Gần một tháng sau, lúc này thì mọi người mới bắt đầu chịu hiểu ra và chấp nhận sự thật là Andly đã đi rồi. Christian mặc dù đã khá hơn về tinh thần nhưng ngày càng lạnh lùng khó đoán… rất lạnh…
Còn Brian, hắn thì không còn vui vẻ cãi nhau với Erica như thường ngày nữa, con người hắn trở nên tàn ác và độc đoán hơn.
Tất cả mọi người đều trở nên ít nói, dường như sự ra đi của người con gái ấy khiến cho họ như mất nửa cuộc đời của mình vậy…
Tối hôm đó, khi mọi người đang ngồi chung trên một bàn ăn.
– Ba đứa nghe đây, anh có chuyện muốn hỏi. – Andrew đột nhiên đặt đũa xuống, mặt mày nghiêm trọng trở lại.
– Có chuyện gì? – Maya là người trả lời đầu tiên, nó không thể đoán trước được điều mà Andrew sắp hỏi là gì.
Erica và Demi cũng buông đũa xuống, nhìn về phía Andrew. Cả bọn hắn cũng vậy, chẳng ai bảo ai đều nhìn qua Andrew.
– Mấy đứa định làm gì trong buổi họp mặt sắp tới nếu thiếu Andly? – Andrew không biết mình hỏi như thế này thì sẽ ra sao, nhưng hắn vẫn muốn hỏi, vẫn muốn biết rõ ràng cái nghi vấn mình đã thắc mắc bấy lâu và sự lo lắng cho Tứ Đại Mỹ Nhân nếu thiếu người đứng đầu.
– Anh đang nói cái gì vậy? – Ba đứa nó giật mình nhìn nhau, nhưng Demi đã kịp che giấu đi cái vẻ bối rối trong mắt hai con bạn.
– Mấy đứa định giấu anh à? Anh đã biết Tứ Đại Mỹ Nhân huyền thoại là mấy đứa rồi! – Andrew nhìn thẳng vào Demi, đôi mắt đó như xoáy sâu vào, khiên cho Demi hoảng hồn.
– CÁI GÌ??? – Cả 4 bọn hắn đều trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, không ai có thể tin được điều mà Andrew vừa nói cả.
– Anh bị điên à? – Erica đứng lên đạp bàn nói, phản ứng thái quá này của nó càng làm cho Andrew tin điều hắn nghi ngờ là đúng.
– Tụi này còn chưa từng nhìn thấy Tứ Đại Mỹ Nhân gì gì đấy là như thế nào nữa mà anh nói gì kỳ zậy??? – Maya bình tĩnh hơn, nó níu Erica ngồi xuống rồi nhìn thẳng lại vào đôi mắt đó của Andrew, nó không tin là hắn biết.
“Tên này quả thật không tầm thường chút nào, đoán mò khá đấy! Nếu có Andly ở đây thì tốt quá!” Demi nhìn Andrew, thầm nghĩ. Nhưng rồi lại tặc lưỡi cho qua, dù sao thì cô bạn của nó cũng đã ở một nới rất rất xa rồi.
– Mày nói gì zậy? – Eris lay Andrew, hắn biết thằng bạn hắn luôn có tài đoán được nhiều việc trên đời này, nhưng hắn không tin chuyện này là sự thật.
– Mày không thấy lạ sao? Tao không biết là như thế nào nhưng tao tin chắc Andly chính là người đứng đầy của Tứ Đại Mỹ Nhân đấy.
Lời nói chắc chắn như đinh đóng cột của Andrew làm ba đứa nó giật mình, định lên tiếng phản kháng nhưng…
– Andrew! – Cùng một câu nói, cùng một lúc những là giọng của phát ra từ hai người khác nhau: Brian và Christian.
– Em gái tao đã qua đời rồi, mày làm ơn im đi, đừng có lôi mấy chuyện này ra đây nữa, rối lắm! – Brian gằn giọng, cố gắng để không phải nổi điên lên.
– Mày mà còn nói thêm một tiếng nào về Andly nữa thì hãy coi chừng tao đấy. – Christian sau khi tuyên bố một câu lạnh lẽo xong thì đứng dậy đi luôn, hắn không biết tại sao mình lại bực mình một cách vô cớ với Andrew như vậy, hắn chỉ biết là không ai được phép nhắc tên của Andly thêm một lần nào nữa trong căn nhà này.
Không phải là hắn tuyệt tình, không phải là hắn muốn vứt bỏ cái tên đó. Nhưng cứ mỗi lần phải nghe thì hắn như không kiềm chế được mà tự trách chính bản thân mình. Nói qua nói lại thì vẫn là giận cá chém thớt. Hắn thấy giận chính bản thân mình lắm!
– Anh vẫn chưa ăn xong mà. – Demi đứng dậy gọi với theo, nhưng đáp lại vẫn là một sự thờ ơ lạnh lẽo, và tấm lưng cô độc của Christian.