Huyết Y Kỳ Thư

Chương 9: Chối hôn sự, hào kiệt lên đường



U Linh phu nhân cất giọng nghiêm trang bảo:

– Ngô Cương! Ngươi đã cùng ai đính hôn chưa?

Ngô Cương chấn động tâm thần, chàng đã đoán ra ý tứ của đối phương liền lắc đầu đáp:

– Chưa.

U Linh phu nhân lại hỏi:

– Lão thân có một đứa con gái tuổi xấp xỉ với công tử mà diện mạo cũng dễ coi. Công tử có nguyện ư làm giai tế chăng?

Mọi người nghe phu nhân nói đều đưa mắt nhìńn Ngô Cương để chờ chàng trả lời.

Ngô Cương trong lòng kích động phi thường vì đây là việc lớn chung thân
chẳng phải trò đùa. Nó đã quan hệ đến hạnh phúc suốt đời chàng mà chàng
không suy nghĩ kỹ càng, quyết định một cách khinh xuất thì có thể gây
nên mối hận ngàn thu. Chàng không thể trả lời ngay, âm thầm nghĩ bụng:

– Nếu mình vâng lời thì từ đây thành một phần tử của U Linh địa cung, có thể luyện tập được võ công thượng thừa của môn phái này. Tấm thân trôi
giạt từ nay có chỗ tựa nương. Thật là một hảo sự ra ngoài sức tưởng
tượng của mình. Nhưng hiện nay lòng còn ôm nặng mối huyết cừu, võ công
của môn phái này liệu có thể đủ để đáp ứng sứ mạng của mình chăng? Một
khi đã gia nhập U Linh môn phái tất không thể t́m thấy cửa khác được. Vả lại chưa được biết mặt công chúa trong địa cung, chẳng hiểu dong mạo
cùng đức tính nàng thế nào,mình nhắm mắt ưng thuận thì hậu quả khó mà
lường được mình không ưng thuận lại tỏ ra là kẻ vong ân phụ nghĩa. Mối
nhân tình của đối phương biết lấy gì báo đáp.

Ngô Cương lại nghĩ tới Huyết Y Kỳ Thư đã chép môn Thiếu Dương thần công và Tham Hóa kiếm
thuật, cần phải tấm thân thuần dương mới tu luyện được. Nếu chàng thành
hôn thì bao nhiêu công trình sẽ trôi theo dòng nước.

Còn một điểm trọng yếu nữa khiến cho chàng thắc mắc là những kẻ thù của chàng bao
quát hầu hết các môn phái hiện nay. Họ chẳng làm bá chủ một phương cũng
là nhân vật nổi tiếng trong . Rồi đây chàng hành động báo thù, sống chết chưa biết thế nào mà đoán trước. Giả tỷ gặp điều bất hạnh há chẳng lầm
lỡ cuộc chung thân của người khác.

Ngô Cương còn đang nghĩ ngợi liên miên, bỗng nghe U Linh phu nhân trầm giọng nói tiếp:

– Ngô Cương! Hôn nhân là việc hệ trọng, cần phải hai bên trai gái vui lòng ưng thuận, chớ nên miễn cưỡng chút nào.

Ngô Cương được lời như cởi mở tấm lòng, liền kính cẩn đáp:

– Phu nhân dạy chí phải!

U Linh phu nhân lại nói:

– Lại còn điểm này nữa lão thân cần nói rõ. Công tử chẳng nên vì chịu ơn đã lãnh thọ trăm năm công lực mà miễn cưỡng vâng lời để báo ơn. Lão
thân đã nói, sở dĩ lão thân giúp nội công cho công tử là để đền đáp món
nhân tình đối với lệnh tiên tôn ngày trước. Vậy công tử bất tất phải
thắc mắc điều đó. Công tử có tâm nguyện hay không là do tự đáy lòng mà
ra.

Ngô Cương lại ậm ừ đáp:

– Chính thế.

U Linh phu nhân hỏi gạn:

– Ý công tử thế nào?

Một trong bốn vị trưởng lão cũng lên tiếng:

– Nhai nhi! Đó là phúc phận của công tử. Việc này ngoài lề luật của bản môn là một chuyện chưa từng có bao giờ.

Ngô Cương bản tính cương cường. Vẻ hiền từ bề ngoài chỉ là mười năm phiêu
bạt đã tạo cho chàng một thái độ mềm dẻo. Bây giờ chàng nghe thấy nói
đến hai chữ “phúc phận” rất lấy làm khó chịu.

Chàng đi đến quyết định ngay, liền đáp:

– Phu nhân có lòng quá yêu dù sông cạn đá mòn Vãn bối cũng chẳng thể quên được nhưng…

U Linh phu nhân hỏi ngay:

– Nhưng làm sao?

Ngô Cương đáp:

– Vãn bối có điều khó nói.

– Phải chăng công tử muốn cự tuyệt?

– Không phải thế đâu! Nhưng Vãn bối không thể tuân mệnh được.

– Tại sao vậy?

– Những kẻ thù của Vãn bối ở khắp nơi. Vãn bối không hiểu sống chết ra sao, e rằng làm lỡ tuổi thanh xuân của công chúa.

U Linh phu nhân giật giọng hỏi:

– Nếu công tử đã thành người của bản môn thì mối thù của công tử tức là mối thù của U Linh môn vậy.

Ngô Cương vô cùng cảm động. Chàng đứng dậy nói bằng một giọng tha thiết:

– Thịnh tình của phu nhân Vãn bối cảm kích không biết đến thế nào mà
nói. Nhưng vãn bối là dòng dõi Võ Thánh, khi nào dám để ô nhục gia
thanh. Mối thù của vãn bối không dám mượn tay người khác trả giùm. Xin
phu nhân xét thấu điểm này mà nguyên lượng cho.

Câu nói của Ngô Cương khiến cho mọi người phải động dung.

U Linh phu nhân nói:

– Đáng khen cho công tử rất có chí khí. Chẳng hổ là dòng dõi Võ Thánh…

Ngô Cương cảm động không tự chủ được chàng nói :

– Thưa phu nhân! Vãn bối có lời mạo muội muốn trình bày…

– Công tử cứ nói đi!

– Trong vòng ba năm nếu vãn bối mà trả xong ân oán, sẽ trở lại gặp mặt…

U Linh phu nhân nghe nói liền hiểu ý. Bà cất giọng lạnh lùng nói lại:

– Công tử muốn tiểu nữ phải chờ ba năm hay sao?

Ngô Cương đỏ mặt bẽn lẽn đáp:

– Vãn bối không dám.

Bốn bà già tóc bạc ra chiều tức giận, bật lên tiếng đằng hắng.

Tám cô thiếu nữ cung trang lại ra chiều luyến tiếc cho chàng.

Ngô Cương rất đỗi băn khoăn trong dạ, nhưng chàng không thể có quyết định khác được.

Bầu không khí trong trường trở nên trầm trọng.

U Linh phu nhân dường như tha thiết với việc lựa chọn rể đông sàng, bà dịu giọng hỏi:

– Ngô Cương! Công tử có muốn coi mặt công chúa chăng?

Ngô Cương không khỏi ngẩn ngơ. Dĩ nhiên tính hiếu kỳ của chàng muốn được
gặp mặt công chúa để coi tài mạo nhưng chàng lại thay đổi nghĩ:

– Hiện giờ chưa thể kết hôn, chuyện coi mặt càng thêm bẽ bàng và tỏ ra
mình không tin lời U Linh phu nhân về phẩm mạo của công chúa. Nếu sau ba năm mình Vãn còn sống thì bất luận công chúa có như Vô Diệm, Đông Thi
cũng nhất quyết định bề hôn sự để báo đáp ơn sâu.

Ngô Cương nghĩ vậy liền đáp:

– Bối thiết tưởng bất tất phải thế. Sau ba năm mà Vãn bối không chết,
nhất định trở lại địa cung. Giả tỷ trong năm này mà công chúa có kỳ
duyên mỹ mãn nào khác, Vãn bối cũng xin có lời chúc hạ.

Bà già đứng đầu hắng giọng rồi nói:

– Thật là kẻ không biết điều.

Ngô Cương lửa giận bốc lên nhưng chàng cố nén không buông lời kháng cự.

U Linh phu nhân buồn rầu nói:

– Nhân duyên là việc tiền định không thể miễn cưỡng được. Nếu ba năm đó
đã ghi tên, nguyệt lão buộc chân tơ thắm thành cuộc hôn nhân cũng là
thành tựu. Ta nói đến đây là cạn lời. Công tử có thể ra đi. Vân Hương!
Ngươi hướng dẫn Ngô công tử.

Vãn Hương kính cẩn Vãng lời.

Ngô Cương rất đỗi băn khoăn. Chàng đi giật lùi một bước rồi thi lễ nói:

– Vãn bối xin cáo thoái.

Chàng về đến phòng riêng. Tiểu Mai đã bày cơm rượu sẵn sàng. Trong lòng hữu
sự, chàng chỉ ăn uống qua loa rồi bảo Tiểu Mai cất dọn.

Ngô Cương để nguyên áo quần nằm duỗi dài trên giường để nghĩ lại xem hành động mình có đích đáng không?

Tiểu Mai trở lại trong phòng. Ả đứng trước giường bĩu môi ra chiều tức giận hỏi:

– Công tử! Sao công tử lại không chịu thành hôn với công chúa?

Ít lâu nay hai người gần gũi nhau đã bỏ được tấm phên rào ngăn cách và
cùng nhau ít nhiều cảm tình. Thực ra hơn ba tháng trời Ngô Cương ở trong U Linh địa cung. Tiểu Mai là người duy nhất thân cận với chàng. U Linh
phu nhân là nhân vật thế nào, chàng không sao đoán được. Theo trực giác
chàng chỉ nhận thấy phu nhân vào trạc năm sáu chục tuổi. Còn ngoài ra
chàng không biết một tí ǵ.

Ngô Cương ngơ ngẩn rồi gượng cười hỏi:

– Tiểu Mai! Cô không biết hay sao?

Tiểu Mai nói:

– Nếu biết còn hỏi làm chi?

– Ta có chỗ khó nói lắm!

– Chà! Nếu công tử mà thấy mặt công chúa thì không muốn chịu rồi cũng phải chịu.

Ngô Cương hỏi:

– Tại sao thế?

Tiểu Mai vểnh mặt lên đáp:

– Tiểu tỳ dám đánh cuộc với công tử là khắp thiên hạ không còn người nào đẹp hơn công chúa, …

Ngô Cương động tâm hỏi:

– Có thật thế không?

– Tiểu tỳ lừa gạt công tử làm chi?

– Ta không có phước… thật là đáng tiếc!

– Đó là tự công tử đóng cửa không chịu đón tiếp, chứ tại ai?

Ngô Cương cất giọng buồn buồn nói:

– Tiểu Mai! Cô không hiểu nỗi khổ tâm của ta.

Tiểu Mai hỏi:

– Công tử hối hận rồi phải không?

– Không phải thế! Trước nay ta không hối hận bao giờ.

– Vậy công tử khổ tâm vì lẽ gì?

Ngô Cương thấy cô bé lộ vẻ giận dữ một cách ngây thơ thì lòng chàng xiết bao hảo cảm. Chàng thở dài đáp:

– Ta chỉ nói một điểm trọng yếu nhất trong mình ta có mối huyết thù sâu
tựa bể, mà những kẻ thù bao quát gần hết những nhân vật thành danh trong võ lâm. Cuộc sinh tử nay mai của ta khó mà đoán trước được, ta không
muốn làm lỡ hạnh phúc trọn đời của công chúa.

Tiểu Mai cười lạt nói:

– Công tử nói nghe có lý lắm.

Ngô Cương chau mày hỏi lại:

– Tiểu Mai! Cô nói vậy là có ý gì?

Tiểu Mai rào đón:

– Nếu tiểu tỳ nói càn công tử có nổi giận không?

Ngô Cương đáp:

– Cô cứ nói đi, không hề chi cả.

– Khi công tử tới đây sức không trói nổi con gà…

– Đó là sự thực.

– Bây giờ công tử có đủ trăm năm công lực. Đó là vì phu nhân khẳng khái ban cho một trăm viên Cửu Chuyển kim đan.

Ngô Cương ngắt lời:

– Ủa! Ta uống đó là Cửu Chuyển kim đan ư?

– Hừ! Thứ kim đan này chế luyện không phải dễ dàng. Nó là vật chi bảo
của bản môn. Theo chỗ tỳ tử biết thì phu nhân rất sủng ái đại đệ tử là
Vân Hương tỷ tỷ mà chỉ được ban cho ba chục viên. Nguyên một điểm này
công tử cũng đủ nhận thấy tâm ý của phu nhân đối với công tử là thế nào
rồi…

Ngô Cương thân mình ngồi ra mép giường nói bằng một giọng rất trịnh trọng:

– Về điểm này dù ta chết cũng không quên được.

– Còn nữa. Bốn vị trưởng lăo vì muốn thành toàn cho công tử mà đều hy sinh mười năm công lực.

– Úi chà!

Ngô Cương kinh ngạc vì chàng không bao giờ ngờ tới điểm này.

Tiểu Mai lại lém lỉnh nói tiếp:

– Công tử trong người mang thù lớn. Muốn báo thù phải có võ công. Công
tử đã có nội lực trăm năm mà luyện tập võ học thượng thừa của bản môn
thì tỳ tử dám chắc là trong võ lâm ít người bì kịp. Không ngờ công tử
lại cự tuyệt…

Tuy Tiểu Mai còn nhỏ tuổi, nhưng cô ăn nói đâu ra
đấy, khiến Ngô Cương không khỏi động tâm. Nhưng bậc đại trượng phu lời
nói coi nặng bằng non, lẽ nào cải khẩu? Chàng đã cự tuyệt trước rồi, dĩ
nhiên phải kiên trì giữ cho đến nơi. Chàng nói:

– Tiểu Mai! Ta cũng biết vậy rồi.

– Thế thì sao công tử lại cự tuyệt?

– Ta đã bảo là có chỗ khó nói.

Tiểu Mai cúi đầu lặng lẽ hồi lâu rồi lẩm bẩm:

– Công chúa có tính rất cương cường, hiếu thắng…

Ngô Cương vội hỏi:

– Cô bảo sao?

Tiểu Mai lắc đầu nói:

– Công tử hăy nghỉ đi. Tỷ tử xin cáo thoái.

Ả nói xong nét mặt buồn buồn bước ra khỏi phòng.

Ngô Cương lại nằm xuống, lòng chàng vẫn băn khoăn về câu Tiểu Mai nói:
“Công chúa bản tính cương cường hiếu thắng”. Chàng nghĩ lui nghĩ tới mà
chẳng hiểu ra sao, bất giác ngủ đi lúc nào không biết.

Ngô Cương
tỉnh lại thấy khí lạnh xâm chiếm cơ thể. Chàng bừng mắt nhìn lại thì
kinh hăi vô cùng. Nhìn thấy mình nằm trên phiến đá trước một ngôi mả
lớn. Chàng nhìn cảnh vật mà đoán thì đây là tấm mồ mả mà chàng đã đến từ ba tháng trước.

Lúc này gần sáng, mặt trời sắp mọc. Chàng tự hỏi:

– Phải chăng đây là một trường mộng ảo?

Nhưng người chàng mặc áo mới đã là sự thực. Huống chi nội lực trong người rạo rực như muốn bay bổng lên thì còn là mộng sao được? Chàng được đưa ra
khỏi U Linh địa cung lúc nào chàng cũng chẳng hiểu. Chàng xem chừng U
Linh địa cung thần bí kia chỉ ở dưới lòng đất khu mồ mả này mà chàng
không biết lối ra vào đường hầm ở chỗ nào.

Đầu tiên Ngô Cương chú ý đến ngôi mả lớn trước mặt. Coi niên hiệu khắc trên tấm bia thì đây là một cổ mộ xây từ trăm năm trước. Ngôi mộ này qui mô rộng lớn nhưng bỏ
hoang phế lâu ngày không tu sửa thành ra có vẻ hoang vu.

Ngô Cương đưa tay lên giơ tấm bia nghe tiếng chắc nịch rồi tự nhủ:

– Ta chẳng cần kiếm cửa ngõ vào địa cung làm chi.

Chàng hồi tưởng lại ba tháng trước xuýt nữa bị Kim kiếm thủ, thuộc hạ Võ Minh bắt được thì lòng chàng lại khiếp sợ.

Sau một trăm ngày chàng đã không phải người tầm thường nữa và biến thành
nhân vật có cả trăm năm nội lực. Thật là một cuộc hội ngộ thật ly kỳ!

Chàng lại nhớ tới U Linh phu nhân mà chàng chưa được gặp mặt lần nào. Còn bốn vị trưởng lão, tám thiếu nữ và Tiểu Mai… thì ấn tượng chỉ còn lờ mờ tựa hồ rất xa rất thật.

Chàng tự hỏi:

– Nếu ở trong cung mình ưng chịu cùng công chúa kết hôn thì hậu quả sẽ ra sao?

Con người khác nào chiếc thuyền rời khỏi bến, bước tiền đồ chẳng hiểu đến
đâu. Một lời quyết định ảnh hưởng cho cả đời. Phương hướng thay đổi sẽ
gặp bao nhiêu biến cố. Mỗi hướng đi là một vận mệnh.

Chàng khước từ hôn ước là phải hay sai, hiện giờ chưa thể biết được.

Ráng sớm nhuộm đỏ đầy mặt đất. Ngô Cương đứng trước một sự thật là phải đi đâu về đâu bây giờ.

Tuy người chàng đã có trăm năm nội lực, nhưng không hiểu võ công thì cũng chẳng dùng làm gì được.

Trong mình đầy đủ nội lực, những yếu quyết võ công ở Huyết Y Kỳ Thư chàng đã
thuộc lòng. Việc cần kíp hiện giờ là sao tìm được chỗ tiềm tu để luyện
võ. Năm năm mới thành tựu, thời gian nào phải ngắn ngủi. Còn trình độ mà chủ nhân huyết y đã nói ra dĩ nhiên không phải tầm thường. Nếu công
việc luyện tập chưa thành tựu, chàng đã lọt vào tay kẻ thù thì hai phen
kỳ ngộ có cũng như không.

Lời nói của Thiết Tâm Thái Tuế Hồ vẫn
văng vẵng bên tai: “Phải đi xa tận chốn biên hoang. Nếu không thành tựu
thì ừng trở về Trung Nguyên nữa…”. Như vậy chỉ có chốn biên hoang mới là nơi tiềm tu rèn luyện vơ công, thoát khỏi tai mắt kẻ thù.

Ngô
Cương nghĩ vậy, đột nhiên chàng để mắt tới cái bọc từ nãy tới giờ chàng
không chú ý. Chàng nhấc lên thấy khá nặng liền mở ra coi. Trong bọc có
hai bộ áo mới và cả những quần áo cũ cùng với tấm huyết y xé vụn chàng
vất xuống gầm giường mà hiện giờ cũng có ở đây. Ngoài ra còn có hai gói
một nhỏ một lớn. Gói lớn là những đỉnh vàng nặng tới trăm lạng, còn gói
nhỏ có mười hạt minh châu lớn bằng mắt rồng.

Ngô Cương trong lòng xúc động không bút nào tả xiết. Chàng thấy U Linh phu nhân với mình ơn
nghĩa thâm trọng, không đền đáp bằng cách nào cho phải.

Chàng gói bọc cẩn thận lại. Những áo cũ cùng tấm huyết y đã xé nát thành đồ vô
dụng, chàng liền nhét vào kẽ hở tường mộ. Còn vàng và minh châu thì cất
kỹ trong mình. Với số vàng và minh châu đó đủ chi dùng trong mười năm,
chàng không lo lắng về vấn đề này nữa.

Ngô Cương bất giác như nhớ tới việc cự hôn, chàng thấy canh cánh bên lòng. Nhưng sự thực không cho phép chàng ưng thuận, một là vì chưa luyện võ công trong Huyết Y Kỳ
Thư, chàng không thể kết hôn được.

Hai là thanh danh của phụ thân, chàng chẳng thể mượn tay người khác để báo thù.

Ba là chàng phải đối phó với không biết bao nhiêu kẻ thù, sống chết chưa
hay, dĩ nhiên không nên làm lỡ thanh xuân của công chúa.

Ngô
Cương đi quanh hết một vòng mồ mả thần bí rồi xách gói lên đường. Chàng
cảm thấy tình trạng trong người biến đổi khác thường. Chân bước mau lẹ,
tinh thần cũng rất sung túc.

Ngô Cương ra khỏi nghĩa trang đi qua chỗ hang động bữa trước, chàng không nhịn được cúi đầu ngó vào coi.
Chàng không thấy lão hóa tử đâu, chắc lão đã bỏ đi rồi.

Cuộc tao ngộ của con người khó mà lường được. Mới cách đây trăm ngày mà cuộc biến cải thật quá sức tưởng tượng.

Ngô Cương vào thị trấn gần đó mua một con ngựa, một bộ yên.

Chàng mặc áo mới, cởi tuấn mã coi người đẹp như cây ngọc. Bề ngoài chàng
không còn chút nào giống trước. Chàng đã biến thành một người nho sĩ đi
du học, ai trông thấy cũng phải khen thầm và để mắc nhìn vào.

Ngô Cương qua sông Hán Thủy đi vào con đường mé tây nằm dẫn tới đất Xuyên.

Một hôm, chàng tới Qui Xuyên rồi cứ ngược dòng sông mà đi, tức là đường vào đất Tây Xuyên.

Tuy trời đã sang thu, nhưng nắng hạ hãy còn nóng chảy. Mà trời đúng ngọ,
Ngô Cương có trăm năm công lực trong người, chàng đi nắng cũng không
biết mệt, nhưng con ngựa đã thở ồ ồ, sùi bọt trắng, mồ hôi ra ướt đẫm.

Ngô Cương không nỡ bắt con vật nhọc mệt quá chừng, chàng liền cho rẽ vào
khu rừng âm u để nó nghỉ ngơi chốc lát rồi sẽ lên đường. Sau khi buộc
ngựa vào gốc cây bờ suối, chàng cũng ngồi xuống một gốc cây cành lá um
tùm để nghỉ mát.

Giữa lúc ấy, tiếng sắt thép vang lên lẫn với tiếng quát tháo om sòm từ phía rừng sâu gần đó vọng ra.

Hiện giờ Ngô Cương chưa đủ tư cách là người võ lâm, nên tuy chàng động tính
hiếu kỳ, song lại sợ sinh chuyện lôi thôi. Chàng đành lờ đi như không
nghe thấy, đưa cặp mắt bâng khuâng nhìn cảnh vật chốn sơn lâm.

Tiếng đánh nhau đã lâu mà vẫn chưa giảm sút. Bản tâm Ngô Cương không muốn
nghĩ tới mà thanh âm kia không ngớt đập vào màng tai. Tính hiếu kỳ chỉ
đòi trỗi dậy. Nhất là chàng đang hồi thanh niên nóng nảy thì còn nhẫn
nại làm sao được. Thế rồi chân chàng bất giác cất bước lần về phía rừng
sâu.

Trên một khu đất trống trong rừng, ánh kiếm lóe mắt, kiếm
khí tung hoành, hai người đang chiến đấu đến lúc hăng say. (Nguyên bản:
hăng hái)

Một người văn sĩ trung niên vẻ mặt thâm trầm (nguyên
bản: âm thầm), còn người nữa là đại hán thân hình cao lớn. Cả hai cùng
sử kiếm.

Ngô Cương đứng ngoài, chàng không hiểu kiếm thuật ai cao ai thấp mà chỉ biết cuộc chiến đang cực kỳ ác liệt.

Ngoài vòng chiến, một tên tiểu khất cái tuổi chừng mười bảy, mười tám, quần
áo lam lũ, đầy mặt cáu ghét đang ngồi lom khom theo dõi cuộc chiến đấu.
Gă không ngớt gật đầu hay lắc đầu tựa hồ để phê bình những chiêu kiếm
thuật của hai người.

Ngô Cương tự hỏi:

– Gă tiểu khất cái kia phải chăng cũng là người võ lâm?

Chàng ngó gã mấy lần nữa rồi toan bỏ đi. Gã tiểu khất cái đột nhiên quay đầu
lại, gã nhìn chàng toét miệng ra mà cười để lộ hai hàm răng trắng nhỡn.
(Nguyên bản: trắng ởn)

Ngô Cương động tâm nghĩ thầm:

– Hàm răng xinh đẹp kia mà để vào miệng một tên tiểu khất cái thì thiệt là uổng.

Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì gã tiểu khất cái giơ tay lên vừa vẫy vừa hỏi:

– Công tử coi có thú không? Chắc công tử chả thèm để ý?

Câu nói của gã đầy vẻ khinh miệt hai người đang giao thủ.

Ngô Cương tủm tỉm cười gật đầu tỏ ý biểu đồng t́nh với tên tiểu khất cái nhưng thực ra chàng không hiểu gì hết.

Dường như hai người định chiến đấu quyết liệt cho tới lúc kẻ sống người chết, vẫn tiếp tục đánh nhau như điên.

Ngô Cương nguyên trước cũng là khất cái, nên chàng vẫn còn hảo cảm với gã
này. Gã tiểu khất cái trước mắt chàng tức là hình ảnh con người chàng
trước đây chưa lâu. Bất giác chàng tiến về phía gã.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.