Raleigh và tôi bật dậy, gần như cùng lúc, chạy về trung tâm chỉ huy.
Có vẻ như Jenks đã được trông thấy ở hành lang của một khách sạn nhỏ được gọi là El Drisco. Một nhân viên trực tầng đã phát hiện ra ông ta. Giờ đây ông ta đang trên đường, ở chỗ nào đó ở Pacific Heights.
Tại sao lại là ở đó? Tâm trí tôi lướt qua những khả năng. Sau đó nó trở lên rõ ràng.
Greg Marks sống ở trên đó.
Tôi gọi điện đàm cho Paul Chin, người vẫn đang ngồi theo dõi căn nhà bằng đá cát kết nâu của người đại diện.
– Paul, báo động – tôi nói với anh ấy. Jenks có thể đang hướng đến chỗ anh. Ông ta đã được trông thấy ở Pacific Heights.
Có tiếng chuông ở máy điện thoại cầm tay của tôi. Đó là Jacobi. Mọi thứ đang xảy ra cùng một lúc.
– Boxer, có lệnh tập trung tất cả các lực lượng hiện có bắt Jenks đến Heights cách đây khoảng một dặm. Tôi sẽ đi đến đó.
– Jacobi, không được rời đi, tôi quát anh ta. Tôi vẫn tin rằng Joanna là kẻ giết người. Tôi không thể để cô ta không bị giám sát – đặc biệt với việc Jenks đang tự do – Hãy ở yên vị trí của ông.
– Lệnh này có quyền ưu tiên, Jacobi tranh cãi. Hơn nữa, chẳng có gì xảy ra ở đây cả. Tôi sẽ gọi cho xe có điện đàm liên lạc giúp đỡ.
– Jacobi, tôi quát lên, nhưng anh ta đã ngắt máy và đang trên đường đến Heights.
Tôi quay sang Raleigh và nói Jacobi đã rời nhà Joanna. Đột nhiên, Karen, nhân viên văn phòng của chúng tôi, kêu to gọi tôi.
– Lindsay, điện thoại cho cô trên đường dây số 1.
– Chúng tôi sắp đi ra ngoài – tôi la lên trả lời cô ấy. Tôi đeo khẩu súng của mình vào, chộp lấy chìa khóa xe của tôi. Ai vậy?
– Ông ta nói rằng cô muốn nói chuyện với ông ta về vụ án của Jenks – Karen nói. Ông ta nói tên ông ta là Phillip Campbell.