Tôi lái xe về nhà trong sự choáng váng. Tôi sẽ chiến đấu để nhanh chóng tháo gỡ vụ án đáng ghét này và sau đó tôi sẽ tranh đấu cho cuộc sống của mình.
Tôi muốn một cái tên. Giờ đây tôi muốn nó hơn bao giờ hết. Và tôi muốn cuộc sống của tôi trở lại. Tôi muốn trải qua tất cả – niềm hạnh phúc, thành công, một ai đó để chia sẻ, một đứa con. Và giờ đây khi đã gặp Raleigh, tôi biết mình có cơ hội để có những thứ ấy nếu tôi không đầu hàng và nếu tôi có thể đưa những hồng cầu tốt vào trong cơ thể mình.
Tôi bước vào căn hộ của mình. Martha đón chào tôi một cách quá nồng nhiệt vì thế tôi phải đưa nó đi dạo một chút. Nhưng khi tôi đang thẫn thờ, quyết tâm chiến đấu vượt qua tình trạng rối loạn này và nỗi buồn của việc tôi không thể vượt qua thay nhau xâm chiếm tôi. Tôi thậm chí còn định làm một món ăn. Tôi nghĩ nó sẽ làm tôi nguôi ngoai.
Tôi lấy một củ hành và cắt ra làm hai lát chẳng có hình thù gì. Sau đó tôi nhận ra tất cả chuyện này mới điên rồ làm sao.
Tôi cần nói chuyện với ai đó. Tôi muốn hét lên. Tôi thật không đáng phải gánh chịu chuyện này, và lúc này tôi muốn ai đó nghe chuyện này.
Tôi nghĩ đến Raleigh, và vòng tay đầy an ủi ôm lấy tôi, đôi mắt của anh ấy, nụ cười của anh ấy. Tôi ước gì anh ấy sẽ đến ngay lập tức để tôi có thể kể cho anh ấy nghe và ngả đầu mình trên vai anh ấy.
Tôi gọi cho Claire. Cô ấy có thể đoán ra ngay từ lời nói run rẩy đầu tiên của tôi. Cô ấy đã nhận ra có một điều gì đó tồi tệ.
– Mình sợ – đó là tất cả những gì tôi nói.
Chúng tôi nói chuyện với nhau trên điện thoại một tiếng đồng hồ.
Tôi đã kể đi kể lại cho Claire trong tình trạng tê cóng, sợ hãi bởi sự gần kề của cảnh tượng kế tiếp của Negli. Tôi đã nói với Claire rằng việc tóm được tên khốn kiếp này đã cho tôi ý chí để tiếp tục chiến đấu. Nó tách tôi khỏi việc chỉ đơn thuần là một người ốm yếu. Tôi có một mục tiêu đặc biệt.
– Liệu chuyện đó sẽ thay đổi được gì cho cậu, Lindsay? – cô ấy nhẹ nhàng hỏi.
– Không, nhưng mình muốn tóm được hắn ta hơn bao giờ hết.
– Vậy thì đó là việc chúng ta sẽ làm. Cậu, mình và Cindy bé nhỏ. Chúng mình sẽ giúp cậu chiến đấu. Chúng mình là những người hỗ trợ cậu, Lindsay ạ. Chỉ lần này thôi, đừng cố gắng làm chuyện đó một mình.
Trong một tiếng, cô ấy đã làm tôi nguôi ngoai để có thể chúc nhau ngủ ngon.
Tôi thu mình trên giường. Martha và tôi ôm lấy nhau dưới tấm chăn và xem phim Dave – một trong những bộ phim yêu thích của tôi. Khi Sigourney Weaver đến thăm Kevin Kline ở văn phòng mới của ông ta ở cuối phim luôn làm tôi khóc.
Tôi thấy buồn ngủ, và hy vọng một kết thúc tốt đẹp cho cuộc đời mình.