Huyết Y Kỳ Thư

Chương 93: Ai ngờ lão Cái lại là cừu nhân



Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu, những bước chân dồn dập kéo
Ngô Cương ra ngoài sự đau khổ. Bỗng thấy lão Cái tay mặt xách giỏ tre,
tay trái cắp hũ rượu, cười khà khà đi vào hành lang nói:

– Chắc thiếu hiệp phải chờ quá rồi!

Ngô Cương nói:

– Các hạ phải một phen khó nhọc.

Lão hóa tử đặt hũ rượu và chiếc giỏ tre xuống, lão cầm chổi quét sạch một
chỗ rồi giải chiếu ngồi vào. Lão mở giỏ bầy ra một con gà quay, một gói
thịt ướp, một mớ bánh bao và hai đôi đũa, hai cái chén.

Lão bày đồ xong nhìn Ngô Cương vẫy tay nói:

– Thiếu hiệp! Mời thiếu hiệp lại đây.

Lão hóa tử mở hũ ra. Mùi rượu thơm ngào ngạt xông lên mũi.

Ngô Cương nuốt nước miếng nghĩ bụng:

– Hôm nay mình phải no say một bữa.

Lão hóa tử rót rượu vào đầy hai chén rồi cười ha hả nói:

– Thiếu hiệp! Có rượu ta hãy uống cho say! Nào mới thiếu hiệp.

Lão ngửa cố lên đổ chén rượu vào miệng uống ừng ực xong đưa lên tay chùi mép rồi lại cười ha hả.

Ngô Cương nâng chén rượu lên đưa gần vào miệng…

Đột nhiên chàng phát giác ra rượu có màu khác lạ mà hương vị cũng không
giống rượu thường. Chàng liền dừng lại không uống, đặt chén xuống.

Lão hóa tử ngạc nhiên hỏi:

– Sao thiếu hiệp không uống?

Ngô Cương sợ lão không vui nhưng chưa hết mối nghi ngờ. Chàng làm bộ tự nhiên hỏi:

– Rượu này là rượu gì?

Lão hóa tử đáp:

– Đây là Nữ nhi tửu chôn ở dưới hầm, còn ngon hơn những rượu Thiệu Hưng.

Ngô Cương hỏi:

– Nữ nhi tửu ư?

Lão hóa tử đáp:

– Đúng rồi.

Ngô Cương nói:

– Tại hạ nghe nói Nữ nhi tửu không bán ra ngoài. Người ta chôn dấu để
chờ ngày con gái đi lấy chồng mới đào lên dùng vào tiệc cưới. Những thứ
Hoa đàm, Đại tịch bán ở ngoài chợ cũng dùng tạm được…

Lão hóa tử ngắt lời:

– Ha ha! Không ngờ thiếu hiệp cũng sành nghề uống rượu đến thế. Đúng là
bạn tri âm của lão tử. Thiếu hiệp nói đúng lắm! Những người trong làng
cất Nữ nhi tửu không bán ra, nhưng ở đây lại chuyên cất thứ rượu này để
bán.

Dứt lời, lão lại rót đầy chén nữa uống một hơi cạn sạch. Cách uống rượu của lão khiến người ta phải thèm thuồng.

Ngô Cương thấy đối phương uống một cách khoái trá, không tiện nói gì nữa.
Vả lại người ta mua rượu đãi mình, nếu mình quá đa nghi thì xấu mặt cả
đến minh huynh.

Chàng nghĩ vậy, toan nâng chung lên uống…

Bỗng một chàng cười hô hố nổi lên. Tiếng cười như xé lụa vọng lại làm chấn động màng tai, cơ hồ thủng cả màng nhĩ.

Ngô Cương ngấm ngầm kinh hãi tự hỏi:

– Sao lão quái vật kia cũng đến? Phải chăng minh huynh ta có mời cả lão.

Lão hóa tử cũng giật mình kinh hãi ngẩng đầu lên hỏi:

– Thiếu hiệp! Thiếu hiệp có biết người tới đó là ai không?

Ngô Cương đáp:

– Lão là Vô Sự Sinh Phỉ Đỗ Vũ.

Lão hóa tử hỏi lại:

– Có đúng lão quái vật đó không?

Ngô Cương đáp:

– Chắc không lầm đâu, vì tiếng cười của lão đặc biệt khác đời.

Lão hóa tử nói:

– Mặc kệ lão, chúng ta cứ uống đi.

Lão hóa tử vừa dứt lời thì một bóng người nhỏ bé gầy nhom đã băng mình đến trước thềm.

Ngô Cương đứng dậy vái chào nói:

– Đỗ tiền bối lâu nay vẫn mạnh giỏi chứ?

Vô Sự Sinh Phỉ Đỗ Vũ cười hề hề đáp:

– Vẫn khá lắm.

Miệng lão nói, chân lão đã bước lên hành lang. Lão tắc miệng nói tiếp:

– Rượu ngon nhắm tốt. Khẩu phúc của lão phu khá lắm. Tiểu tử! Ngồi xuống đi!

Rồi lão cũng ngồi xuống chiếu đánh “bình” một tiếng.

Ngô Cương ngồi vào nguyên vị. Thế là ba người ngồi thành hình Phẩm. Ngô
Cương cầm chén rượu của chàng đặt sang trước mặt Vô Sự Sinh Phỉ Đỗ Vũ.
Cả bát đũa cũng đưa qua luôn. Chàng nói:

– Tiền bối! Vãn bối vừa ngồi chưa kịp dùng qua.

Vô Sự Sinh Phỉ nói:

– Ồ! Ngươi chưa uống càng hay!

Câu nói của lão cao thâm khôn lường!

Lão hóa tử trợn mắt lên nhìn nhưng không nói gì.

Ngô Cương mau mắn giới thiệu:

– Vị này là Tuần sát tổng giám Cái Bang, ngoại hiệu là Vong Mạng truy hồn.

Vô Sự Sinh Phỉ dương cặp mắt đỏ như lửa nhìn lão hóa tử đáp:

– Đỗ mỗ chưa nghe qua.

Lão hóa tử cười lạt nói:

– Các hạ kiêu ngạo lắm!

Vô Sự Sinh Phỉ Đỗ Vũ lại nguýt lão hóa tử một cái rồi nói:

– Coi lạ mặt gớm!

Lão hóa tử nói:

– Thì lão cũng vậy!

Vô Sự Sinh Phỉ hỏi:

– Sao Cái bang lại lòi ra lão tuần sát tổng giám này?

Lão hóa tử đáp:

– Đỗ huynh chẳng lẽ lại quen hết cả bao nhiêu hóa tử trong thiên hạ?

Vô Sự Sinh Phỉ nói:

– Bọn tiểu hóa tử dĩ nhiên là nhiều như lợn con, nhưng lão hóa tử từ bốn nút trở lên thì không có mấy…

Lão hóa tử ngắt lời:

– Các hạ nói thế là có ý gì?

Ngô Cương nghĩ đến lão hóa tử này vâng lệnh minh huynh Tống Duy Bình đến
đón chàng, không nên để hai bên có chuyện xích mích. Chàng liền xen vào:

– Đỗ tiền bối! Tuần sát tổng giám đây là người đưa tin của trưởng lão Tống Duy Bình.

Vô Sự Sinh Phỉ ồ lên một tiếng.

Ngô Cương lại nói:

– Mời lão tiền bối xơi rượu đi.

Vô Sự Sinh Phỉ trợn mắt lên hỏi:

– Tiểu tử! Ngươi bảo thế là có ý gì?

Ngô Cương ngạc nhiên ngắt lời:

– Vãn bối mời tiền bối uống rượu!

Vô Sự Sinh Phỉ hỏi:

– Lão phu uống rượu vào rồi say không dậy được thì sao?

Lão hóa tử tức giận nói:

– Lão Đỗ kia! Đừng có lên mặt hách dịch với lão hóa tử này nữa. Muốn uống thì cứ việc uống, không uống thì cứ việc tùy tiện.

Vô Sự Sinh Phỉ chẳng những không tức giận mà còn lại cười nói:

– Uống! Uống! Lão thích rượu hơn cả tính mạng.

Lão quay sang Ngô Cương nói tiếp:

– Tiểu tử! Ngươi không học lão phu vì ngươi còn trẻ tuổi tính mạng quan
hệ hơn. Còn lão phu như ngọn đèn trước gió bề nào cũng đi vào quan tài.

Dứt lời lão nâng chén rượu lên uống một hơi hết sạch rồi thò tay bốc một miếng thịt ướp mà nhét vào miệng nhai ngấu nghiến.

Lão hóa tử đẩy chén rượu đến trước mặt sang chỗ Ngô Cương nói:

– Thiếu hiệp uống chén này đi!

Ngô Cương nói:

– Không được!

Lão hóa tử hỏi:

– Sợ giơ bẩn tay sao?

Ngô Cương thấy mặt nóng bừng bừng đành đưa tay ra cầm lấy chén rượu.

– Tiểu tử ngươi cữ rượu là hơn.

Ngô Cương ngẩn người ra không hiểu lão quái vật này phải chứng điên khùng hay sao?

Vô Sự Sinh Phỉ nhìn lão hóa tử nhe răng nói:

– Đã thích kết bạn thì đừng đau lòng. Lão phu phải uống đến mười hũ mới say được.

Dứt lời lão chụp lấy hũ rượu ghé miệng vào bình mà uống ừng ực. Lão hóa tử
trợn mắt lên, sát khí đằng đằng. Vô Sự Sinh Phỉ lờ đi như không nhìn
thấy, chỉ trong khoảnh khắc lão uống hết sạch hũ rượu gần hai chục cân
rồi liệng hũ ra sân đánh “chát” một tiếng.

Rồi lão hô:

– Say rồi!

Vô Sự Sinh Phỉ nằm lăn ra đó.

Ngô Cương lắc đầu nói:

– Uống làm chi mà khổ vậy?

Lão hóa tử cũng nói:

– Hắn làm mình cũng cụt hứng luôn.

Lão nguýt Vô Sự Sinh Phỉ một cái rồi chụp lấy chén rượu Vô Sự Sinh Phỉ còn để đó đưa cho Ngô Cương giục:

– Thiếu hiệp! Thiếu hiệp! Thiếu hiệp uống đi! Tiểu trưởng lão sắp đến nơi rồi đó.

Ngô Cương thấy Vô Sự Sinh Phỉ quấy nhiễu một cách vô lý chàng không khỏi ân hận. Còn nửa chung rượu, chàng không muốn uống nhưng chẳng lẽ lại khước từ tấm thịnh tình của lão hóa tử, nên chàng liền đón lấy.

Choang một tiếng! Chung rượu tuột tay văng vào cột miếu vỡ tan tành.

Vô Sự Sinh Phỉ ngồi bật dậy như quỷ nhập tràng, miệng nói:

– Tiểu tử! Lão phu bảo ngươi kiêng rượu mà ngươi vẫn chẳng biết sống chết là gì.

Ngô Cương giở khóc giở cười nhăn mặt hỏi:

– Tiền bối say rồi phải không?

Vô Sự Sinh Phỉ quắc mắt lên đáp:

– Lão phu mà say thật thì vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.

Ngô Cương hỏi:

– Tại sao vậy?

Vô Sự Sinh Phỉ đáp:

– Vì có người muốn hạ sát ngươi!

Lão hóa tử đột nhiên đứng bật dậy như cái lò so quát hỏi:

– Vô Sự Sinh Phi! Ngươi…

Vô Sự Sinh Phỉ cũng nhảy lên ngắt lời:

– Trong mắt bọn quang côn không dính hạt cát nào đâu! Cái bang làm gì có nhân vật như lão?

Lão hóa tử lùi lại một bước tức giận quát hỏi:

– Họ Đỗ kia! Ngươi muốn chết chăng?

– Kẻ muốn chết là ngươi!

Vô Sự Sinh Phỉ tuy hay can thiệp vào việc của người ta nhưng thực ra lão
không phải bới việc. Ngô Cương biết rõ điểm đó, chàng hiểu là trong vụ
này tất có điều rất ngoắt ngoéo. Chàng liền đứng dậy.

Lão hóa tử
vung tay lên miệng ra một nắm mù độc vào mặt Vô Sự Sinh Phi. Đồng thời
một luồng hơi trắng cũng từ trong miệng Vô Sự Sinh Phỉ ra bay thẳng vào
mặt lão hóa tử. Chỉ trong chớp mắt mùi hương tỏa ra bốn phía. Nguyên hũ
rượu lão vừa uống vào rồi bây giờ lại phun ra.

Biến diễn này thật không ai ngờ tới.

Rượu uống vào rồi mà dùng kình lực phun ra thế thì mạnh vô cùng.

Lão hóa tử la lên một tiếng:

– Chao ôi!

Mắt lão không mở được phải lạng người sang bên để tránh tia rượu…

Vô Sự Sinh Phỉ bỗng la lên một tiếng quái gở:

– Tiểu tử! Chọn lấy hắn!

Lão vừa dứt lời thì lão hóa tử đã băng mình ra đến giữa sân cách đó chừng năm trượng.

Ngô Cương phản ứng thần tốc. Thân hình thấp thoáng, chàng đã đứng chắn đầu
lão hóa tử. Đồng thời trong tay chàng đã rút kiếm ra khỏi vỏ. Cử động
chớp nhoáng của chàng khiến người ta phải kinh hãi.

Lão hóa tử xoay mình nhảy đi.

Véo một tiếng! Làn kiếm quang như một tấm màn sắt chắn trước bắt buộc lão hóa tử phải quay lùi lại chỗ cũ.

Vô Sự Sinh Phỉ và Ngô Cương thành thể dốc vây lão hóa tử vào giữa.

Lão hóa tử run lên hỏi:

– Ngô Cương! Ngươi định làm gì thế này?

Ngô Cương không biết trả lời làm sao. Cho đến bây giờ chàng vẫn chẳng hiểu gì vì biến diễn xảy ra quá đột ngột.

Lão hóa tử lại nói:

– Ngô Cương! Lão hóa tử này vâng lệnh người trên làm việc. Kẻ khác điên
khùng thì mặc kệ hắn, thiếu hiệp đừng theo họ mà điên khùng.

Ngô Cương tỏ ra rất bối rối không biết làm thế nào. Chàng đưa mắt hỏi ý Vô Sự Sinh Phi.

Vô Sự Sinh Phỉ cười khằng khặc nói:

– Hay lắm! Trong Cái bang chẳng có chức nào là tuần sát tổng giám. Lão ở xó nào chui ra?

Lão hóa tử tức giận đằng hắng một tiếng rồi nói:

– Lão Đỗ kia! Việc riêng của Cái bang ngươi hỏi đến làm chi?

Vô Sự Sinh Phỉ đáp:

– Lão nhân gia nhất định phải can thiệp…

Lão hóa tử ngắt lời:

– Chỉ sợ lão không can thiệp được thôi.

Vô Sự Sinh Phỉ cười khành khạch nói:

– Giỡn hoài! Lão nói thế thì ra bốn chữ “Vô Sự Sinh Phỉ” chỉ là hư danh thôi hay sao?

Ngô Cương rất đỗi hoài nghi. Từ thuở nhỏ chàng đã hòa mình với bọn khiếu
hóa quả nhiên chưa từng nghe nói tới chức vị tuần sát tổng giám bao giờ, nhưng có thể là một chức vụ cơ mật vào hàng cao cấp của Cái bang cũng
chưa biết chừng. Đồng thời lão hóa tử vừa nói với chàng những chuyện vừa qua chẳng lẽ lão gặp được Tống Duy Bình, còn ai biết được chỗ bí ẩn
trong lòng chàng nữa?

Lão hóa tử tức giận nhìn Ngô Cương nói:

– Bản nhân đã chuyển lời rồi, còn theo lời tiểu trưởng lão hay không là tùy nơi thiếu hiệp. Lão hóa tử đi đây!

Lão hóa tử đánh luôn bức bách Vô Sự Sinh Phỉ phải lùi lại. Lão xoay mình
toan chạy thì luồng kiếm khí tung hoành, Ngô Cương đã tới nơi chống kiếm đứng đó. Hai người thành thế đối diện.

Lão hóa tử cực kỳ kinh hãi, lùi lại ba bước. Ngô Cương cũng tiến lên ba bước, chỉ mũi kiếm vào ngực lão.

Mười mấy tay cao thủ Cái bang lập tức bao vây lại.

Vô Sự Sinh Phỉ chăm chú nhìn một lão cái hỏi:

– Hồng hương chủ! Thằng nhỏ đó thế nào?

Lão cái họ Hồng kính cẩn khom lưng đáp:

– Miệng gã nói được, tai gã nghe rõ nhưng không cử động.

Vô Sự Sinh Phỉ hỏi:

– Đã tra ra là trúng chất độc gì chưa?

Hồng hương chủ đáp:

– Không tra ra được. Gã chẳng khác gì người say rượu.

Vô Sự Sinh Phỉ tiến gần lại nhìn lão hóa tử hỏi:

– Bây giờ ông bạn có chịu giải thích không?

Lão hóa tử cất giọng hung dữ đáp:

– Giải thích cái gì?

Vô Sự Sinh Phỉ hỏi:

– Lão đã bỏ thuốc độc gì vào trong rượu?

Ngô Cương chấn động tâm thần. Bây giờ chàng mới hiểu nguyên nhân mà Vô Sự
Sinh Phỉ ngăn cản không cho chàng uống rượu. Nhưng sự thực thế nào chàng vẫn chưa rõ.

Lão hóa tử cặp mắt láo liên tựa hồ chỉ muốn tìm lối thoát thân.

Ngô Cương thét lên:

– Các hạ lên tiếng đi!

Lão hóa tử hắng giọng một tiếng. Đột nhiên lão trằn mình rồi trườn người
đi. Ngô Cương không ngờ đối phương đã bị mũi kiếm chỉ vào ngực mà vẫn
còn liều chết giở thủ đoạn này. Cái đó chứng tỏ lão hóa tử chỉ muốn
thoát thân cho lẹ.

Một tiếng rú thê thảm vang lên! Một tên khất cái miệng vọt máu tươi phun ra ngoài mấy trượng.

Chúng cái la hoảng:

– Úi chao!

Ngô Cương ngẩn người ra một chút rồi vọt mình nhảy theo. Chàng không kịp dùng kiếm phóng chưởng đánh ra.

Lão hóa tử cách xa chừng ba trượng mà luồng kình phong cũng xô tới nơi
khiến người lão lảo đảo. Ngô Cương hạ mình xuống. Thanh kiếm trong tay
vung lên, kiếm quang lóe ra.

Lão hóa tử rên lên một tiếng. Trên lưng lão bị rạch một đường máu tươi đỏ lòm.

Ngô Cương dừng chân lại. Tay kiếm chàng đã đâm vào sau lưng lão hóa tử. Chàng quát hỏi:

– Sao các hạ lại hấp tấp chạy trốn?

Lão hóa tử không trả lời.

Mười mấy người khất cái vây quanh lại. Tên đệ tử bị đánh vừa rồi đã tắt hơi. Ngô Cương nhìn Hồng hương chủ hỏi:

– Lão có phải người quý bang không?

Hồng hương chủ đáp:

– Tệ bang không có người đó.

Ngô Cương mặt đầy sát khí quay lại hỏi Vô Sự Sinh Phi:

– Tiền bối! Xin tiền bối cho hay những việc đã xảy ra.

Vô Sự Sinh Phỉ đáp:

– Lão phu đang ở trong thị trấn phía trước cùng Hồng hương chủ Cái bang
uống rượu thì lão đến mua rượu và đồ nhắm. Người lão có năm nút mà không phải Cái bang. Lão phu liền để ý thấy lão ta mua một hũ rượu rồi cậy
nắp ra bỏ thuốc vào trong hũ rượu đoạn hấp tấp đi ngay.

Ngô Cương ồ lên một tiếng.

Vô Sự Sinh Phỉ nói:

– Lão gặp vận xúi quẩy, vào quán mua rượu lại gặp lão phu. Hồng hương
chủ lập tức phái người theo dõi. Lão hóa tử không khéo tay để thuốc bột
rớt xuống mặt quầy, mà lão phu chỉ biết qua về chất độc, không hiểu nó
là thứ gì. May trong phân đà của Hồng hương chủ có cầm tù một tên Kim
Kiếm thủ. Lão phu liền lấy chút thuốc tan đó cho Kim Kiếm thủ kia uống
để thí nghiệm. Gã uống vào rồi toàn thân tê dại, mất hết công lực. Lão
phu liền được đệ tử Cái bang đưa tới đây. Ngoài ra đã ngươi biết rồi.

Ngô Cương nghe Vô Sự Sinh Phỉ nói vậy không khỏi ớn lạnh xương sống. Nếu
bữa nay chàng không gặp Vô Sự Sinh Phỉ thì hậu quả khó mà lường được.
Chàng tự hỏi:

“Lão hóa tử này lại lịch thế nào? Tại sao lão biết
mình đang truy tầm Địa Linh mà giả làm thuộc hạ của Tống Duy Binh đến
đưa tin? Vì lẽ gì lão lại ám toán mình?”

Trong lòng nghĩ vậy,
chàng nắm túm tóc bạc trên đỉnh đầu lão hóa tử kéo mạnh một cái thì nắm
tóc rớt ra ngay. Té ra lão đeo tóc giả, chàng liền tỉnh ngộ kéo cánh tay mặt đối phương ra đằng sau.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.