấy, bất thình lình những tiếng báo động nỗi lên rất cấp bạch như xé bầu không khí vọng tới. Bao nhiêu đệ tử Võ minh có mặt trường đều cả
kinh thất sắc.

Tiếp theo một bóng người áo đen hốt hoảng lật đật
chạy vào đến trước người che mặt mặc áo cẩm bào quỳ hai chân xuống thở
hồng hộc nói:

– Bẩm Minh chủ! … Có giặc đến xâm phạm bờ cõi.

Bao nhiêu mục quang đều nhìn vào gã áo đen.

Người che mặt mặc áo cẩm bào mắt lộ hung quang run lên hỏi:

– Tình trạng địch nhân thế nào?

Gã áo đen đáp:

– Những tay cao thủ các môn phái đều ở trong đám này…

Người che mặt lại hỏi:

– Ai cầm đầu?

Gã áo đen đáp:

– Dường như Kim Cương minh…

Người che mặt lại hỏi:

– Số địch nhân chừng bao nhiêu?

Gã áo đen đáp:

– Có đến trăm người.

Người che mặt hỏi:

– Tình trạng thế nào?

Gã áo đen đáp:

– Những trạm canh của bản minh từ trái núi phía trước trở ra đều có đệ
tử bị chết hoặc bị thương. Hiện giờ địch nhân đang tụ tập ở trước Công
Nghĩa đài.

Người che mặt nói:

– Bổn tòa biết rồi. Ngươi hãy lui ra.

Người áo đen liền đứng dậy lui xuống.

Người che mặt mặc áo cẩm bào quay lại nhìn Thi Ngọc Nương nói:

– Phu nhân! Bản tòa giao đại kiếm thủ cho phu nhân trông coi. Cứ theo kế hoạch cũ mà hành động.

Thi Ngọc Nương hoa dung cũng thất sắc dạ một tiếng rồi nhảy vọt vào trường đấu nhìn Ngô Cương nói:

– Đưa kiếm đây!

Cứ tình trạng này thì hiển nhiên thời cơ đã đến theo như lời nói của Vong
Ngã hòa thượng. Bọn họ đã hành động rồi. Ngô Cương tự nghĩ:

“Kế
hoạch của ta phải thay đổi mới xong. Thanh Long kiếm và thanh Phụng kiếm và vật để hứa hôn của huynh, tẩu ta. Nay cả hai thanh kiếm đều lọt vào
tay ta. Có lý đâu lại đưa cho người khác?”

Rồi chàng tự hỏi:

“Ta biết nói sao để lưu thanh kiếm này lại?”

Thi Ngọc Nương lại giục:

– Đưa trả thanh kiếm cho ta!

Đại kiếm thủ run lên nói:

– Thanh kiếm này giao cho phu nhân, rồi phu nhân phải giữ lấy. Vì hai thanh kiếm đó nguyên là một đôi.

Ngô Cương không còn thoái thoát được nữa. Giữ kiếm lại thì thân thế bị bại
lộ. Đưa kiếm ra sau muốn lấy về là chuyện rắc rối. Chàng không biết làm
thế nào.

Sau khi xoay chuyển ý nghĩ, chàng đành chịu đưa thanh Long kiếm cho Thi Ngọc Nương.

Thi Ngọc Nương tra kiếm vào vỏ rồi xòe tay ra hiệu cho hai tên kiếm thủ xốc nách đại kiếm thủ đi vào phía cửa bên.

Ngô Cương lấm lét nhìn đổi phương rời bỏ đấu trường mà không làm sao được.

Người che mặt mặc áo cẩm bào nhìn Ngô Cương chòng chọc. Có lẽ hắn đã sinh lòng ngờ vực. Bây giờ hắn mới lên tiếng:

– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ngươi hãy đi theo bản tòa. Trong bọn địch nhân phạm đến bờ cõi, quá nửa là cừu gia của thiếu hiệp.

Ngô Cương chỉ ậm ừ một tiếng chứ không nói gì.

Người che mặt mặc áo cẩm bào lớn tiếng phát lệnh:

– Các vị Đường chủ lập tức triệu tập thủ hạ ở đâu giữ đó. Còn những tay Kim kiếm thủ cùng những vị Hộ pháp thì đi theo bản tòa.

Một tiếng dạ rân. Bóng người chạy tới tấp chuyển động. Chỉ trong khoảnh
khắc mọi người đã giải tán hết. Chỉ còn lại mười lăm tên Kim kiếm thủ,
một nhà sư, một đạo sĩ và hai lão già ngoài trần tục. Một tăng một đạo
và khí tục này chắc là hộ pháp.

Người che mặt mặc áo cẩm bào lại hạ lệnh:

– Chúng ta hãy phát động!

Rồi hắn cất bước đi trước.

Ngô Cương thấy việc xảy ra thế này đành cất bước theo sau, chàng định bụng hãy đi theo hắn rồi sẽ tùy cơ ứng biến.

Dọc đường cuộc phòng bị được bố trí rất sâm nghiêm. Người nào cũng đao kiếm tuốt trần. Bầu không khí khẩn trương đến cùng cực.

Ban đầu các môn phái ủng hộ lập Minh chủ thì bữa nay chinh phạt Võ minh
cũng được các môn phái tham dự, đủ chứng minh công nghĩa võ lâm chưa bị
tiêu diệt.

Ngô Cương nghĩ thầm trong bụng:

– Mối huyết
cừu của nhà mình trừ phái Thiếu Lâm và Cái Bang còn ngoài ra các môn
phái đều có dự phần. Vậy mình nên có lập trường nào đối với họ? Ta hãy
trừ kẻ thù đứng đầu này rồi hãy đòi nợ các môn phái hay là mượn máu các
môn phái để diệt trừ hắn?

Những tay cao thủ các môn phái đều tụ tập ở đây là một cơ hội rất tốt về việc trả thù.

Chỉ trong nháy mắt đã nhìn thấy công nghĩa đài. Trước đài người rất đông đảo mà không một tiếng động.

Ngô Cương nghĩ thầm:

– Võ lâm minh chủ ngoài việc lợi dụng ta, không hiểu còn mưu đồ chuyện
gì nữa? Bọn cao thủ như vợ chồng Yêu vương Âu Dương Tàn bị giết đã làm
giảm lực lượng rất nhiều cho Võ minh. Nếu ta nhân lúc tình hình khẩn
trương mà lột mặt nạ cả Địa Linh Lã Khôn, liệu bọn Thất Linh có thừa cơ
trở giáo để chống lại Võ minh không? Bản lãnh Võ lâm minh chủ cao thâm
đến trình độ nào?

Dường như bọn Võ lâm minh chủ đã định kế hoạch
từ trước. Mười lăm tên Kim kiếm thủ chia làm ba tốp, mỗi tốp năm người
chia nhau giữ ở hai bên tả hữu và phía sau đài. Còn bốn Hộ pháp thì đi
theo người che mặt mặc áo cẩm bào.

Người che mặt mặc áo cẩm bào chân bước ung dung lên Công Nghĩa đài. Ngô Cương theo sau hắn.

Sáu người vừa bước lên đài thì phía trước tiếng người rất là huyên náo. Mấy người từ trong đám đông nhảy vọt lên đài.

Ngô Cương bất giác nhìn ra thở một hơi khí lạnh. Đến nửa số người nhảy lên đài chàng đã quen mặt.

Thoạt tiên chàng nhận ra Vong Ngã hòa thượng, kế đến người mạo xưng Yêu vương để truyền nghệ cho chàng là Hộ pháp Dịch Vĩnh Thọ và hai mụ lão ẩu ở
Địa Cung.

Tiếp theo là nhũ mẫu của Hồ Ma công chúa tức Phạm đại
nương, bái huynh Tống Duy Bình, Phật sống chùa Thiếu Lâm là Đại Bi hòa
thượng, tiền nhiệm chưởng giáo phái Võ Đương là Linh Không thượng nhân.
Sau cùng là Vô Sự Sinh Phỉ Đỗ Vũ.

Bấy nhiêu người đều là nhân vật số nhất số nhì trong võ lâm hiện nay. Ngoài ra còn sáu lão già lạ mặt.
Trong đám này có một lão mặt đỏ tóc bạc mình cao tám thước. Lão đã nhảy
lên đài chắc không phải hạng tầm thường.

Dưới đài một đám đầu đen nhung nhúc có đến hơn trăm người.

Ngô Cương hồi hộp trong lòng. Chàng phải quyết định trong thời gian rất ngắn mà chưa biết phải làm thế nào.

Bốn vị Hộ pháp đứng cách năm bước ở phía sau người che mặt mặc áo cẩm bào đều biến đổi sắc mặt.

Người che mặt mặc áo cẩm bào nhìn mọi người một lượt rồi lạnh lùng cất tiếng hỏi:

– Vị nào đứng đầu công cuộc này?

Có người đáp lại:

– Lão phu!

Người phát thanh chính là lão già mặt đỏ mình cao tám thước. Lão chỉ nói hai tiếng ngắn ngủn mà làm chấn động màng tai.

Ngô Cương bất giác chấn động tinh thần vì thanh âm này chàng nghe đã quen
tai. Chàng nhớ lại lúc Nhân Linh bị kỳ công “Phản bản hoàn anh” tàn hủy
đã nghe tiếng mà chưa thấy người có lẽ là nhân vật này. Phạm đại nương
cũng không dám tiết lộ danh hiệu lão. Vậy lão là ai?

Nghĩ vậy,
bất giác chàng chăm chú nhìn lão quái này thì thấy lão oai phong lẫm
liệt khiến cho người ngoài không dám nhìn thẳng vào.

Người che mặt mặc áo cẩm bào im lặng một lúc rồi run run cất tiếng hỏi:

– Phải chăng các hạ là Xích Diện Kim Cương, tổ sư Kim Cương minh?

Lão mặt đỏ đáp:

– Phải rồi! Kiến văn của Minh chủ quả nhiên rộng rãi.

Người che mặt mặc áo cẩm bào ngập ngừng:

– Không ngờ các hạ hãy còn sống ở thế gian.

Xích Diện Kim Cương đáp:

– Lão phu chưa chết được. Ha ha!

Ngô Cương giật mình kinh hãi, tự hỏi:

– Tổ sư Kim Cương minh so với Kim Cương minh chủ còn cao hơn một bậc.
Vậy Kim Cương minh chủ phải chăng là một trong năm lão kia?

Đột nhiên, một âm thanh vo vẽ như tiếng muỗi kêu lọt vào tai chàng:

– Tiểu tử! Tình trạng ngươi thế nào?

Đó là Dịch Vĩnh Thọ đã vận dụng thuật truyền âm độc đáo ngoài Ngô Cương không một ai nghe rõ.

Ngô Cương lập tức dùng thuật truyền âm đáp lại:

– Vãn bối bình yên không có gì khác lạ.

Dịch Vĩnh Thọ lại đáp:

– Ngươi tính thế nào?

Ngô Cương đáp:

– Vãn bối còn coi tình hình đã.

Dịch Vĩnh Thọ lại hỏi:

– Thế là nghĩa làm sao?

Ngô Cương đáp:

– Vãn bối còn nhiều mối lo âu.

Dịch Vĩnh Thọ hỏi:

– Gốc ngọn người che mặt mặc áo cẩm bào ra sao?

Ngô Cương đáp:

– Vãn bối vẫn chưa hiểu rõ.

Dịch Vĩnh Thọ hỏi:

– Mối liên quan giữa Thất Minh và Võ minh ra làm sao?

Ngô Cương đáp:

– Tại hạ cũng chưa rõ.

Dịch Vĩnh Thọ hỏi:

– Liệu ngươi có thể phát động trước để kiềm chế hắn được không?

Ngô Cương nghĩ đến Lã Thục Viên cùng đại kiếm thủ kia có thể là Ngô Hùng
bào huynh của chàng. Nếu chàng hấp tấp hành động thì hai người đó chưa
biết ra sao.

Chàng liền thẳng thắng đáp:

– Không thể được vì vãn bối còn có điều úy kỵ. Lai lịch của Xích Diện Kim Cương thế nào?

Dịch Vĩnh Thọ đáp:

– Lão là sư phụ của Kim Cương minh chủ, mà Kim Cương minh chủ nhạc phụ của lệnh huynh đã tạ thế rồi.

Ngô Cương hỏi:

– Kim Cương minh chủ là nhạc phụ của gia huynh ư?

Dịch Vĩnh Thọ đáp:

– Đúng rồi!

Ngô Cương hỏi:

– Còn Hồ Ma công chúa thì sao?

Dịch Vĩnh Thọ đáp:

– Kim Cương minh chủ sinh được mình y là gái. Hồ Ma là nơi phát tích của Kim Cương minh.

Phép truyền âm đến đây thì ngừng lại. Trong lòng Ngô Cương kinh hãi không
bút nào tả xiết. Chàng không ngờ Hồ Ma chính là Kim Cương minh. Thế là
vụ bí mật này đã ra manh mối.

Người che mặt mặc áo cẩm bào chờ cho đối phương dứt tiếng cười rồi cất tiếng lạnh lùng hỏi:

– Các hạ mê hoặc những tay cao thủ các môn phái tới đây với mục đích gì?

Xích Diện Kim Cương tiếng nói như sấm đáp:

– Vì công đạo võ lâm.

Người che mặt mặc áo cẩm bào nói:

– Câu này khiến cho người ta không hiểu được.

Xích Diện Kim Cương nói:

– Khen cho ngươi mặt dày dám nói như vậy.

Người che mặt mặc áo cẩm bào nói:

– Nơi đây là tổng minh của võ lâm, các hạ nên nghĩ kỹ.

Xích Diện Kim Cương nói:

– Võ minh làm điều bất nghĩa coi đồng đạo như chó săn. Ngươi mượn tiếng
Võ minh để mưu đồ độc bá võ lâm. Bữa nay lão phu hưởng ứng lời yêu cầu
của võ lâm đồng đạo đến đây để diệt trừ ma quỷ, bảo vệ đạo lý.

Người che mặt mặc áo cẩm bào cười khành khạch hỏi:

– Bản tòa che mặt được đồng đạo võ lâm suy tôn lên làm minh chủ. Vậy ai là ma ai là đạo?

Xích Diện Kim Cương lớn tiếng:

– Bất tất phải dài lời, lão phu bữa nay đến đây chỉ có một điều…

Người che mặt mặc áo cẩm bào hỏi ngay:

– Điều gì? Xin nói cho bản tòa nghe?

Xích Diện Kim Cương đáp:

– Trước mặt võ lâm thiên hạ ngươi hãy để lộ chân tướng và giải tán Võ minh.

Người che mặt mặc áo cẩm bào hói:

– Không thì sao?

Xích Diện Kim Cương đáp:

– Không thì đổ máu.

Hai chữ đổ máu khiến cho bầu không khí đột nhiên biến thành khẩn trương.

Người che mặt mặc áo cẩm bào cất giọng âm trầm nói:

– Võ minh là tượng trưng cho chính nghĩa tại võ lâm Trung Nguyên. Đến thần thánh cũng không thể khinh mạn được…

Xích Diện Kim Cương hắng giọng một tiếng ngắt lời:

– Những đại biểu các phái võ Trung Nguyên ở dưới đều là những nhân vật chính nghĩa.

Người che mặt mặc áo cẩm bào thản nhiên nói:

– Các hạ chuẩn bị những hành động gì?

Xích Diện Kim Cương đáp:

– Lão phu đã nói: Một là phải nghe theo đề nghị cho biết chân tướng, giải tán Võ minh. Hai là đổ máu.

Ngô Cương đảo mắt ngó bái huynh Tống Duy Bình. Tống Duy Bình nháy mắt không hiểu có ý gì.

Chàng lại đưa mục quang nhìn Vong Ngã hòa thượng thì thấy lão lộ vẻ cực kỳ nghiêm trọng khiến lòng chàng không khỏi hồi hộp.

Ngô Cương lại nhìn Dịch Vĩnh Thọ thì thấy lão mặt mũi nhăn nhó lộ vẻ buồn rầu.

Ba người đó đều là những người thân thích nhất của Ngô Cương.

Đến lúc này chàng vẫn chưa quyết định chủ ý nên hành động thế nào? Về phe
Vong Ngã hòa thượng chàng cũng nhận thấy quá nửa là kẻ thù. Mối hận Ngũ
Bách Nhân Trủng chẳng thể bỏ qua được. Về phía Võ minh thì thù cũ hận
mới chồng chất dĩ nhiên không cần nói.

Người che mặt mặc áo cẩm bào lại cất tiếng lạnh lùng hỏi:

– Các hạ đã quyết định hành động thế nào chưa?

Xích Diện Kim Cương mắt chiếu ra những tia sáng rùng rợn trầm giọng đáp:

– Lão phu đã nói sao là cứ thế chứ không canh cải.

Người che mặt mặc áo cẩm bào ngập ngừng:

– Những đệ tử bản minh mới đây liên tiếp bị tàn sát, món nợ máu này…

Xích Diện Kim Cương lạnh lùng ngắt lời:

– Kẻ giết người thì bị người giết, đó là lẽ thường.

Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp:

– Các hạ nói đúng lắm.

Xích Diện Kim Cương giục:

– Hãy trả lời những vấn đề của lão phu.

Người che mặt mặc áo cẩm bào mắt nhìn quanh một lượt rồi cất tiếng lạnh lùng đáp:

– Bữa nay các vị tới núi Long Trung đều là những tuấn kiệt ở Trung
Nguyên. Bản tòa nhân danh nghĩa địa chủ rất lấy làm vinh hạnh.

Xích Diện Kim Cương nói:

– Ngươi bất tất nói lời khách sáo ra ngoài chính đề.

Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp:

– Đó là chính đề. Nay các hạ đưa đến đây có đến một trăm năm chục vị. Từ ngày bản toàn lên làm minh chủ này cho tới nay chưa bao giờ có thịnh
hội này. Dĩ nhiên bản tòa phải đối đãi cho hết lòng thành.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.