Ngô Cương đưa cổ tay ra, một tay chàng dùng mũi kim
kiếm của Tống Duy Bình chích vào uyển mạch. Máu tươi chảy ra như suối.
Chàng cạy miệng Lã Thục Viên cho máu chảy vào.
Tống Duy Bình chau mày, người gã run lên. Sau một lúc Ngô Cương sắc mặt lợt lạt. Lã Thục
Viên vẫn không động tĩnh. Tống Duy Bình không nói gì điểm huyệt chỉ
huyết cho Ngô Cương. Ngô Cương run lên hỏi:
– Thế là nghĩa làm sao?
Tống Duy Bình lạnh lùng hỏi lại:
– Hiền đệ muốn cho ra hết máu để chết hay sao?
Ngô Cương thản nhiên đáp:
– Vì việc cứu nàng, tiểu đệ có phải chết cũng cam lòng.
Tống Duy Bình hỏi:
– Nếu không cứu được y thì sao?
Ngô Cương đáp:
– Tiểu đệ chỉ hết sức mà làm.
Tống Duy Bình ngắt lời:
– Hiền đệ đã hết sức rồi. Nếu quả có hiệu nghiệm thì bấy nhiêu là đủ. Bằng vô hiệu hiền đệ có hy sinh cũng vô ích.
Ngô Cương thừ người ra, cúi đầu xuống, vẻ mặt đăm chiêu. Lã Thục Viên nằm ở trong lòng không nhúc nhích, ruột gan chàng tưởng chừng đứt từng khúc,
đành là đắm ngọc chìm hương vô phương cứu vãn. Hai hàng lệ nhỏ xuống mặt Lã Thục Viên.
Mảnh trăng đã xế về Tây, chiều xuống càng trông càng thê thảm.
Màu hồng trên mặt Lã Thục Viên đã giảm bớt, ngực nàng phập phồng, hơi thở thoi thóp.
Ngô Cương thấy vậy mừng quá reo lên:
– Có cơ cứu vãn được!
Tống Duy Bình định thần nhìn lại cũng vui mừng nói:
– Tạ ơn trời Phật, y sống lại rồi.
Hai cặp mắt chăm chú nhìn Lã Thục Viên không chớp.
Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần tra, Lã Thục Viên mở mắt ra. Mắt nàng đã có thần. Ngô Cương cất tiếng run run gọi:
– Viên muội! Viên muội!
Lã Thục Viên chuyển động cặp mắt, thều thào hỏi:
– Tại sao tiểu muội lại không chết?
Ngô Cương dịu dàng đáp:
– Viên muội sống rồi.
Giữa lúc ấy, hai bóng người xuất hiện như u linh quỷ mị. Ngô Cương ngẩng đầu nhìn lên bất giác bật tiếng la kinh ngạc.
Hai người đi với nhau hiển nhiên là Phạm đại nương và Hoa Linh. Hai người
đi với nhau mà xuất hiện ở đây vào lúc này thật là một điều ra ngoài sự
tiên liệu của mọi người.
Tống Duy Bình nhìn Phạm đại nương thi lễ, miệng hô:
– Phạm tiền bối!
Phạm đại nương gật đầu, mục quang mụ vẫn chăm chú nhìn Ngô Cương. Mục quang
Ngô Cương bỗng chạm vào tia mắt Hoa Linh, lòng chàng nổi lên một mối
tình khôn tả.
Hoa Linh vẫn tỏ ra bình tĩnh, yên lặng như nước
mùa thu. Mụ cúi xuống đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt má Lã Thục Viên, cất
giọng buồn rầu nói:
– Hài tử! Ngươi là kẻ vô tội.
Lã Thục Viên bỗng ngồi bật dậy, mắt hạnh tròn xoe. Lâu lâu mới cất tiếng gọi:
– Lục di!
Rồi nước mắt tuôn ra tầm tã.
Ngô Cương đỡ Lã Thục Viên không đứng dậy được làm rất bẽn lẽn.
Hoa Linh Quan Lãnh Sương đứng ngay người lên nói:
– Hài tử! Thế là ngươi kể như đã chết một lần rồi.
Lã Thục Viên hỏi bằng một giọng bi ai:
– Lục di! Sao Lục di không để cho tiện nữ chết đi, còn cứu sống lại làm chi?
Hoa Linh đáp:
– Không phải ta cứu đâu?
Lã Thục Viên ngơ ngác hỏi:
– Không phải… Lục di ư?
Hoa Linh đáp:
– Y đã cứu ngươi.
Mụ vừa nói vừa trỏ vào Ngô Cương!
Lã Thục Viên nhìn Ngô Cương bằng con mắt kinh ngạc hỏi:
– Y mà giải được chất kịch độc của Bách hoa hoàn ư?
Hoa Linh đáp:
– Ngươi đã uống máu y.
Lã Thục Viên sửng sốt hỏi:
– Sao? Máu…
Hoa Linh ngắt lời:
– Phải rồi! Máu trong người y có chứa chất trị độc nên y có thể dùng máu trị cho ngươi.
Lã Thục Viên xoay tay lại tát vào mặt Ngô Cương, lớn tiếng quát:
– Tại làm sao ngươi không để cho ta giải thoát một cách yên tĩnh?
Ngô Cương mặt nóng bừng, chàng bị cái tát đột ngột mà chẳng hiểu ra làm sao?
Ba người tại trường thấy động tác bất ngờ của Lã Thục Viên đều lấy làm
kinh ngạc. Lã Thục Viên lại ngã ngửa vào lòng Ngô Cương mà khóc thút
thít, miệng nàng nói lảm nhảm:
– Cương ca ca! Ca ca làm hại tiểu muội rồi. Sao không để muội yên tâm giải thoát. Hỡi ơi! Tiểu muội còn
sống ở thế gian làm sao được.
Ngô Cương ngập ngừng đáp:
– Viên muội sống lại mới phải.
Chàng nói tới đây trong lòng lại nổi lên một cảm giác khác lạ. Chàng tự hỏi:
– Mình muốn cho nàng sống lại, còn mình thì sao? Có thể mặt dày mà sống được chăng? Chính mình là kẻ nên chết.
Lã Thục Viên đột nhiên đứng phắt dậy, vì thể lực nàng chưa khôi phục nên người nàng lảo đảo mấy cái.
Ngô Cương cũng đứng dậy theo.
Lã Thục Viên đầy vẽ cương nghị nhìn Ngô Cương trầm giọng nói:
– Cương ca ca! Tiểu muội vẫn phải ra đi.
Ngô Cương hỏi:
– Đi ư?
Lã Thục Viên đáp:
– Phải rồi! Những mối ân tình của ca ca đối với tiểu muội đành để kiếp sau mới báo đáp được.
Ngô Cương nói:
– Viên muội đừng nói thế. Chính tiểu huynh mới không sao báo đền được mối ân tình của Viên muội trong muôn một.
Lã Thục Viên gạt đi:
– Thôi không nói chuyện được.
Ngô Cương chẳng thể chỉ nói chuyện nữa với Lã Thục Viên, chàng quay lại nhìn Phạm đại nương hỏi:
– Đại nương có điều chi dạy bảo?
Phạm đại nương lắc đầu đáp:
– Lão phu chỉ phụ trách việc an toàn cho Quan Lãnh Sương.
Ngô Cương đưa mắt nhìn Hoa Linh như để hỏi ý.
Hoa Linh bình tĩnh nói:
– Ta đang ở Hồ Ma, nhưng trong lòng xao xuyến không được yên tâm phải
lăn vào giang hồ một lần tối hậu để thanh toán cho xong những chuyện
nhân quả dở dang rồi mới chuẩn bị xuất gia đầu Phật, vĩnh viễn không trở lại chốn hồng trần nữa. Muốn vào chốn Không môn tâm phải bình tĩnh, nếu không thì khó lòng chứng quả Bồ đề. Ta tự biết mình tội nghiệt thâm
trọng. Bây giờ ta hỏi ngươi một câu…
Ngô Cương ngắt lời:
– Xin nói ra!
Hoa Linh hỏi:
– Mối cừu hận của ngươi đối với ta chắc chưa tiêu tan?
Ngô Cương trầm giọng một lúc rồi đáp:
– Tại hạ không phủ nhận điều đó.
Hoa Linh nở nụ cười thê lương đáp:
– Vậy ngươi giết ta đi! Thế là công bằng!
Ngô Cương đáp:
– Không!
Hoa Linh hỏi:
– Tại sao vậy?
Ngô Cương đáp:
– Một ý niệm từ thiện có thể thành Phật. Lời huấn hối của gia phụ quả
không lầm. Tôn giá đã hồi đầu, tại hạ tự nguyện tiêu giải hết mối cừu
hận.
Hoa Linh hơi lộ vẻ xúc động nói:
– Như vậy ta tạ ơn ngươi.
Ngô Cương đáp:
– Bất tất phải thế!
Hoa Linh quay lại bảo Lã Thục Viên:
– Hài tử! Ngươi hãy đi theo a di!
Lã Thục Viên hỏi:
– Theo Lục di ư?
Hoa Linh đáp:
– Phải rồi! Hài tử! Mười năm ở chốn bụi hồng như một giấc mộng bao
chuyện vui buồn khó nỗi phân ly… ngươi với ta cùng một số mạng. Đi thôi, đừng cố chấp nữa.
Ngô Cương lẳng lặng không nói gì. Bây giờ chàng nghĩ rằng nên để cho nàng quy ẩn là hay hơn hết.
Lã Thục Viên gật đầu, nàng ngó Ngô Cương cất giọng buồn buồn:
– Cương ca ca! Tiểu muội xin từ biệt. Từ nay góc biển bên trời. Ca ca… tự thận trọng.
Nàng nói xong lảo đảo cất bước nắm láy tay Hoa Linh, nước mắt dàn dụa trào ra.
Phạm đại nương lên tiếng:
– Đi thôi!
Mụ cất bước đi trước, Hoa Linh cùng Lã Thục Viên lật đật theo sau. Ngô
Cương còn muốn nói nhưng chàng chỉ há miệng không thốt nên lời, chàng
thấy có không biết bao nhiêu là lời rồi cảm thấy nói gì cũng bằng thừa.
Ba bóng người mất hút vào trong đêm tàn trăng lạnh.
Lã Thục Viên kiên quyết ra đi không ngoảnh đầu trở lại.
Một cảm giác hư không, trống rỗng xâm chiếm tâm hồn Ngô Cương. Chàng chép miệng thở dài, lẩm bẩm:
– Thế cũng xong! Cuộc đời kết thúc đều như vậy cả.
oOo
Phàn Thành cách sông Hán Thủy chẳng xa là mấy, có thể nhìn thấy được. Trời
vừa quá ngọ, hai chàng thiếu niên chẳng xứng đôi chút nào đi tới. Một
chàng ăn mặc như khất cái, còn một chàng mặc áo nho sinh dáng điệu phong nhã.
Hai người này là Ngô Cương và Tống Duy Bình.
Ngô Cương nhìn nước sông chảy cuồn cuộn, bỗng mở miệng nói:
– Đại ca! Chúng ta sắp chia tay rồi.
Tống Duy Bình chau mày hỏi:
– Đã nói cùng đi một đường kia mà.
Ngô Cương đáp:
– Nhưng tiểu đệ chợt nhớ đến một việc…
Tống Duy Bình hỏi:
– Việc gì?
Ngô Cương đáp:
– Tiện đường đến bái yết U Linh phu nhân!
Tống Duy Bình hỏi:
– Sao? Hiền đệ định đến Địa cung ư?
Ngô Cương đáp:
– Phải rồi! Tiểu đệ có việc cần phải phúc đáp.
Tống Duy Bình còn có điều muốn nói nhưng chỉ “ồ” một tiếng rồi ngừng lại. Dĩ nhiên, Ngô Cương đã phát giác ra thái độ của gã liền hỏi:
– Đại ca còn có điều chi muốn nói phải không?
Tống Duy Bình ngập ngừng đáp:
– Cái đó… Nhưng thôi! Hiền đệ đi đi. Có một việc nhưng tiểu huynh đã hứa lời với người ta rồi, không thể tiết lộ được. Hiền đệ cứ tới nơi sẽ rõ.
Ngô Cương không muốn hỏi vặn. Từ đây tới Địa cung bất quá nửa ngày trời,
chẳng còn bao lâu sẽ hiểu. Tính như vậy, chàng liền đáp:
– Tiểu đệ xin cáo từ.
Tống Duy Bình hỏi:
– Sau khi xong việc ở Địa cung hiền đệ sẽ đi đâu?
Ngô Cương đáp:
– Tiểu đệ đến Thất Linh tiên cảnh để thanh toán món nợ máu.
Tống Duy Bình lại hỏi:
– Sau đó hiền đệ làm gì?
Ngô Cương đáp:
– Chưa thể biết trước được!
Tống Duy Bình nói:
– Hiền đệ hãy thận trọng. Mong chẳng bao lâu lại được gặp nhau.
Hai người bùi ngùi từ biệt.
Ngô Cương qua sông Hán Thủy chạy tới Phàn Thành thì trời đã hoàng hôn.
Chàng vào một tiểu điếm ở ngoài thành ăn uống xong ngồi chờ tối lâu mới
ra đi. Vào khoảng hết canh hai, Ngô Cương lần mò trong khu mồ mả chập
chùng hoang vắng.
Ánh trăng ảm đạm, lân hỏa lấp loáng như đom đóm khắp nơi.
Chàng đến đây lần thứ hai nhưng cảm giác lần này khác lần trước nhiều. Hơn
một năm trời, chàng trải qua không biết bao nhiêu biến diễn bất giác
sinh lòng cảm khái.
Chàng tự hỏi:
– Khi gặp U Linh phu
nhân mình biết nói sao? Dĩ nhiên việc gì trải qua phu nhân biết rõ nhất
là hành động đối với Võ Minh, Địa cung lại là một chủ lực. Nếu phu nhân
nhắc tới đề nghị trước kia liên hôn thì mình nên thế nào?
Ngô Cương ruột rối như mớ bòng bong. Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì một thanh âm lạnh như băng lọt vào tai:
– Phu nhân mời thiếu hiệp vào.
Ngô Cương không khỏi giật mình. Bỗng chàng nhìn thấy một bóng người thiết
tha đứng ở trước mặt cách chừng một trượng. Hiển nhiên là tỳ nữ Tiểu
Mai. Lần trước chàng xuống Địa cung đã được thị chầu chực.
Ngô Cương cất tiếng gọi:
– Tiểu Mai!
Tiểu Mai lạnh lùng dạ một tiếng.
Ngô Cương nghe thanh âm đã sinh lòng ngờ vực, chàng nhìn ánh mắt biết thị
ra chiều cừu hận, thì trong lòng không khỏi hồi hộp tự hỏi:
– Sao lại thế này? Phải chăng thị căm hận mình về việc cự hôn với công chúa U Linh?
Chàng liền cất tiếng hỏi:
– Tiểu Mai! Cô giận ta đó ư?
Tiểu Mai nghiến răng đáp:
– Công tử là một kẻ hèn hạ. Ta muốn giết công tử.
Ngô Cương kinh hãi hỏi:
– Cô căm hận ta đến thế kia ư?
Tiểu Mai đáp:
– Phải rồi!
Ngô Cương hỏi:
– Tại sao vậy?
Tiểu Mai không đáp giục:
– Công tử hãy vào đi!
Dứt lời trở gót đi ngay.
Ngô Cương nở một nụ cười nhăn nhó. Đầu óc chàng nổi lên một thứ cảm giác
khó tả, chàng lẳng lặng đi theo Tiểu Mai. Hai người đi quanh tới đám mồ
mả tới một ngôi mộ lớn cỏ xanh rậm rạp. Tiểu Mai ấn bàn tay vào tấm bia
mộ, cửa mộ từ từ mở ra. Phía trong có một hàng bậc đá thoai thoải đi
xuống. Tiểu Mai nói:
– Mời công tử vào!
Ngô Cương đáp:
– Nhờ cô dẫn đường cho.
Tiểu Mai nói:
– Tỳ tử xin thất lễ.
Thị theo bậc đá đi xuống trước. Đi chừng được năm trượng thì đến khu đất
bằng, ánh châu xanh rờn khiến người ta có cảm giác đang đi vào tổ quỷ âm thầm.
Cách kiến tạo Địa cung này rất phức tạp. Nẻo đường chằng
chịt như màng nhện. Chắc đây là một ngôi lăng tẩm của các vương công về
trước nên công trình kiến tạo mới lớn lao khiến người ta coi như một
thành tích vĩ đại. Dọc đường nhà đá chi chít những nhà cửa nhưng đều
đóng kín mít và không thấy bóng người nào. Ánh sáng minh châu rực rỡ
trong hoa cả mắt. Ngô Cương biết là đã vào đến trước U Linh bảo điện.
Tiểu Mai quay lại trợn mắt nhìn Ngô Cương rồi xoay mình về mé bên. Ngô Cương bẽn lẽn đứng trợn mắt ra đương trường.
Lần này cũng y như lần trước. Điện đường còn ở phía xa xa đã thấp thoáng
thấy bóng tám đại đệ tử đứng thị lập. Có điều lần này chúng đều mặc áo
trắng. Người đứng đầu bọn này là Vân Hương cất tiếng từ trong điện vọng
ra:
– Phu nhân mời Ngô công tử lên điện!
Ngô Cương tâm thần rúng động, nhưng chàng bình tĩnh lại ngay, vuốt tà áo cho thẳng thắn rồi từ từ đi tới đại điện.
Vừa tới cửa điện, mắt chàng chạm ngay phải bức màn xanh.
U Linh phu nhân ngồi sau tấm màn này. Ngô Cương đảo mắt nhìn tám tên đại
đệ tử bỗng cảm thấy có điều khác lạ. Cả tám tên đều lộ vẻ tức giận. Ngô
Cương đánh bạo khoa chân bước vào điện, cung kính nhìn bức màn xanh thi
lễ nói:
– Vãn bối là Ngô Cương xin tham kiến phu nhân.
Hồi lâu mới nghe thấy thanh âm rất lạnh lẽo của U Linh phu nhân từ sau bức màn đáp vọng ra:
– Miễn lễ!
Ngô Cương hỏi:
– Phu nhân mạnh giỏi đấy ư?
U Linh phu nhân hỏi lại:
– Ồ! Ngô Cương! Ngươi xuống đây có việc chi?
Ngô Cương rất lấy làm khó nghĩ. Chàng có tật giật mình khôn bề mở miệng. Hồi lâu mới nghiêm nghị đáp:
– Vãn bối mạo muội đến báo yết. Một là để khấu đầu bái tạ phu nhân đã có ơn đức thành toàn cho vãn bối từ trước đến nay…
U Linh phu nhân ngắt lời:
– Bất tất phải dài dòng. Còn điều thứ hai thì sao?
Ngô Cương đáp:
– Hai lần trước đã được phu nhân đề cập đến việc chung thân của công chúa…
Chàng chưa dứt lời, U Linh phu nhân đã hỏi ngay bằng giọng lạnh lẽo hơn:
– Làm sao?
Ngô Cương thở phào một cái trấn định tâm thần đáp:
– Những cuộc tao ngộ của vãn bối chắc phu nhân đã biết rõ.
U Linh phu nhân chỉ hừ một tiếng chứ không nói gì.
Ngô Cương nói tiếp:
– Sở dĩ vãn bối…
U Linh phu nhân ngắt lời:
– Ngươi bất tất phải nói thêm nữa. Vân Hương đâu?
Thủ tòa đệ tử là Vân Hương khom lưng đáp:
– Có đệ tử đây.
U Linh phu nhân nói:
– Ngươi dẫn công tử đi yết kiến công chúa.
Vân Hương kính cẩn đáp:
– Xin tuân dụ.
Ngô Cương trong dạ bồn chồn không hiểu dụng ý của đối phương ra làm sao? Chàng tự nghĩ:
– Mình chưa nói hết lời mà phu nhân đã bảo đi yết kiến công chúa, phải
chăng phu nhân hiểu lầm minh tới đây để thực hành hôn ước? Nếu vậy thì
chuyến này xuống Địa cung đã hoàn toàn phải mục đích trái ngược.
Chàng nghĩ vậy vội khom lưng nói:
– Vãn bối chưa hết lời…
U Linh phu nhân không cho chàng nói hết đã lên giọng nghiêm khắc hơn:
– Ta không cần nghe ngươi nói hết lời.
Ngô Cương vẫn chưa chịu thôi lại lên tiếng:
– Nhưng…
U Linh phu nhân quát:
– Vân Hương! Dẫn y đi!
Ngô Cương trán toát mồ hôi, trong lòng cảm thấy khó chịu. Cử động của đối
phương rõ ràng là uy hiếp. Việc hôn nhân của nam nữ đâu thể cưỡng bách?
Nhưng chàng xoay chuyển ý nghĩ tự nhủ:
“Ta đi ra mắt U Linh công chúa một phen cũng chẳng hề chi. Nếu nàng là một
thiếu nữ hiểu lẽ phải tất nghe lời giải thích của ta. Bằng không ta đã
quyết ý thì ai làm gì được?”
Chàng tính vậy rồi không nói gì nữa.
Vân Hương cất giọng lạnh như băng:
– Mời Ngô công tử!
Ngô Cương đáp:
– Xin cô dẫn đường cho.
Vân Hương nói:
– Công tử hãy theo tiểu tỳ!
Ả nói xong cất bước ra ngoài cửa điện. Ngô Cương lẳng lặng nhìn vào tấm vải màn xanh thi lễ rồi trở gót theo sau Vân Hương.
Ra khỏi điện xuyên qua một cái cổng tò vò rồi đi vào con đường lát đá trắng.
Ngô Cương cảm thấy bầu không khí có điều khác lạ mà chàng không hiểu chỗ
nào không ổn. Chàng chợt nhớ tới Tống Duy Bình đã nói dở câu…Vì đã có
lời hứa không thể tiết lộ được, cứ tới nơi sẽ rõ…
Chàng tự hỏi:
“Tống Duy Bình đã hứa gì với Địa cung? Y không nói ra đó là chuyện gì!”
Chỉ trong chớp mắt, chàng đã tới một tiểu viện. Vân Hương tiến về gian nhà mé trên đã mở cửa sẵn.
Trong gian nhà này theo cách bố trí thì dường như là một gian thư trại.
Tiểu Mai mặt lạnh như tiền xuất hiện bên cửa. Khóe mắt nàng vẫn lộ vẽ cừu hận khiến Ngô Cương không khỏi xao xuyến trong lòng.
Vân Hương dừng bước ở ngoài cửa nói:
– Ngô công tử! Mời công tử tùy tiện.
Ngô Cương ngạc nhiên hỏi:
– Công chúa ở đây ư?
Vân Hương chỉ ậm ừ chứ không trả lời.
Ngô Cương lâm vào tình trạng tiến dở mà thoái cũng dở. Chàng nghĩ minh là
một chàng trai lạ sao lại lần vào phòng khuê của thiếu nữ?
Chàng
đưa mục quang lướt nhìn vào trong cửa thì thấy nào giá sách nào đồ cổ
ngoạn. Đúng là thư phòng. Vì thấy ra thư phòng lòng chàng cũng giảm được vài phần hồi hộp. Chàng lại cất tiếng hỏi Tiểu Mai:
– Công chúa ở trong phòng này ư?
Tiểu Mai hững hờ đáp:
– Phải rồi!
Ngô Cương nói:
– Nhờ cô nương thông báo giùm.
Tiểu Mai đáp:
– Bất tất phải thế.
Ngô Cương nghe thị nói như lạc vào đám mây mù. Từ lúc chàng vào Địa cung
thấy toàn những bộ mặt và nghe những lời nói khác thường.
Chàng tự hỏi:
“Không hiểu tại sao bữa nay minh tới Địa cung lại thấy bầu không khí thật khác lạ?”
Văn Hương đứng đằng sau chàng lạnh lùng nói thêm một câu:
– Ngô công tử! Còn do dự gì nữa?