Minh chủ phu nhân giựt giọng hỏi:
– Ngươi dám thế ư?
Ngô Cương đáp:
– Có điều chi mà không dám?
Tay kiếm chàng nhẹ đưa về phía trước. Mũi kiếm đâm vào thịt. Lập tức máu rướm ra ướt áo.
Minh chủ phu nhân la lên:
– Úi chao!
Ngô Cương hỏi:
– Mụ có chịu nghe lời ta hay không?
Minh chủ phu nhân đáp:
– Ngươi hãy rút kiếm ra!
Ngô Cương hỏi:
– Mụ ưng chịu rồi chứ?
Minh chủ phu nhân cất giọng lạnh như băng đáp:
– Ta chịu rồi!
Ngô Cương rút múi kiếm ra một chút nhưng vẫn còn để đó, giục:
– Lẹ lên!
Minh chủ phu nhân ngập ngừng:
– Cái đó cần phải một thời gian chừng uống cạn tuần trà…
Ngô Cương ngắt lời:
– Bất luận mau hay chóng, nhưng mụ phải động thủ đi!
Thi Ngọc Nương xoay mình tiến lại bên đại kiếm thủ.
Ngô Cương rời mũi kiếm chỉ vào sau lưng mụ. Mười mấy tên kiếm thủ đứng
ngoài cửa tự lượng sức mình không dám ra tay, mà cũng chẳng thể rút lui. Tình trạng chúng cực kỳ bối rối.
Bỗng có tiếng quát hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Bọn kiếm thủ rẽ ra hai bên, một lão già áo đen xuất hiện. Chính là quản sự
Phí Nguyên ở bí cung. Hắn vừa nhìn thấy tình hình đã ngẩn người ra.
Ngô Cương coi bọn kiếm thủ không vào đâu. Chàng lại thúc giục:
– Lẹ lên!
Thi Ngọc Nương nghiến răng nói:
– Đem y lên giường!
Ngô Cương quát:
– Mụ đem y lên!
Thi Ngọc Nương nói:
– Không được!
Ngô Cương thét:
– Đừng có giở trò!
Thi Ngọc Nương nói:
– Vậy ngươi hạ thủ đi! Bản phu nhân thà chết chứ không chịu nhục.
Ngô Cương vì nóng lòng cứu bào huynh, chàng không sao được, liền thu kiếm về nói:
– Mụ hãy lại bên giường trước đi!
Thi Ngọc Nương lầm lỳ trở gót đi tới bên giường. Mụ đưa mắt ra hiệu cho quản sự Phỉ Nguyên đứng ở ngoài của.
Phỉ Nguyên cắm cổ chạy đi ngay.
Ngô Cương không chú ý đến biến diễn này. Chàng cầm cả Long kiếm lẫn Phụng
kiếm vào một tay trái. Còn tay phải cắp đại kiếm thủ đi lại bên giường.
Thi Ngọc Nương lùi vào bên vách nhanh như chớp, quát lớn:
– Không được nhúc nhích!
Ngô Cương đảo mắt nhìn lại, bỗng chàng bở vía vì hiển nhiên trong tay đối phương đã cầm một trái Sích Lịch cầu.
Thi Ngọc Nương sắc mặt xám xanh nói:
– Bây giờ ngươi hãy bỏ y xuống đó rồi di ra ngay!
Ngô Cương không sao được liền đặt đại kiếm thủ xuống giường. Cầm Phụng kiếm trong tay trái. Chàng coi tình thế tự nhủ:
– Nếu mình phóng kiếm đột kích thì tất nhiên Thi Ngọc Nương không thể
thoát chết được. Cứ vị trí trước mặt thì mụ liệng Sích Lịch cầu ra,
chính mụ cũng khó thoát chết, chứ chẳng có đường lối nào khác.
Chàng cần phải cứu đại kiếm thủ và đoán chắc Thi Ngọc Nương không muốn đi vào con đường hai bên chết ráo, vì đã là con người thì ai cũng ham sống,
nhất là đàn bà.
Chàng ngẫm nghĩ rồi kiên quyết giục:
– Thi Ngọc Nương. Hay hơn hết là mụ động thủ ngay lập tức đừng giờ trò gì nữa. Ta chẳng cần chi chuyện sống chết.
Thi Ngọc Nương nghiến răng nói:
– Nếu vậy thì hai bên chết hết…
Ngô Cương đánh bạo ngắt lời:
– Chết hết cũng được. Mụ liệng đạn ra đi.
Thi Ngọc Nương da mặt nhăn rúm ngẩn ngơ chưa liệng đạn ra. Hiển nhiên mụ chỉ hư trương thanh thế.
Ngô Cương thi hành thân pháp ủy mỵ của Địa cung. Thoáng một cái chàng đã
lạng người đến bên Thi Ngọc Nương. Đồng thời mũi kiếm chỉ vào nách đối
phương cất giọng lạnh như băng nói:
– Cất đạn đi và giải cấm chế cho y!
Thi Ngọc Nương trán toát mồ hôi. Quả nhiên mụ sợ chết.
Ngô Cương dĩ nhiên lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi. Giả tỷ thiếu phụ diếm
dúa gan liệng đạn ra thì chàng tất phải tan xương nát thịt.
Sau
khoảnh khắc ở vào tình thế giằng co. Thi Ngọc Nương đành khuất phục thu
Sích Lịch cầu lại tiến đến bên giường, điểm lẹ vào mấy chỗ huyệt đạo của đại kiếm thủ. Đoạn mụ móc trong bọc lấy một viên thuốc màu hồng nhét
vào miệng y.
Ngô Cương cầm Phụng kiếm đứng bên giám thị.
Thi Ngọc Nương lại điểm huyệt đại kiếm thủ một lần nữa rồi quát hỏi:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Tại sao ngươi lại cứu y?
Ngô Cương lạnh lùng đáp:
– Mụ bất tất hỏi điều đó làm chi.
Thi Ngọc Nương lại hỏi:
– Tại sao kiếm pháp của ngươi lại hoàn toàn giống hết kiếm pháp của y?
Ngô Cương hững hờ đáp:
– Ta không trả lời mụ bất cứ vấn đề gì. Mụ đừng hỏi nữa vô ích.
Thi Ngọc Nương lẳng lặng. Bầu không khí trong sảnh đường kỳ bí rùng rợn.
Thỉnh thoảng Thi Ngọc Nương lại liếc mắt nhìn ra cửa. Hiển nhiên mụ đang nóng lòng đợi ai. Thái độ của mụ dĩ nhiên không thể qua mắt Ngô Cương. Chàng hắng giọng một tiếng rồi lên giọng uy hiếp:
– Thi Ngọc Nương! Ngươi đừng tính chuyện hý lộng quỷ thần, không thì khổ đấy!
Thi Ngọc Nương không nói gì.
Ngô Cương chỉ mũi kiếm giục:
– Thời gian uống cạn tuần trà đã qua rồi!
Thi Ngọc Nương đưa tay ấn vào tử huyệt Trung Đường trước ngực đại kiếm thủ, mụ cất giọng âm trầm nói:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Tánh mạng ta ở dưới lưỡi kiếm ngươi thì tính mạng đại kiếm thủ cũng ở đầu ngón tay ta…
Ngô Cương giật mình kinh hãi run lên hỏi:
– Mụ bảo sao?
Thi Ngọc Nương đáp:
– Giết người bất quá đầu rơi xuống đất. Ngươi bức bách ta làm gì thái quá vậy.
Ngô Cương hỏi:
– Mụ chuẩn bị làm gì?
Thi Ngọc Nương đáp:
– Chẳng làm gì cả nhưng có điều kiện.
Ngô Cương hỏi ngay:
– Điều kiện gì?
Thi Ngọc Nương đáp:
– Ta giải khai cấm chế cho y rồi, ngươi phải rời khỏi núi Long Trung ngay tức khắc, không được hại người.
Ngô Cương đáp:
– Ta không làm thế được.
Thi Ngọc Nương hỏi:
– Thế thì lấy mạng đổi mạng hay sao?
Dĩ nhiên Ngô Cương không thể hi sinh đại kiếm thủ được. Mụ đàn bà này thật đáo để, vẫn có cách uy hiếp lại chàng. Dù chàng ra tay lẹ đến đâu thì
mụ cũng chỉ chỉ mạnh ngón tay một cái là xong vì mụ không phải hạng tầm
thường. Cơ hội báo thù lỡ rồi có kiếm lại được chứ người chết không thể
sống lại.
Sau khi xoay chuyển ý nghĩ chàng kiên quyết đáp:
– Ta ưng chịu điều kiện của ngươi.
Thi Ngọc Nương hỏi:
– Ngươi có giữ lời hứa không?
Ngô Cương đáp:
– Đừng có giỡn. Sách Huyết Nhất Kiếm nào phải hạng người nói lời rồi lại ăn lời.
Thi Ngọc Nương nói:
– Được rồi! Ta mong rằng ngươi là kẻ thủ tín.
Ngô Cương nói:
– Lời ta nói đây chỉ ở lúc này mà thôi. Sau này ta còn trở lại.
Thi Ngọc Nương nói:
– Cái đó là chuyện khác.
Mụ vừa nói vừa điểm ngón tay mạnh vào hai mạch Nhâm, Đốc. Thủ pháp mụ rất là kỳ bí.
Đại kiếm thủ rên lên một tiếng rồi trở mình xuống giường.
Ngô Cương kích động hỏi:
– Các hạ cảm thấy thế nào?
Đại kiếm thủ cất giọng run run đáp:
– Công lực phục hồi lại rồi, chẳng thấy chỗ nào khó chịu cả.
Ngô Cương đưa thanh Long kiếm ra nói:
– Đây các hạ thu lấy kiếm.
Đại kiếm thủ đón lấy thanh Long kiếm, cặp mắt long lanh ngấn lệ.
Thi Ngọc Nương lạnh lùng nói:
– Bây giờ hai vị có thể tùy tiện được rồi.
Ngô Cương chợt nhớ tới Lã Thục Viên, tâm thần chàng cực kỳ bối rối vì chàng đã nhận lời với đối phương là sau khi mụ giải cấm chế cho Đại kiếm thủ, chàng liền lập tức rời khỏi núi Long Trung. Nếu bây giờ chàng đưa ra đề nghị khác thế là bội ước. Nhưng Bí cung lại bị bọn Xích Diện Kim Cương
khống chế và không chừng đã xảy ra chuyện bất ngờ. Nếu Bí cung bị nổ thì Lã Thục Viên tất bị chôn sống…
Giữa lúc ấy. Bỗng một người đến bên cửa. Người này chính là lão che mặt mặc áo cẩm bào, Võ lâm minh chủ.
Ngô Cương chấn động tinh thần tự hỏi:
– Chẳng lẽ bọn Xích Diện Kim Cương đã gặp chuyện bất trắc? Nếu không thì sao người che mặt mặc áo cẩm bào lại bình yên trở về được? Nhưng chưa
nghe thấy tiếng nổ thì hiển nhiên hai bên chưa xảy cuộc chiến đấu. Vụ
này là thế nào đây?
Thi Ngọc Nương cất bước toan di chuyển thân hình…
Ngô Cương đưa kiếm ra quát:
– Không được nhúc nhích.
Đại kiếm thủ cũng rút kiếm ra cầm tay!
Long Phụng song kiếm ở trong tay hai nhân vật này thật khiến cho người ta phải khiếp sợ.
Người che mặt mặc áo cẩm bào lạnh lùng lên tiếng:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ngươi đừng tưởng cái mạng ngươi là lớn.
Ngô Cương mắt đầy sát khí. Lửa cừu hận khiến cho mạch máu chàng sôi lên.
Chàng quay lại nhìn Đại kiếm thủ cất giọng rất đanh thép:
– Chúng ta phải hợp lực, lấy máu mà rửa Võ Minh!
Mỗi tiếng nói là một nhát búa khiến cho người nghe phải bở vía.
Cặp mắt Đại kiếm thủ cũng lộ sát khí, trầm giọng đáp:
– Hay lắm!
Thi Ngọc Nương lớn tiếng hỏi:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Ngươi không nhớ lời hứa ư?
Ngô Cương đứng ngẩn mặt ra đương trường.
Người che mặt mặc áo cẩm bào run lên hỏi:
– Vụ nào là thế nào đây?
Thi Ngọc Nương lớn tiếng:
– Gã đã hứa lời sau khi giải cấm chế cho Đại kiếm thủ là lập tức rời khỏi Long Trung.
Người che mặt mặc áo cẩm bào nghiến răng hỏi:
– Thả hổ về rửng ư? Sao phu nhân không nghĩ tới hậu quả?…
Thi Ngọc Nương người run bần bật hỏi:
– Minh chủ tính thế nào?
Người che mặt mặc áo cẩm bào không nói sao được, vì Thi Ngọc Nương hiện ở trong tay đối phương mà hắn chẳng thể hy sinh mụ được.
Lúc này Ngô Cương dù lửa hận đốt tim gan cũng phải tạm thời dẹp xuống. Một
lời nói của bậc đại trượng phu coi bằng chín vạc có lý đâu lại sai lời
với người đàn bà. Chàng liền cương quyết đáp:
– Đại minh chủ! Bản nhân giữ lời hứa tạm thời sẽ rút khỏi núi Long Trung. Bữa nay đã lỡ, ngày khác sẽ đến…
Chàng nói xong nhìn kiếm thủ lắc đầu rồi chỉ kiếm vào sau lưng Thi Ngọc Nương nói:
– Xin minh chủ phu nhân dẫn đường cho!
Thi Ngọc Nương bị mũi kiếm của Ngô Cương kiềm chế đành cất bước đi về phía sảnh đường, mụ căm hận, nét mặt xám xanh.
Đại kiếm thủ cầm kiếm đoạn hậu.
Bao nhiêu kiếm thủ đứng đông đầy ở trước cửa sảnh đường đều rẽ ra hai bên để nhường lối.
Người che mặt mặc áo cẩm bào đứng sững trước cửa mặt lạnh như tiền khiến người ta phải sợ run.
Ngô Cương quát lớn:
– Tránh đường ra.
Người che mặt mặc áo cẩm bào đột nhiên bước xuống dưới thềm. Tay hắn cầm trái Sích Lịch cầu giơ lên.
Ngô Cương cùng đại kiếm thủ đều chấn động tâm thần.
Thi Ngọc Nương sắc mặt tái mét gầm lên:
– Minh chủ định làm thế ư?
Con người kiêu hùng chịu hy sinh vợ con thật chăng?
Người che mặt mặc áo cẩm bào mục quang biến ảo. Sau cùng hắn lộ vẻ chán nản thừ người ra, từ tù buông tay xuống.
Bọn Ngô Cương ba người bước ra khỏi sảnh đường. Chàng chợt nhớ Xích Diện
Kim Cương đã bảo cửa ra Bí cung có chôn thuốc nổ. Nếu mà nổ lên thì Lã
Thục Viên tất bị chôn sống. Bất giác chàng buột miệng hỏi:
– Đại Minh chủ! Bọn địch nhân xâm phạm Võ minh đâu cả rồi?
Người che mặt mặc áo cẩm bào ngẩn người ra một chút đáp:
– Chúng đã rút lui.
Ngô Cương hỏi:
– Tại sao vậy?
Người che mặt mặc áo cẩm bào đáp:
– Kỳ phùng địch thủ!
Ngô Cương lại hỏi:
– Tại bí cung họ chôn thuốc nổ thì sao?…
Người che mặt mặc áo cẩm bào hỏi lại:
– Sao thiếu hiệp lại quan tâm đến điều đó?
Ngô Cương đáp:
– Muốn hỏi chơi cho biết, chứ tại hạ có quan tâm gì đâu?
Người che mặt mặc áo cẩm bào nói:
– Hừ! Họ hăm vậy mà thôi. Làm gì có chuyện đó.
Ngô Cương nghe nói mới hơi yên lòng chàng nghĩ thầm:
– Bây giờ không nên nhắc tới chuyện Lã Thục Viên, vì cái đó bất lợi cho
nàng. Nàng đã có Địa Linh hộ vệ chắc cũng được an toàn chẳng có gì đáng
lo ngại. Ta hãy cứu đại kiếm thủ trước rồi hãy tìm cách cứu nàng sau.
Chàng không nói gì nữa đi thẳng ra ngoài.
Bọn đệ tử Võ minh đều cả kinh thất sắc nhìn tấn kịch kinh người.
Ba người rời khỏi tổng đàn mà không có ai theo hút.
Ngô Cương đã giữ Thi Ngọc Nương đi kèm, chàng cùng đại kiếm thủ đến trước
Công Nghĩa đài quả nhiên chẳng thấy có vết tích tàn sát nào thì biết
người che mặt mặc áo cẩm bào không nói dối. Hai bên đều tính đường thiệt hơn rồi tạm thời rút lui để chờ một cuộc phong ba khủng khiếp hơn nữa
tái diễn.
Ra đến quảng đường Công Nghĩa đài Thi Ngọc Nương dừng bước không đi nữa, mụ hằn học nói:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Bây giờ ngươi tùy tiện đi được.
Ngô Cương đảo mắt nhìn bốn phía đáp:
– Sau này sẽ có ngày tái hội!
Dứt lời chàng kêu đại kiếm thủ song song chạy ra khỏi cửa hang nhanh như tên bắn.
Dọc đường hai người phát hiện ra vô số xác chết. Đây chắc chúng bị bọn Xích Diện Kim Cương lúc trở ra đã giết chết vì bị chúng kháng cự.
Chỉ trong nháy mắt hai người ra khỏi hang núi, bỗng thấy một bóng người từ trong bóng tối vọt ra.
Ngô Cương cùng Đại kiếm thủ dừng bước nhìn lại thì rõ ràng là tiểu khiếu hóa Tống Duy Bình.
Ngô Cương cất tiếng gọi:
– Đại ca!
Tống Duy Bình đáp ngay:
– Hiền đệ!
Rồi gã nhìn đại kiếm thủ hỏi:
– Vị này là ai?
Ngô Cương đáp:
– Đại kiếm thủ!
Tống Duy Bình hỏi:
– Sao? Đại kiếm thủ ư?
Ngô Cương đáp:
– Hiện giờ chỉ biết thế. Đại ca! Có chuyện gì không?
Tống Duy Bình lại giương cặp mắt nghi ngờ lên Đại kiếm thủ đáp:
– Chúng ta đã phong tỏa các đường ra vào cốc đạo.
Ngô Cương hỏi:
– Việc trên Công Nghĩa đài giải quyết ra sao?
Tống Duy Bình đáp:
– Vì không muốn gây nên cuộc thương vong trọng đại nên hai bên đồng ý triệt binh.
Ngô Cương hỏi:
– Có phải cửa ra tại Bí cung đã chôn thuốc nổ thật không?
Tống Duy Bình đáp:
– Không có đâu! Đó là biện pháp truyền nghi phao ngôn như vậy. Có điều đường ngầm vào bí cung thì bên ta đã biết hết cả rồi.
Ngô Cương hỏi:
– Phải chăng tin đó do người trong nội tuyến cấp cho?
Tống Duy Bình đáp:
– Đúng thế.
Ngô Cương lại hỏi:
– Hiện giờ đã chuẩn bị hành động thế nào chưa?
Tống Duy Bình đáp:
– Theo kế hoạch của mấy vị lão tiền bối thì chuẩn bị quét sạch huyệt chỉ một phen cử động là thành công. Hiền đệ nghĩ sao?
Ngô Cương đáp:
– Tình của đệ đối với bên ngoài bất đắc dĩ phải tạm thời dừng tay.
Tống Duy Bình nói:
– Hiền đệ theo tiểu huynh đi gặp…
Ngô Cương xua tay gạt đi:
– Tiểu đệ còn có chuyện riêng với ông bạn đây. Lúc trở lại sẽ tới.
Dứt lời chàng gọi đại kiếm thủ:
– Bằng hữu! Chúng ta đi thôi.
Đại kiếm thủ lẳng lặng gật đầu chứ không nói gì.
Hai người băng mình ra khỏi hang núi. Phía sau tiếng còi đã nổi lên. Đây
chắc là Tống Duy Bình thông tri cho bọn người mai phục đừng có xuất hiện để ngăn trở.
Hai người chạy một mạch đến bốn năm dặm. Ngô Cương trở về trái núi nhỏ mé hữu nói:
– Chúng ta lên trên kia.
Hai người sóng vai lên núi.
Mặt trời đã xế về Tây. Nắng chiều chiếu xuống sơn đạo thành mọt vùng đỏ ối.
Mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng. Hai bên nhìn nhau một lúc Đại kiếm thủ lên tiếng trước:
– Ông bạn là ai?
Ngô Cương nén xúc động đáp:
– Ông bạn hãy nói lai lịch trước đi!
Đại kiếm thủ hiển nhiên lại có lòng úy kỵ không nói lai lịch ngay lại sang chuyện khác:
– Trước hết hãy bàn về lai lịch võ công. Kiếm thuật của ông bạn phải chăng học được ở trong tấm áo máu?
Điểm này Ngô Cương đã nghĩ tới rồi nên chàng không lấy làm kinh dị nhưng vẫn xúc động. Chàng đáp:
– Đúng thế!
Đại kiếm thủ hỏi:
– Ông bạn lấy được Huyết y kỳ thư trong trường hợp nào?
Ngô Cương đáp:
– Lúc lâm tử Phi Thiên Ngô Công Lý Thanh Sơn đã tặng cho.
Đại kiếm thủ hỏi:
– Lão có nói gì không?
Ngô Cương đáp:
– Lão bị người cùng một phe truy sát, thương thế rất là trầm trọng không thể nói được hết lời mà chỉ bảo là tặng người có duyên…
Đại kiếm thủ la lên một tiếng:
– Trời ơi!
Thanh âm rất đỗi thê lương.
Ngô Cương hỏi:
– Tấm Huyết y đó phải chăng của các hạ?
Đại kiếm thủ đáp:
– Đúng thế.
Ngô Cương hỏi:
– Kiếm pháp đó cũng do các hạ sáng chế ra?
Đại kiếm thủ đáp:
– Phải rồi!
Ngô Cương nói:
– Nếu vậy thì tại hạ đã thừa hưởng võ công của các hạ…
Đại kiếm thủ ngắt lời:
– Nhưng bản lãnh ông bạn còn cao thâm hơn bản nhân.