Ly – một chuyên gia tâm lý. Cô xem hết quyển nhật ký đã chốt hạ được một vài thông tin quan trọng. Hiền đang yêu một ai đó. Có thể là nam sinh cùng lớp. Tình cảm của hai người rất tốt. Nhưng có một điều là hai người mới yêu nhau được 1 tuần.
Ông Hoàng không thể tin được sự thật này. Con gái của ông có người yêu lúc 16 tuổi mà ông không biết gì. Hơn nữa bây giờ con gái mất tích. Liệu có xảy ra chuyện gì không?
Phong và các thành viên trong đội điều tra quyết định điều tra tại trường học của cô ấy. Trên đường chở Dung và Ly đến trường học của Hiền Phong đã hỏi mối quan hệ của Dung với ông Hoàng. Hóa ra Dung là luật sư tư vấn cho công ty của ông Hoàng. Hôm nay khi đang ở nhà bàn bạc với ông Hoàng thì vô tình hỏi đến Hiền. Lúc này ông Hoàng và bà Ly mới nhớ ra đã 2 ngày không gặp con gái. Cả hai cố gắng liên lạc với bạn của Hiền, cô giáo hỏi thăm hàng xóm mà không thấy bóng dáng của cô bé đâu. Nhận thấy điều nguy hiểm nên Dung đã đề nghị tìm đến cảnh sát.
“Cô cũng thông minh đấy!”
“Chẳng lẽ đầu đất như anh? Nói thừa.”
Biết ngay mà, khen được 1 câu là lại chém trả một câu. Con gái con đứa mà miệng lưỡi sắc bén. Vô phúc thằng nào yêu phải cô gái này.
Ly ngồi đằng sau xe nhìn thấy Phong và Dung đấu khẩu với nhau thì cười lắc đầu. Đúng là tuổi trẻ thích thật. Qua gương chiếu hậu Dung thấy Ly cười mình thì xấu hổ.
“Xin lỗi chị Ly nhé. Lại bắt chị đến đây 1 chuyến.”
“Không sao em, mong sao giúp được các em?”
“Để tôi đưa cô về rồi sẽ đến trường học.”
“Không cần đâu, hôm nay tôi rảnh. Để tôi đến đó có khi sẽ giúp được chuyện cho mọi người”
Phong thấy cũng có lý nên cũng không nói tiếp. Trước khi lên xe anh đã gọi điện cho Minh và Sinh đến trường học của Hiền điều tra trước. Chắc bây giờ đa có kết quả.
Vũ sợ hãi nhìn Phong và Dung, Ly đối diện mình. Tay của cậu run rẩy cầm cốc nước mà tý nữa thì rơi. Phong cau mày nhìn Vũ.
“Cháu, cháu không biết gì đâu. Thật đấy.”
Phong đẩy tấm ảnh của Hiền đến trước mặt của Vu hất mặt ra hiệu cho cậu.
“Chúng tôi còn thẩm vấn những người sừng sỏ. Cậu tưởng cậu thoát được à?”
Dung đập tay Phong cau có nhìn anh, Như này có khác gì bức cung thẩm vấn không. Vũ mới chỉ là học sinh 16 tuổi chưa trưởng thành đáng lẽ cần phải có người giám sát.
“Cô đánh tôi làm gì, để yên tôi đang làm việc.”
“Cậu bé mới 16 tuổi, anh không có quyền làm thế.”
“Cô..”
Phong bị Dung làm cho tức giận mà không cãi lại được. Đúng là theo quy định anh không được làm thế. Nhưng mà.. Ly lắc đầu nhìn hai người. Ly nhẹ nhàng nói với Vũ.
“Cháu đừng sợ. Chúng ta chỉ hỏi chút chuyện đến Hiền thôi. Cô bé đã mất tích 2 ngày nay rồi”
“Cháu, cháu cũng đang tìm bạn ấy. 2 ngày nay cháu cũng không liên lạc với bạn ấy rồi ạ.”
Phong và Dung ngừng cãi nhau chú ý đến câu chuyện của Vũ. Phong nhăn mặt hỏi.
“2 ngày trước cô bé đó bảo đi học thêm nhưng chúng tôi đã hỏi cô giáo dạy thêm. Hôm đó cả cậu và cô bé đó không đến lớp học thêm. Hai người đã đi đâu?”
Vũ xấu hổ gãi đầu. Cậu ấp úng trả lời.
“Hôm đó chúng cháu đi chơi, đi xem phim. Kỷ niệm 1 tuần quen nhau. Nhưng cháu có đứa cậu ấy về tận chung cư mà. Thật đấy.”
“Cậu nói dối” Ly phản bác lại Vũ khiến mọi người giật mình. Sinh ngồi bên cạnh ghi chép cũng gật đầu với Phong.
“Nhưng em có hỏi bảo vệ là có cậu này đưa cô bé về mà”
“Đúng là đưa cô bé về nhưng không phải là đi xem phim. Hai người vào nhà nghỉ đúng không.”
Ly vừa thốt ra làm cho tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt. Vũ xấu hổ gãi đầu cúi cằm mặt xuống. Phong nhìn Vũ chằm chằm bỗng nhận ra dấu hôn ở cổ cua Vũ. Anh không thể hiểu được giới trẻ bây giờ. Mới có 16 tuổi đã đưa nhau vào nhà nghỉ khám phá rồi.
Vũ bị vạch trần tâm tư thì xấu hổ. Tuy nhiên cậu bé cũng vẫn kiên quyết là đưa Hiền về tận nhà. Mà thông qua điều tra ở chung cư thì có rất nhiều nhân chứng cho thấy quả thật bắt gặp hai người đi về chung cư. Sau đó Vũ đi về một mình. Vậy vì lý do gì mà cô bé đột nhiên mất tích không ai thấy cũng không có dấu vết gì cả.
Khi cả đội đang chuẩn bị thu quân đi về thì bỗng nhiên Minh chạy thục mạng đến tay cầm điện thoại hốt hoảng thông báo đã tìm được Hiền. Nhìn phản ứng của Minh mọi người đều có dự cảm xấu. Chẳng lẽ..