Vì khiđi đến thế giới này có chút vội vàng, nên cũng không có chuẩn bị gì, tuy hiệntại có quần áo, nhưng đồ ăn gì đó quả thật một chút cũng không có.
“A,phía trước hình như có thôn trang, ta đi mua chút đồ ăn , nếu không cơm chiềuta sẽ phải ăn ánh trăng .”
Sesskhông nói gì, tiếp tục đi, nhưng khi nhìn thấy thôn trang, hắn đứng lại.
Ý nàylà chờ ta, mỉm cười nhảy xuống A-un, chạy vội xuống thôn trang. Nhưng khi điđến nơi ta hối hận, bởi vì còn chưa đi vào liền ngửi thấy mùi máu. Chờ khi đếngần, thôn đã bị cướp sạch không còn , người cũng chết.
Thờichiến loạn thật sự bất đắc dĩ a, ta xoay người. Đừng trách ta không hỗ trợ, chỉlà vì ta không có năng lực kia. Nhưng khi cúi đầu trở về tới nơi, vừa khéo nhìnđến Sess cùng một đàn lưu phỉ gặp nhau, trọng yếu nhất đó là những người đó bắtđầu rút đao.
Muốnchết a! Ta hét lớn: “Không nên!” Bất đắc dĩ, dục vọng của con ngườiđôi khi cực kỳ đáng sợ , nhất là đám lưu phỉ chuyên muốn cướp đoạt của ngườikhác.
Sessđương nhiên sẽ không để bọn chúng đến gần, ngón tay duỗi ra, nháy mắt giết hết thảy, ngay cả con ngựa cũng không thừa. Ta đi qua nói: “Làm gìmà toàn bộ giết hết a!”
“Đángchết!” Sess xoay người bước đi.
Ta cựckỳ không khí tiết bái bái bọn họ, sau đó lấy ra luyện nha cắt một khối thịtngựa, nói: “Lần này có cái ăn rồi, nhưng không có muối…” Sớm biếtthế thì lúc nãy nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lấy chút muối ra , thật là!
“Ngươithật đúng là đặc biệt a, trước mặt người chết còn có thể nghĩ đến ăn.”Jaken vừa đi vừa hỏi.
Ta góilại thịt ngựa, ném trên lưng A-un, sau đó cũng nhảy đi lên nói: “Không cóbiện pháp, không ăn sẽ đói chết .” Vỗ vỗ một đầu A-un nói: “Chúng tađến rừng cây phía trước để nướng thịt, nơi này quả thật không thể ăn”
A-unkêu một tiếng, bay lên phía trước.
Chờ tanhóm lửa , đặt thịt lên nướng, Sess cùng Jaken đến nơi. Sess ngồi xuống mộttảng đá sạch sẽ, còn Jaken thì ngồi bên cạnh ngọn lửa thèm nhỏ dãi thịt ta.
“Toutousaisẽ không dễ dàng để ngươi tìm thấy, không bằng quên đi!”
Sessvừa nghe được tên này, ở dưới ánh trăng lộ ra một tia mỉm cười. Ta cùng vớiJaken đồng thời cứng ngắc, nhìn nhau run rẩy khóe miệng nói: “Cười… Nởnụ cười, vậy là hỏng bét rồi!”
Sesscười là đáng sợ nhất , cho nên, Toutousai ngươi cầu nguyện đi!
Thịtnướng tốt xong, ta thái một miếng cho Jaken, sau đó cầm một miếng ngồi trướcmặt Sess, nói: “Cầm lấy nè…”
Sessngay cả đầu cũng không quay đầu lại, càng không cần nói giơ tay ra. Ta bất đắcdĩ lấy ra khối socola ở trong túi, đặt ở lòng bàn tay hắn cười nói: “Làngươi thích ăn …” Ta nói nhỏ, mà Jaken đang vội vàng xử lý thịt trên taynên không nghe thấy được.
BiếtSess nhất định ngượng ngùng, cho nên ta cũng chuyển mặt sang một bên, nhìn ánhtrăng cắn thịt, nói: “Ta cũng nên trở về một chút, phải làm thủ tục chuyểntrường, hơn nữa dì Higurasi bọn họ nếu không tìm thấy ta, nhất định sẽ lolắng.”
Sesskhông lên tiếng, ta có chút không vui, ta nói phải đi về, chẳng lẽ hắn cứ nhưvậy sảng khoái đồng ý ? Quay đầu, không thấy người đâu! ! !
Đi đâurồi? Tại sao đột nhiên biến mất, chẳng lẽ lời vừa mới nói hắn cũng không cónghe đến. Nhưng ta sai lầm rồi, Sess biến mất rồi quay lại, còn mang theo mộtnam tử nhân loại, chỉ là đã hôn mê rồi, đầu cúi sang một bên. Sess bóptrụ cổ nam nhân, khóe miệng cười.
Jakennhìn đến biểu tình này của hắn, lập tức quỳ xuống không ngừng dập đầu nói:”Thực xin lỗi Sesshoumaru sama!!!”
Mà taco rúm mặt: “Ta chỉ về năm ngày…”
TaySess nắm chặt hơn, móng tay đã đâm vào trong cổ nam nhân.
“Bangày! Ba ngày nhất định sẽ về.”
Ba! Namnhân rơi trên mặt đất, Sess xé rách một mảnh quần áo của hắn để lau tay, sau đóxoay người bước đi.
(Tojikachan:Oh, Sess không muốn Đồng tỷ về kìa! JQ JQ!)
Bộ dánguy hiếp người vẫn giống như trước, ta bất đắc dĩ đi theo, vừa ngồi trên lưngA-un ngẩn người vừa cắn thịt ngựa.
Takhông biết đang đi đâu, chỉ biết Sess đang đuổi giết Toutousai. Dù sao hắn cũngđịnh tìm tài liệu, lúc này trở về bên kia là vừa vặn. Chờ ta xử lý xong chuyệnbên kia, rồi trở về bên này. Ít nhất một tuần có thể đến đây hai ngày, cũng sẽkhông ngấy, cũng sẽ không vắng vẻ bên nào.
Buổisáng ngày hôm sau, ta liền cưỡi A-un đi tới bên cạnh miệng giếng, không biết vìsao miệng giếng lại bị cây cối bịt mất, chỗ xuống được rất nhỏ. Địa chấn ? Tarất vất vả chui vào, toàn thân che kín linh lực nhảy giếng. Quả nhiên giống nhưđang xuyên không!
Ta đãđi hai ngày, nên thời hiện đại chắc chắn đang rất náo nhiệt! Nhưng không phải,hết thảy rất bình tĩnh. Khi ta vào nhà, mới biết Kagome đã ở nhà, nàngnhìn thấy ta liền lắp bắp kinh hãi, nắm chặt ta nói: “Tiểu Đồng, quả nhiênlà cậu, Inuyasha nói ngày đó sau khi tớ hôn mê, có một cô gái đã cứu chúng ta,cũng nói nàng bị Sesshoumaru đuổi giết. Khi tớ trở lại, mới biết được ngườitrong nhà phát hiện giày của cậu ở bên cạnh giếng, nên tớ đoán người bị truychính là cậu. Không sao chứ? Sesshoumaru có làm gì cậu không?”
(Tojikachan:Edit mãi là nàng-ta rồi, giờ edit kiểu hiện đại lại thấy ngượng tay, tuy nữ chủvà Kagome là chị em họ nhưng ta edit thành cậu-tớ vì mấy chương sau nữ chủkhông gọi Kag là chị nữa, vì tuổi nữ chủ vốn lớn hơn Kag, cho nên ngay bây giờđể xưng hô cậu-tớ cho tiện)
“Khôngsao, tớ tốt lắm. Nhưng miệng giếng tại sao lại bị biến thành thế kia?”
“Đềulà tại Inuyasha, hắn đột nhiên đẩy ta trở về, còn đoạt đi ngọc tứ hồn.”
Thì ralà tập bị bịt miệng giếng kia, trách không được bên kia một mảnh bừa bãi. Đangnghĩ, dì Higurasi nói: “A, Tiểu Đồng đã trở lại. Dì đã gọi điện thoại chocha cháu, bọn họ đều nói cháu có thể bảo vệ tốt bản thân, bảo chúng ta khôngcần lo lắng, nhưng cháu thật sự không có sao chứ?”
Sau khibị truy vấn một phen, xét tâm lý sợ hãi của bọn họ đối với Sesshoumaru,nên ta không dám nói cùng hắn ở chung, chỉ nói quen biết rất nhiều bạn bè, hếtthảy rất tốt.
Kagomegiờ mới nhớ tới có hẹn, nhân tiện nói: “A! Tớ quên mất cuộc hẹn với bạn,đi trước…” Nói xong hỏi ta: “Tớ nghĩ không ra cách trở về, nếu cậucó thể lại trở về, giúp tớ giáo huấn Inuyasha.”
“Được”Ta gật đầu đáp ứng, nhìn Kagome lưu luyến không rời nhìn phương hướng giếng ănxương mãi mới đi.
Nàng đirồi, ta gọi điện thoại cho cha mẹ, sau đó bọn họ nói ngày làm thủ tục đã đến,muốn ta ngày mai đến trường. Vì ta hay đến bên kia nên cha mẹ chọn cho tatrường tư nhân quý tộc của Nhật Bản.
Trướctiên phải chuẩn bị đồ đi thời đại Chiến quốc, đường ăn cùng món điểm tâm ngọtta chuẩn bị hai hộp lớn, còn cả mì ăn liền nữa. Bởi vì dì Higurasi có kinhnghiệm là Kagome, cho nên quá trình chuẩn bị rất thuận tay, trong nháy mắt mộtcái túi thật to đã xuất hiện tại trước mắt ta.
“Cámơn dì!”
“Kỳthực nếu không có việc gì làm, cháu có thể đến đó, nhưng phải cẩn thận,nơi đó không hòa bình giống nơi này.”
“Dì,nơi đó có một người mà ta thế nào cũng không thể quên.” Dám sao? Nghĩ lạicách hắn uy hiếp ta mà sợ run cả người.
“Vậysao, nhưng vì sao dì cảm thấy cháu đang sợ hãi.”
“Không…Không có, chỉ là có chút khó ở chung.”
“Vậyphải muốn cố lên nga!” Dì Higurasi vỗ đầu ta cổ vũ, sau đó đột nhiên nói:”A, quên lấy máy sấy …”
Máysấy? Lấy nó làm cái gì, bên kia không có điện a!
“Dì,bên kia không có điện…”
DìHigurasi nói: “Kagome rõ ràng có cầm, dì nghĩ có thể có tác dụngkhác.”
“Mẹ,chị mang máy sấy để làm vũ khí” Ở một bên Sota cầm máy chơi game nói.
Mọingười giật mình, ta nhịn không được cười to, thật sự là đáng yêu a!