Một cách chậm chạp, gã Tóc Đỏ cầm tấm ảnh lên và nhìn chằm chằm vào nó.
– Đó là tôi, ông ta khẳng định. Nhưng tôi không nhận ra người phụ nữ, dù khá xinh đẹp. Nếu tôi có thể hỏi, thì bức ảnh này ở đâu ra thế?
– Lễ công chiếu phim Sợi dây bắt chéo ở San Francisco.
– A, ông ta thở dài, như thể điều đó đã chỉ ra một điều gì đó cho ông ta.
Tôi nhìn thấy những bánh răng trong bộ não của ông ta bắt đầu thay đổi để có câu trả lời đúng. Ông ta quả thật sắc sảo, và là một diễn viên giỏi điển trai.
– Tôi đã gặp nhiều người ở những sự kiện đó. Đó là lý do tại sao tôi cố tránh họ. Cô nói đây là cô gái đã bị giết ở Cleverland ư?
– Chúng tôi hy vọng đây là người ông có thể nhớ – tôi đáp.
Jenks lắc đầu.
– Quá nhiều người hâm mộ, mà tôi lại không mong muốn gặp họ nhiều lắm, ngay cả những người thực sự xinh đẹp, Thanh tra ạ.
– Cái giá của sự nổi tiếng, tôi hình dung… – Tôi lấy lại bức ảnh, lật giở nó một lát, sau đó đẩy nó trở lại phía ông ta.
– Tuy nhiên tôi phải quay lại người hâm mộ đặc biệt này. Tôi tò mò là tại sao cô ấy không có được ông. Từ trong số những người hâm mộ còn lại đó.
Tôi mở cặp tài liệu của mình và rút ra một bản sao hóa đơn điện thoại của Bưu điện vùng Tây Bắc đưa cho ông ta, trên đó có vài cuộc gọi được đánh dấu.
– Đây là số của ông đúng không?
Jenks cầm bản sao thanh toán. Mắt ông ta sầm lại.
– Đúng vậy.
– Cô ấy đã gọi cho ông, ông Jenks. Ba lần chỉ trong một vài tuần trước. Một lần… đây, đó là một cuộc gọi dài 20 phút ngay tuần trước, chỉ ba ngày trước khi cô dâu kết hôn, sau đó bị giết.
Jenks chớp mắt. Sau đó ông ta cầm tấm ảnh lên. Lần này ông ta khác hẳn: ủ rũ và hối tiếc.
– Thanh tra, sự thật là – ông ta hít một hơi thở sâu và nói – tôi rất, rất lấy làm tiếc khi biết chuyện gì đã xảy ra. Tháng trước dường như cô ấy vẫn tràn đầy hy vọng. Tôi đã sai khi đánh lừa cô. Điều đó thật ngu ngốc. Thật sự tôi biết Kathy. Tôi đã gặp cô ấy vào cái buổi tối của bức ảnh này. Thỉnh thoảng, những người hâm mộ tôi khá nhạy cảm và quyến rũ. Đôi khi tôi có thể là một người đàn ông dễ xúc động.
Tôi muốn nhảy qua bàn và lột bỏ khuôn mặt dễ xúc động của Nicholas Jenks xuống. Tôi chắc chắn hắn ta phải chịu trách nhiệm cho sau lần giết người xấu xa. Giờ đây hắn đang nhạo báng chúng tôi và những nạn nhân. Hắn ta thật bẩn thỉu.
– Vậy ông đang thừa nhận – Raleigh xen vào – rằng ông có quan hệ với người phụ nữ này phải không?
– Không phải theo cách mà anh ám chỉ đâu, Jenks đáp. Kathy là một người phụ nữ hy vọng thỏa mãn những khao khát nghệ thuật mơ hồ của mình qua sự kết hợp với một người nào đó liên quan tới việc sáng tác. Cô ấy muốn tự viết. Nó chính xác không phải là một cuộc mổ não, nhưng tôi đoán nếu nó dễ đến như vậy thì tất cả chúng ta đều có một cuốn sách trong danh sách những cuốn bán chạy rồi, đúng không?
Không ai trong hai chúng tôi trả lời.
– Chúng tôi đã nói chuyện, có thể gặp nhau vài lần trong vài năm qua. Nó không bao giờ vượt quá giới hạn đó. Đó là sự thật.
– Một dạng tư vấn chăng? – Raleigh gợi ý.
– Vâng, đúng vậy. Một sự lựa chọn từ ngữ tốt.
– Liệu có cơ hội nào – tôi cúi về phía trước, không còn kiểm soát được giọng nói của mình – vào tối thứ bảy tuần trước, tối cô ấy bị giết ông cũng đang tư vấn cho Kathy ở Cleverland sao?
Khuôn mặt của Jenks đanh lại như đá grannit.
– Thật lố bịch. Đó là điều không thích hợp.
Tôi cho tay vào trong cặp tài liệu một lần nữa, lần này tôi lấy ra một bản sao tấm ảnh an ninh chụp kẻ sát nhân đang bước đến sảnh ở Hall of Fame.
– Đây là bức ảnh an ninh tối hôm cô ấy bị giết. Đó là ông đúng không, ông Jenks?
Jenks thậm chí không chớp mắt.
– Có thể, Thanh tra ạ, nếu tôi ở đó. Nhưng tôi chắc chắn không ở đó.
– Ông đã ở đâu tối thứ bảy tuần trước?
– Vậy thì tôi hiểu rồi, có phải hai người đang ám chỉ tôi là một kẻ tình nghi trong những vụ án này?
– Kathy Kogut đã kể với chị và các bạn cô ấy, ông Jenks. – Tôi nhìn chằm chằm vào ông ta. – Chúng tôi đã biết ông đã đối xử với cô ấy như thế nào. Chúng tôi biết cô ấy đã rời vùng Vịnh để cố gắng thoát khỏi sự thống trị của ông. Chúng tôi biết những việc đã diễn ra giữa hai người cho đến tận buổi tối hôm đám cưới.
Tôi không rời mắt khỏi Jenks. Chẳng có gì trong phòng ngoài tôi và ông ta.
– Tôi đã không ở Cleverland, ông ta nói. Tôi ở đây tối hôm đó.
Tôi chỉ ra tất cả những bằng chứng có liên quan đến ông ta. Từ chai rượu Clos du Mesnil để lại ở Hyatt, đến sự tham gia của ông ta ở công ty bất động sản sở hữu các Vườn nho ở Sparrow Ridge, đến sự thật rằng hai trong số các vụ giết hại được thực hiện bằng những khẩu súng chín ly và theo nhà chức trách, ông ta sở hữu một khẩu.
Ông ta cười tôi.
– Tôi hy vọng đây không phải là căn cứ của những giả định của hai người.
– Tôi có chai sâm panh đó từ nhiều năm trước – ông ta nhún vai – Tôi thậm chí không nhớ nó ở đâu nữa.
– Ông có thể xác định vị trí của nó, cho là như thế đúng không? – Raleigh hỏi, sau đó giải thích việc chúng tôi yêu cầu ông ta giao nó một cách tự nguyện là một dấu hiệu của sự tôn trọng.
– Liệu ông có phiền nếu cung cấp cho chúng tôi một mẫu tóc từ mái tóc của ông không? – Tôi hỏi.
– Gì chứ? Đôi mắt ông ta bắt gặp ánh mắt của tôi với sự thách thức đầy cáu kỉnh.
Tôi hình dung ra ánh mắt Melanie Brandt đã nhìn thấy khi ông ta tấn công cô ấy. Thứ mà Kathy Kogut nhìn thấy khi ông giơ súng chĩa vào đầu cô ấy.
– Tôi nghĩ, cuối cùng Nicholas Jenks cũng trả lời. Cuộc chất vấn hấp dẫn này đã đến lúc kết thúc.
Ông ta giơ tay ra.
– Trừ khi hai người có ý định đưa tôi đi, còn không thì bữa trưa của tôi đang chờ.
Tôi gật đầu.
– Chứng tôi sẽ cần phải hỏi tiếp về những nơi ở của ông. Và về khẩu súng.
– Tất nhiên, Jenks nói, rồi đứng lên. Và nếu hai người cần bất cứ sự hợp tác nào thêm nữa, hãy thoải mái yêu cầu qua luật sư của tôi.
Tôi thu lại những bức ảnh và cất nó vào tập tài liệu. Raleigh và tôi đứng dậy.
Đúng lúc đó, người phụ nữ với mái tóc hung đỏ quyến rũ trong bức ảnh đi vào phòng.
Không thể phủ nhận là cô ấy rất xinh đẹp, với đôi mắt dịu dàng màu xanh nước biển, một gương mặt nhợt nhạt, mái tóc dài, buông xõa. Cô ấy có thân hình cao của một vũ công, mặc cái váy dài đến bắt đùi và chiếc áo phông hiệu Nike.
– Chessy! – Jenks la to. Đây là những nhân viên từ Sở cảnh sát San Francisco. Đây là vợ tôi, Thanh tra.
– Xin lỗi, Nickky – Chessy Jenks xin lỗi. Susan đang đến. Em không biết là anh đang có khách.
– Họ chuẩn bị đi rồi.
Chúng tôi gật đầu một cách cương quyết, đi về phía cửa.
– Nếu ông có thể tìm thấy vị trí của những thứ chúng tôi đã nói, chúng tôi sẽ cử ai đó đến để lấy chúng đi – tôi nói với ông ta.
Ông ta nhìn chằm chằm như xuyên thấu tôi.
Tôi ghét phải về mà chưa tóm được ông ta, và phải cư xử với ông ta mềm mỏng. Nhưng chúng tôi vẫn còn cách một cuộc bắt giữ vài bước.
– Vậy là cuối cùng thì chồng tôi cũng phạm tội giết người, đúng không? Chessy Jenks mỉm cười và nói.
Cô ta đi về phía Jenks, siết chặt tay ông ta trêu chọc.
– Tôi luôn nói với anh ấy là với những nhân vật kinh dị mà anh ấy viết ra, thì đó là chuyện không thể tránh khỏi.
Cô ta liệu có biết không? Tôi phân vân. Cô ấy sống với ông ta, ngủ với ông ta. Làm sao cô ấy lại không nhận ra điều gì đang diễn ra trong đầu ông ta chứ?
– Tôi thực sự hy vọng là không, thưa bà Jenks, đó là tất cả những gì tôi đã nói.