Sau hai ngày tĩnh dưỡng thì cuối cùng Emila cũng đã bình phục lại. Kể cũng nhanh thật, nếu một người mà vừa mổ ruột thừa xong mà chỉ cần có hai ngày đã khoẻ lại thật là đáng bất ngờ! – Bây giờ chủ tịch có muốn về Việt Nam xem trận đấu bóng rổ của cậu Christian không? – Emila đang soạn lại xấp tài liệu trên tay, mỉm cười nói. – Hả? – Thiên Trang vẫn đang nhấm nháp kẹo cà phê thay cho bữa trưa của mình, thả hồn theo mấy gió chứ có nghe ai nói gì đâu. – Tôi hỏi là bây giờ chủ tịch có muốn sang Việt Nam để xem trận bóng của cậu Christian vào tối nay hay không? – Emila nhắc lại rõ ràng từng chữ cho cô chủ tịch đang ngồi ngậm kẹo nhìn ra cửa sổ thẩn thờ của mình. – Tôi cũng chẳng biết nữa! – Thiên Trang uể oải ngả người ra sau hơn, nửa muốn về, nửa lại không dám. Reng reng reng… Đúng lúc Emila định thuyết phục thì tiếng chuông điện thoại réo inh ỏi. – Alo? – Thiên Trang có vẻ vui lắm khi bắt máy, khác hắn với tâm trạng khôn thoải mái khi trả lời điện thoại của Demi. – Sao, chiều này có muốn về đây không đấy? – Đầu dâu bên kia là một giọng nam trầm trầm, ấm áp, như sưởi ấm con tim băng giá của nó khi ở phương xa vậy. – Em cũng chẳng biết! – Nó bĩu môi. – Baby của anh mà về là anh vui lắm đấy, đã lâu rồi không gặp em. – Giọng nói ấy bỗng chùng xuống, nghe buồn hẳn đi. (Cái điệu xưng hô thế này thì đố mn người thứ hai biết đến sự hiện diện của Thiên Trang là ai đấy? ^^) – Hừ, nhưng em sợ bị mọi người bắt gặp lắm, chắc không về đâu! – Thì em cải trang đi, mang áo quần cho khác người một chút! Hay là giả trai cũng được lắm á! – Brian bày trò cho em gái mình, đúng hơn là tìm đủ mọi cách để thuyết phục em gái mình về đây cho bằng được. – Cũng hay ha, em sẽ về với bạn em. – Nó cười rồi liếc nhìn sang Emila cũng đang cười với nó, xem ra thì nó không cô đơn như mọi người vẫn nghỉ nhở? – Ok, lúc nào đến thì gọi điện thoại cho anh. – Brian hớn hở nói, hắn sắp được gặp lại người em gái xa gần cả một tháng trời rồi. – Ok anh, bye, tối nay gặp lại ở trận đấu! – Thiên Trang cười rồi chuẩn bị dập máy. – Ừ, tối gặp em. Cancel cuộc gọi xong, Thiên Trang lại phải bắt đầu tiếp tục với công việc của mình, làm thế cho buổi chiều. – Thưa chủ tịch, dự án với bên Zing Fashion thì có lẽ ra Tết chúng ta mới bắt tay vào làm ạ. – Emila cũng ngồi đó làm việc chung với nó, theo thói quen đưa tay lên đẩy đẩy gọng kính của mình rồi nói, đầy vẻ nghiêm túc. – Tôi biết rồi, có nhân viên nào đề xuất gì vào cuối năm không? – Thiên Trang ngẩng đầu lên, thở hắt ra một cái rồi hỏi. Coi bộ công việc này tiêu tốn hơi nhiều sức lực đối với một người mang trong mình bệnh tất khó chữa như nó. – Vẫn chưa ạ. – Cô có ý kiến nào vào buổi tiệc cuối năm sắp đến không? – Tôi nghĩ là cứ như những tập đoàn khác của chúng ta mà làm thôi ạ, cuối năm thì vẫn là mua quà tết tặng cho từng nhân viên. – Được đấy, à, nhân tiện đây, đầu tuần sau cô với tôi đi khảo sát những tập đoàn khác xem sao. Vẫn ổn cả đấy chứ? – Hỏi thì hỏi vậy thôi chứ nó luôn luôn tin rằng tất cả người dưới trướng của mình đều hoàn thành thật tốt công việc. – Vâng, tất cả đều hoạt động tốt ạ. – Emila gật đầu có vẻ chắc chắn, tuy Thiên Trang không thể thường xuyên đi khảo sát những tập đoàn khác thuộc quyền lãnh đạo của mình được vì phải hạn chế số người biết đến mình nhưng nó thì khác, nó vẫn thường xuyên đi theo dõi và giám sát giúp cho chủ tịch của mình. Quả thật là một người tốt! Mn thấy Emila xứng với vị trí Thiên Sứ Nóng Bỏng của Demi hơn phải không? Sắc đẹp, tài năng, tấm lòng và cả bản chất con người nữa! Nhưng tg chắc chắn rằng, có một thứ mà Emila không thể mang lại cho Andly được nhưng Demi thì có thể!