Khi đến văn phòng vào sáng hôm sau, tôi nhận được một bản fax của Hartwig liệt kê tên những người sở hữu chung Sparrow Ridge. Tôi chuyển nó cho Jacobi để kiểm tra lại, sau đó gọi điện cho đầu mối liên lạc của tôi ở hai công ty dịch vụ tổ chức đám cưới là White Lace và Miriam Campbell.
Tôi không trông mong gì nhiều lắm vì cho đến lúc này, mọi việc đều chưa đem lại kết quả. Nhưng thật bất ngờ cho tôi, cả hai đều khẳng định một điều.
Melanie Brandt và Becky DeGeorge đã mua áo cưới ở cùng một nơi: cửa hàng Bridal ở Saks.
Đây là mối liên hệ đầu tiên giữa hai vụ giết người. Nó cũng có thể không dẫn tới điều gì, nhưng tôi cảm thấy trong tận xương tủy rằng mắt xích này sẽ mang lại điều gì đó thật sự hứa hẹn.
Tôi có mặt ở Saks đúng lúc cửa hàng mở cửa vào lúc 10 giờ. Tiệm Bridal nằm trên tầng 3, khuất trong một góc, cạnh cửa hàng Quà tặng và hàng mỹ nghệ Trung Quốc. Tôi chộp được Maryanne Perkins khi bà ta bắt đầu một ngày làm việc với tách cà phê bốc khói trên tay. Người quản lý cửa hàng này là một phụ nữ thật sành điệu và nhã nhặn, khoảng 50 tuổi, một người đã làm việc với các cô dâu trong 20 năm. Bà giao cho người khác làm việc thay mình và ngồi tiếp tôi trong một căn phòng phía sau, nơi chất lộn xộn những chồng tạp chí ảnh cô dâu.
– Tôi đã rất suy sụp khi nhận được tin đó.
Bà lắc lắc đầu, mặt tái mét:
– Melanie đã đứng ở đúng chỗ này, mới hai tuần trước – Bà đờ đẫn nhìn về phía tôi – Cô ấy thật xinh đẹp… tôi coi các cô dâu như con gái của mình vậy, bà thanh tra ạ, tôi cảm thấy như đã mất đi một đứa con của chính mình.
– Một ư? Tôi nhìn chằm chằm vào bà ta – Bà chưa nghe tin gì à?
– Tin gì cơ?
Tôi kể cho Maryanne Perkins về Becky DeGeorge.
Sự sợ hãi và kích động lướt qua khuôn mặt bà, cặp mắt màu lá cây mở to, đẫm nước mắt. Bà nhìn tôi như thể nhìn xuyên qua người vào bức tường phía sau.
– Ôi, Chúa ơi… – Bà nói trong tiếng nấc. – Tôi và chồng tôi đã đi nghỉ tại căn nhà ở Mondeo trong mấy ngày. Cô ấy chỉ vừa… Ôi, Chúa ơi… chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy, bà thanh tra?
Ngay lập tức, tôi tuôn ra một tràng câu hỏi. Ai là người có thể được biết thông tin về các khách hàng? Những người bán hàng, quản lý khác là ai? Kẻ giết người được xác định là đàn ông. Vậy có đàn ông làm việc ở đây không?
Mỗi câu hỏi đều nhận được câu trả lời đáng thất vọng đến mức không thể tin được từ Maryanne Perkins. Nhân viên của cửa hàng đã làm việc ít nhất 8 năm. Không có đàn ông, y như câu lạc bộ điều phạm điều tra tội phạm của chúng tôi.
Maryanne ngả người vào lưng ghế, lục tìm trong trí nhớ những chi tiết mà bà có thể tập hợp được.
– Chúng tôi rất ngưỡng mộ cô ấy. Becky… thật lộng lẫy, như thể cô ấy chưa từng nghĩ mình xinh đẹp đến thế, cho đến khi mặc áo cưới vào, cô ấy mới phát hiện ra điều đó. Người mẹ cho cô ấy cái trâm bằng kim cương và ngọc trai, còn tôi quay lại văn phòng nhận hoa. Đó là lúc tôi nhận thấy một người, đứng ở kia – Bà chỉ tay – Hắn nhìn chằm chằm về phía Becky. Tôi nhớ đã nghĩ: xem nào, cả anh ta cũng thấy cô ấy thật xinh đẹp. Bây giờ thì tôi nhớ rồi.
Tôi hối hả chép một chi tiết mô tả nhân dạng: gần 50 tuổi hoặc trẻ hơn.
– Mắt tôi không được tinh lắm – Người quản lý cửa hàng áo cưới nói – Hắn có bộ râu quai nón.
Tôi chắc chắn đấy chính là hắn! Điều này khẳng định Claire đúng, Saks phải là nơi kẻ giết người tìm ra nạn nhân và theo dấu họ.
Tôi hỏi dồn thêm:
– Làm thế nào để biết chi tiết về đám cưới của ai đó như: thời gian, địa điểm, nơi nghỉ tuần trăng mật?
– Chúng tôi giữ những thông tin đó – Maryanne Perkins trả lời. Khi các cô dâu đến chọn áo cưới, chúng tôi phải biết một số thông tin hữu ích như ngày tháng, hạn cuối, điều này giúp chúng tôi chia sẻ cảm giác với các cô dâu. Phần lớn họ tự đăng ký thông tin cho chúng tôi.
Chia sẻ cảm giác với các cô dâu.
– Những ai được tiếp cận những thông tin này?
Bà ta lắc đầu:
– Chỉ có chúng tôi thôi… các trợ lý của tôi. Đây là một cửa hàng nhỏ. Thỉnh thoảng chúng tôi có chia sẻ thông tin với cửa hàng Quà tặng và hàng mỹ nghệ Trung Quốc bên cạnh.
Tôi cảm thấy đã gần đến đích. Tim tôi đập thình thịch trong ngực.
– Tôi muốn xem bản sao của mọi thông tin bà có về Melanie Brandt và Becky DeGeorge, tất cả các khách hàng hiện thời của bà. Hắn đang chấm trước các nạn nhân ở đây, phải vậy không? Vậy có nhiều khả năng hắn sẽ quay lại. Ai đó trong danh sách khách hàng sẽ là nạn nhân tiếp theo.
Tôi thấy quai hàm Perkins trễ xuống, có vẻ như bà đang tập trung vào một hình ảnh kinh khủng nào đó.
– Có thêm một điều mà chắc chị muốn biết.
– Điều gì cơ?
– Khoảng một tháng trước, sau khi kiểm kê, chúng tôi phát hiện ra hồ sơ về các cô dâu đã biến mất.