Hoàn toàn bất ngờ khi Claire thực sự không để ý tới những điều tôi vừa nói.
Cô trả lời như thể đang giải đáp một vấn đề y tế trong phòng thí nghiệm:
– Rối loạn máu. Rất hiếm và nguy hiểm. Cơ thể không còn ra sản sinh hồng cầu nữa.
– Các tế bào máu đỏ.
Claire nhìn tôi:
– Thế nào, không phải là Cat đấy chứ? Claire ám chỉ đến em gái tôi.
Tôi lắc đầu. Tôi ngồi bất động, nhìn chằm chằm về phía trước. Mắt tôi mờ đi.
Có lẽ là một khoảng lặng dài, khiến tôi từ từ chìm xuống.
Claire thì thầm:
– Không phải cậu đấy chứ?
Một sự im lặng khủng khiếp.
– Ôi, Lindsay. Quai hàm Claire trễ xuống.
Cô đỗ chiếc Bronco vào vệ đường và ngay tức khắc vươn tới, ôm chầm lấy tôi.
– Bác sĩ bảo cậu sao?
– Rất nghiêm trọng. Có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi cảm nhận được mức độ lo lắng thể hiện trên khuôn mặt cô. Đó là sự đau đớn và tổn thương. Claire là bác sĩ, là nhà nghiên cứu bệnh học. Cô hiểu được tình hình trước cả khi tôi nhìn thấy ánh mắt cô.
Tôi cho cô biết rằng tôi đã đi truyền máu hai lần một tuần.
– Đó là lý do cậu muốn gặp mặt mới gần đây? Ôi, Lindsay, sao không cho tớ biết chứ? – Claire kêu lên.
Giờ chẳng có lý lẽ nào trước đây của tôi rõ ràng cả.
– Tớ rất muốn thế nhưng tớ sợ. Có thể còn sợ hơn cả việc thú nhận với chính bản thân tớ. Và tớ cứ để mặc chính bản thân mình xoáy theo vụ án.
– Ai biết việc này rồi? Jacobi? Roth?
Tôi lắc đầu.
– Còn Raleigh?
Tôi thở dài:
– Cậu còn nghĩ là tớ sẵn sàng với anh ta nữa hay sao?
– Ôi, cô bạn tội nghiệp của tôi. Ôi, Lindsay, Lindsay, Lindsay.
Cơ thể cô đang run lên, tôi có thể cảm thấy điều đó. Tôi đã làm cô bị tổn thương.
Rồi đột nhiên, tôi cũng òa lên, nỗi sợ hãi, tủi thẹn và cảm giác mong manh chạy qua người tôi.
Tôi bám chặt vào Claire và nhận ra là cô đang cố hết sức giữ cho tôi cảm thấy bình tĩnh. Tôi bật khóc và rồi cả hai chúng tôi cùng ôm nhau khóc. Tuy vậy, tôi cảm thấy dễ chịu hơn bởi tôi không còn đơn độc nữa.
– Có tớ ở đây với cậu rồi. Tớ thương cậu quá – Claire thì thầm.