– Anh làm gì ở đây thế? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
Tôi rất hài lòng nhưng thốt nhiên cảm thấy hơi căng thẳng. Tóc tôi đang bị buộc túm lên, tôi mặc trên người cái áo phông cũ hiệu Berkeley thường mặc khi đi ngủ, tôi đang mệt mỏi và lo lắng vì xáo trộn, và căn phòng nhỏ của tôi đang rất bừa bãi.
– Anh lên được không? – Raleigh hỏi.
– Công việc hay cá nhân? – Tôi hỏi. – Ta không phải quay lại Napa chứ, phải không?
– Không phải tối nay – Tôi nghe thấy tiếng anh cười – Lần này anh chỉ đem theo mỗi anh thôi.
Tôi không hiểu câu chuyện lắm, nhưng tôi để cho anh lên. Tôi chạy về bếp, hâm nóng món mì Ý và cũng vội vã như thế, ném hai cái gối đang nằm dưới sàn nhà lên đi văng và chuyển đống tạp chí từ ghế vào bếp.
Tôi thoa ít son bóng và rũ tóc xuống đúng lúc chuông reo.
Raleigh mặc áo sơ mi mở cúc và quần kaki rộng thùng thình, anh xách theo một chai rượu vang Kunde rất ngon và nở một nụ cười với vẻ biết lỗi:
– Hy vọng em không phiền vì anh đã xộc vào.
– Không ai xộc vào cả, em đã cho phép anh vào – Tôi nói – Anh đang làm gì ở đây thế?
Anh cười:
– Anh sống ngay cạnh nhà em.
– Cạnh nhà em á? Anh ở tận bên kia vịnh cơ mà.
Anh gật đầu, chấp nhận mất bằng chứng ngoại phạm:
– Anh chỉ muốn chắc chắn là em không sao. Em có vẻ không ổn lúc ở cơ quan.
– Anh thật tử tế, Raleigh – Tôi nói và nhìn vào mắt anh.
– Thế à? Còn em có thế không?
– Cũng thế. Chỉ là em hơi xúc động. Nào là Roth, nào là FBI. Nhưng bây giờ thì ổn rồi, thật đấy.
– Anh rất mừng – Anh nói – Mùi gì thơm thế nhỉ.
– Em vừa trộn mấy thứ.
Tôi ngừng lại để nghĩ xem mình nên nói gì tiếp.
– Anh ăn tối chưa?
Anh lắc đầu:
– Không, không. Anh không muốn đường đột.
– Vì thế mà anh mang rượu vang theo à?
Anh lại nở một nụ cười hấp dẫn:
– Nếu em không ở nhà, anh đã đến ngồi một góc ở Second and Brannan. Anh vẫn thường đến đó.
Tôi cười đáp lại và mở hẳn cửa.
Raleigh bước vào căn hộ của tôi. Anh nhìn quanh với vẻ bị ấn tượng, chăm chú ngắm những món đồ gốm, cái áo của cầu thủ bóng chày Willie Mays bằng sa tanh màu vàng đen và ban công nhìn ra vịnh. Anh chìa cho tôi cái chai.
– Trên kệ bếp có một chai mở sẵn rồi – Tôi nói – Hãy tự rót cho mình một ly. Em đi xem thức ăn.
Tôi vào bếp, tự nhắc nhở rằng mình vừa phải điều trị ngoại trú và căn bệnh nguy hiểm và dù sao chúng tôi cũng là đồng nghiệp.
– Số áo 24, đội Giants? Anh hỏi với vào – Cái áo này có phải đồ thật không?
– Của Willie Mays. Cha em đã tặng nó cho em vào sinh nhật lần thứ mười. Ông muốn có một thằng con trai. Em đã giữ nó nhiều năm.
Anh vào bếp, xoay tròn cái ghế đẩu ở chỗ kệ bếp, rót cho mình một ly trong khi tôi trộn mỳ.
– Em vẫn thường tự nấu ăn thế này à?
– Thói quen cũ ấy mà – Tôi trả lời. – Khi em lớn lên, mẹ thường đi làm về muộn, em có đứa em gái nhỏ. Nhiều khi 8 giờ tối mẹ mới về. Em đã phải nấu ăn từ khi biết nhớ mọi việc.
– Bố em đâu?
– Ông đã bỏ đi khi em 13 tuổi – Tôi nói, tay trộn mù tạt, dầu hạt nho, dấm ăn và chanh vào rau thơm để làm salát.
– Vậy mẹ em đã nuôi em à?
– Có thể nói vậy. Đôi khi em nghĩ tự em đã nuôi lớn mình.
– Cho đến khi lấy chồng phải không?
– Đúng, đến lúc đó em phải nuôi thêm cả anh ta nữa – Tôi cười – Anh hơi nhiều chuyện đấy, Raleigh.
– Cảnh sát thường nhiều chuyện, em không biết sao?
– Biết, nhưng mà những cảnh sát thực thụ cơ.
Raleigh giả vờ như bị xúc phạm.
– Anh giúp được gì không? – Anh đề nghị.
– Anh có thể nạo cái này.
Tôi nói, toét miệng cười và đẩy về phía anh một tảng pho mát Parma và một cái nạo.
Chúng tôi ngồi đó và anh nạo pho mát, chờ để nấu món mì Ý. Sweet Martha bước nhẹ vào bếp và để cho Raleigh vuốt ve.
– Lúc chiều em có vẻ không bình thường – Anh vừa nói vừa xoa đầu Martha – Thường thì em chẳng buồn bận tâm đến những chuyện nhảm nhí của Roth kia mà. Hình như có cái gì đó không ổn.
– Chẳng có gì không ổn cả – Tôi nói dối – ít ra là bây giờ, nếu anh muốn hỏi.
Tôi dựa lưng vào kệ bếp và nhìn anh. Anh là đồng nghiệp, nhưng hơn thế, anh là người mà tôi nghĩ có thể tin tưởng. Đã lâu rồi tôi không tin tưởng vào đàn ông, quãng thời gian đó thực sự khó khăn. Có thể, vào một thời điểm khác… tôi nghĩ.
Giọng hát tuyệt vời của Tori Amos vang lên trong không gian.
– Em có muốn nhảy không? – Raleigh bất chợt hỏi.
Tôi nhìn anh, thực sự kinh ngạc:
– Em không nhảy. Em phải nấu ăn.
– Em không nhảy… em phải nấu ăn? – Raleigh nhăn mày lặp lại.
– Ừ, anh biết người ta nói gì về nấu ăn rồi mà.
Anh nhìn quanh.
– Ý anh muốn nói là bây giờ không phải lúc thích hợp để làm việc. Em nên thử nhảy xem.
Bản nhạc chậm rãi và êm ái, và dù tôi có cố từ chối thì một phần trong con người tôi vẫn đang khao khát được ôm ấp.
Thậm chí chẳng cần sự đồng ý của tôi, anh chàng đồng nghiệp đáng ghét đã nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi kệ bếp. Tôi muốn cưỡng lại, nhưng một giọng nói nhẹ nhàng và yếu đuối từ bên trong tôi vang lên: Hãy để nó diễn ra đi Lindsay, anh chàng này được đấy. Mày biết là mày tin tưởng anh ta mà.
Vì thế tôi nhượng bộ và để Chris Raleigh ôm lấy tôi. Tôi thích cái cảm giác ở trong vòng tay anh.
Lúc đầu chúng tôi chỉ đứng im một chỗ, đu đưa người một cách cứng đờ. Rồi tôi thấy mình ngả đầu vào vai anh, và cảm thấy như không gì có thể làm tôi đau đớn nữa, ít nhất là trong lúc này.
– Không phải hẹn hò đâu nhé – Tôi lẩm bẩm.
Tôi để mình bị cuốn vào một thế giới tuyệt đẹp, nơi tôi cảm nhận được tình yêu, niềm hy vọng, và ở đó, những giấc mơ vẫn còn nằm trong tầm tay.
– Thật lòng mà nói, em rất mừng khi anh ghé chơi – Tôi nói với Raleigh.
– Anh cũng vậy.
Và tôi cảm thấy anh ôm chặt lấy mình. Một cảm giác nóng ran chạy xuyên người tôi, cái cảm giác mà hầu như tôi không còn nhận ra được nữa.
– Anh có nó phải không, Raleigh? – Tôi hỏi.
– Có gì cơ, Lindsay?
– Bàn tay dịu dàng.