Hôm naythật nhàm chán, bởi vì Sess đột nhiên bảo ta chờ ở đây, sau đó mang Jaken rờikhỏi . Ta nghĩ hắn hẳn là đi ăn gì đó đi, còn tới nơi rất xa. Về phần đi đâuthì ta không hỏi, nếu hỏi thì người ta cũng chỉ là nói một câu: Hừ!
Trướckia Sess một ngày là ăn, bây giờ thì hắn có thể hơn mười ngày hoặc một thángmới ăn. Đôi khi đi đại lục, tới Trung Quốc kiếm đồ ăn. Bởi vì ở nơi đó núi đáhiểm trở, có rất nhiều vật kỳ dị, nhưng không khí mỏng manh, nguy hiểm dịthường, không thích hợp cho con người đi.
Ngồinửa ngày, ta cảm thấy thật sự ngồi không yên, vì thế tính toán đi dạo.
Ta rakhỏi rừng, thấy mấy nam nhân nâng một cỗ kiệu trên đầu đang cấp tốc chạy .
KiệuNhật Bản Chiến quốc khác với Trung Quốc , kiệu Trung Quốc thì người ta nâng ởngang thắt lưng, còn kiệu Nhật Bản thì nâng bằng đỉnh đầu. Nhìn giống hình tamgiác, mà người thì ở bên trong, thấy thế nào cũng không thể thoải mái.
Bọn họnhìn thấy ta cũng ngẩn ra, một người đằng trước ra hiệu dừng lại, hỏi ta:”Tiểu thư, ở gần đây có pháp sư nào không?”
“Ởgần đây?” Nhìn nhìn xung quanh, ngay cả thôn trang cũng không có, càngđừng nói là pháp sư, ta lắc lắc đầu nói: “Ta không rõ.” Nói xong địnhđi tiếp, nhưng đột nhiên cảm thấy sự tà ác truyền ra từ trong kiệu, vì thế tađứng lại, nói: “Chờ một chút, ta chính là pháp sư.”
Hơi thởtà ác này cũng không có sát khí, ngược lại có một cảm xúc thập phần bất đắc dĩ.
Nhữngngười đó vừa nghe thấy thế liền ngừng lại:”Thì ra ngài chính là pháp sưđại nhân.” Bọn họ vừa buông cỗ kiệu vừa nói: “Vị đại nhân Soma nàynửa tháng trước đi thành Âm Đao, sau khi trở về liền rất lạ.” Nói xong vénmành kiệu lên.
Ta còntưởng rằng bên trong sẽ có thứ gì đó kỳ quái nhảy ra, kết quả, bên trong là mộtđại soái ca điển hình. Trừ bỏ sắc mặt hơi tái nhợt, trên mắt có bóng ma hơinhiều, cũng không nhìn ra có gì không đúng. Hơn nữa cỗ tà khí trên người hắncũng không nặng lắm, hẳn là bị u linh gì đó dính vào thân, hoặc vừa chiến đấuvới thứ gì đó hắc ám.
“Trônghắn rất bình thường, trừ bỏ trên người có chút tà khí.” Rất có thể là bịnhiễm bệnh, hẳn là đi xem thầy thuốc chứ không phải là gặp pháp sư.
“Phápsư đại nhân, kỳ thực đại nhân Soma sau khi trở về, không riêng thân cao mà cảtướng dung đều dần thay đổi, thậm chí người trong nhà là ai cũng quên” Mấyngười khiêng kiệu giải thích.
Khôngthể nào, sao lại có loại chuyện này? Ta đi lên phía trước, thấy Soma cũng chậmmở hai mắt. Hắn nhìn ta : “Ngươi là ai? Ta đang ở nơi nào?”
Ta nàobiết đây là nơi nào, đành nói: “Ta là Dịch Tiểu Đồng, còn ngươi?”
“ÂmĐao” Soma nhàn nhạt đáp.
Âm Đao?Âm Đao! ! ! Ta đột nhiên nhớ ra, Âm Đao không phải là bị Naraku bám thân, sau lạibị Naraku đoạt đi dung mạo và thân thể? Vậy vị trước mắt này chính là… Narakusama?
Nhưngtrên người hắn trừ bỏ tà khí ra, không hề có yêu khí.
“Lạinữa, sau khi Soma đại nhân trở về, luôn luôn nói mình là Âm Đao đại nhân. NhưngÂm Đao đại nhân luôn ở trong thành thành, không đi ra ngoài bao giờ.” Họgiải thích.
Nói nhưvậy, nam nhân trước mắt này chẳng lẽ là bị đổi hồn? Thì ra hai chúng ta giốngnhau. Ta ho nhẹ nói: “Soma đại nhân của các ngươi khi ở trong thành đã xảyra chuyện gì, hoặc là gặp phải tình thế nguy hiểm không?”
Họ đồngthanh trả lời: “Có.” Một người trả lời tương đối lưu loát: “Somađại nhân và Âm Đao ở trong thành bị yêu quái tập kích, rất vất vả trở về nhàlại càng ngày càng suy yếu, vốn dĩ đại nhân đã yếu… Ai ngờ sau khi tỉnh lạilại biến thành như vậy.”
Ta cảmthấy trong mắt Soma đại nhân có vô số lời muốn nói, nhưng lại không thể nói ramiệng. Vì thế ta đành nói: “Các ngươi có thể đi chỗ khác một chút không,ta muốn khu trừ tà khí cho Soma đại nhân. “
Các tùytùng nhìn nhau, hẳn là cảm thấy ta sẽ không làm gì một người nam nhân o(╯□╰)o, vìthế liền tránh đi .
“Ngươithật tên là Âm đao? Thành chủ Âm đao?”
“Ngươitin tưởng ta?” Trên mặt Soma lộ ra một tia kinh hỉ.
Lần nàythì ta sợ run, nhìn vẻ mặt của hắn là ta biết ta đã đoán đúng, hắn thật là ÂmĐao, cũng chính là linh hồn có thân thể bị Naraku phó thân.
“Ngươilàm sao có thể vào thân thể Soma đại nhân?”
“Tacũng không rõ ràng lắm, ta đang nằm bệnh, đột nhiên có một ngày bị một cỗ khílớn đẩy ra ngoài cơ thể. Ở không trung du phiêu đãng, sau đó không biết vì saolúc tỉnh lại liền bị mọi người gọi là Soma.” Hắn có chút bất đắc dĩ nói,càng ngày càng kích động.
“Vậyngươi có chỗ nào không thoải mái không?”
“Khôngcó.”
“Chúcmừng ngươi, sống lại .” Vươn tay, nhưng lại phát giác hiện tại là thời đạiChiến quốc, người ta sẽ không bắt tay . Vì thế ngượng ngùng thu tay về, nói:”Sao vậy, mất hứng sao?”
“Nhưvậy cơ thể của ta?”
“Âmđao, ta tin lời ngươi nói, như vậy ngươi hẳn là nên tin tưởng ta một lần?”
Âm đaongẩn ra, sau đó gật gật đầu.
Ta vươntay che miệng thấu đi lên nói: “Ngàn vạn không nên nhắc lại chuyện thànhÂm Đao, chuyện này sẽ chỉ mang đến cho ngươi họa sát thân lần thứ hai, từ hômnay trở đi ngươi sẽ lấy thân phận Soma mà sống.”
Âm Đaorun một chút, muốn vứt bỏ bản thân chẳng phải là chuyện dễ dàng . Điểm ấy tahoàn toàn hiểu, vì thế ta an ủi: “Đây là cơ hội sống lần thứ hai mà trờixanh ban cho ngươi, nếu ngươi buông tha sẽ bị trời phạt.”
Võ sĩNhật Bản Chiến quốc là người kỳ quái mâu thuẫn, bọn họ có võ lực, suốt ngàygiết người. Nhưng là lại tin phật, tin vận mệnh. Nên Âm Đao do dự một chút rồinói: “Nhưng thân phận mới này cũng không dễ dàng, nhất là…” Hắn thởdài.
“Yêntâm, ta sẽ giúp ngươi, chỉ là linh hồn chuyển hoán thôi mà dung mạo cũng có thểbiến sao? Đây là dung mạo trước kia của ngươi?”
“Đúngvậy, bởi vì dung mạo của Soma đã bị yêu quái cắn nát.”
Ta runrẩy, nói như vậy, trước mắt ta, có một người đang ngồi có dung mạo giống Narakunhư đúc? Mỉm cười an ủi một chút hắn nói: “Ta sẽ giúp ngươi , dù sao hiệntại ta cũng không có việc gì.” Ta nắm lấy tay Âm Đao, không vì cái gìkhác, chỉ là để tiêu trừ tà khí trên người hắn. Nhưng Âm Đao sợ run một chút,khuôn mặt tái nhợt trong nháy mắt đỏ lên.
Ta hếtchỗ nói, không nghĩ tới hắn là người thẹn thùng như thế. Vội vàng thu tay lại,giải thích: “Ta chỉ là muốn tiêu trừ tà khí trên người ngươi.”
Rồi tagọi vài tên tùy tùng kia lại: “Hắn không sao, do bị yêu quái gây thươngtích mới đưa dung mạo này cho hắn, trí nhớ mơ hồ là vì ngã bị thương. Ta sẽcùng các ngươi về, trên người hắn còn có tà khí chưa tiêu trừ.” Cáctùy tùng rất cao hứng, dẫn ta cùng nhau trở về thành bọn họ.
Âm Đaovẫn dựa trên tường, thấy bốn bề vắng lặng liền nói: “Tuy cơ hội này rấtkhó có được, nhưng ta vẫn không muốn lưu lại.”
“Vìsao?” Thật là người quật cường, đã nói như vậy rồi, còn định làm gì?
Nhưngta lập tức hiểu vì sao, bởi vì bên ngoài hành lang vang lên một đống tiếng bướcchân. Nghe ra là bước chân nữ tử, mà không chỉ một người. Kimono Nhật Bản rấtđẹp, chỉ là đối với nữ tử mà nói thì đi đường thật sự rất khó khăn, chỉ có thểtừng bước nhỏ một mà đi. Nhưng ngươi đừng tưởng rằng các nàng đi rất chậm, cácnàng đi cực kỳ nhanh a. Họ kéo cửa ra, sau đó ta cảm thấy được trước mắt hoatươi vờn quanh, sắc thái sặc sỡ!
Trongnháy mắt kém chút tưởng rằng bản thân đang ở nữ nhi quốc, thật lợi hại a!
Ngànvạn không nên xem nhẹ khí lực của nữ nhân, ta-người chịu quá nhiều năm rènluyện thế nhưng hiện tại lại bị chen chúc vào góc tường, vừa tránh vừa tìm cằmtrên đất!
Lúc nàymột đám nữ nhân ân cần thăm hỏi nháo nhác, Âm Đao liền lên tiếng: “Yênlặng”
Nháymắt liền yên tĩnh, Âm Đao nói tiếp: “Các ngươi đi ra ngoài, để pháp sư đạinhân tiêu trừ tà khí cho ta.”
Một nữtử cực kỳ xinh dẹp chậm rãi nói: “Nhưng dung mạo cũ của Soma đại nhân đãlàm thần thiếp cực kỳ lo lắng, dung mạo hiện tại càng không có nữ tử nào khôngđộng tâm, muốn chúng thần tin tưởng thế nào…” Chữ ‘tin’ của nàng kéothật dài, sau đó nhìn ta.
“Câmmiệng! Không được vũ nhục pháp sư đại nhân! Lui ra ngoài!” Mặt của Âm Đaođại nhân vốn thiên về hình tượng lãnh mạc, giờ giận tái mặt nói chuyệnquả nhiên khiến chúng nữ nhân im miệng, không tình nguyện đi ra ngoài.
Khi cácnàng ra khỏi phòng, ta chậm rãi đếm đếm, một, hai, ba, bốn, năm… tổng cộngbảy nữ nhân.
Miệngđã mở thành chữ O, rồi nói nhỏ: “Oa, Nam nhân các ngươi thật giỏi, nhất làngười trong có địa vị cao luôn có nhiều nữ nhân xinh đẹp xinh đẹp nhưvậy.” Quay đầu nhìn Âm đao, hắn suốt ngày bị bệnh có thể chiếu cố nhiều nữnhân như vậy sao? Đó là một nghi vấn!
Âm đaolại nói: “Ta… Ta khi còn nhỏ thân nhiều tật bệnh, nên chưa bao giờ chạmqua nữ tử.” Lúc nói những lời này, mặt hắn ửng đỏ.
Thamạng a! Dùng khuôn mặt Naraku để đỏ mặt, còn hồn nhiên như vậy, chịu không nổia! Ngẫm lại, quả thật hắn cũng đủ đáng thương, từ một người chưa bao giờ tiếpxúc với nữ tử biến thành một người có được nhiều nữ tử như vậy trong thành,những ngày về sau sẽ thật là…
“Chậmrãi học tập đi!” Ta vỗ vỗ vai hắn.
Âm Đaomặt lại đỏ, lắp bắp: “Ta… ta sẽ tận lực…”
Sau khiăn qua một chút cơm cùng hắn, ta cảm thấy cần phải trở về: “Ta phải đi về, ngươi phải hảo hảo sống sót, nhớ, vĩnh viễn không nên quay về thành ÂmĐao”
“Chờmột chút, ngài có thể lưu lại vài ngày không.” Hắn nói xong, ta hơi rungmột chút, lại nghe thấy hắn nói tiếp: “Chỉ là sợ ngày sau sẽ có chuyệnngoài ý muốn phát sinh.”
“Sẽkhông , ta đã tham thử qua, linh hồn của ngươi cùng thân thể đã hoàn toàn kếthợp, hẳn là không có việc gì .” Chỉ cần này dung mạo không đi gần Naraku,kia hẳn là không quan trọng.
“Vậyvề sau ngươi có thể đến đây không?”
“Córảnh ta sẽ tới.” Ta đứng lên đi ra, quay đầu nói: “Nhớ quý trọng cơhội này.”
Đi rakhỏi thành rồi, ta vẫn đang kinh thán, không nghĩ tới ta có thể gặp được Âm Đao,thật là kỳ tích. Chẳng qua, mĩ nhân này hơn cũng không quá xấu, nghĩ đến đây tamỉm cười, đúng là khổ cái kia Âm Đao. Nhưng cho dù hắn thanh thuần, cũng chỉ sợsớm muộn gì cũng sẽ bị đám nữ nhân kia dạy hư! Cá nhân ta cho rằng, nam nhânđối với loại chuyện này luôn rất dễ dàng!
Vì saoSess còn chưa trở về, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì? Vẻn vẹn đợi đã một ngàycũng không thấy trở về, ta càng ngày càng lo lắng. Nghĩ nghĩ lại thấy hẳn làkhông sao, hắn là yêu quái thập phần lợi hại, nếu quả có nguy hiểm thì chỉ khigặp được Naraku.
Nhưngtheo nguyên tác, hiện tại Naraku còn chưa thể làm Sess bị thương.
Đangnghĩ, ta cảm thấy một dòng khí kỳ quái ở trong không khí bắt đầu khởi động.Quay đầu, thấy một nam tử chậm rãi đi trên đường, hắn chỉ là đi ngang qua. Màmặt bên của hắn trông thật quen.
Là ÂmĐao! Sao hắn lại ở đây , chẳng lẽ là bị đám nữ nhân kia làm phiền nên mới rangoài sao?
Ta cơhồ cười đến bụng đau, hô: “Thiếu chủ Âm Đao, chờ một chút!”
Hắnchậm rãi đứng lại, sau đó quay đầu nhìn ta, tựa hồ ngẩn ra.
Cõ lẽhắn không nghĩ tới ở đây nhìn thấy ta, vì thế ta cười nói: “Sao lại đi ra,có phải bị nữ nhân nào làm phiền ?”
“Saongươi lại biết?” Âm Đao hí mắt cười nói.
Khônghiểu sao khí tràng của hắn hoàn toàn thay đổi, nhưng hắn vẫn thừa nhận có liênquan đến nữ nhân, vốn là muốn cười, nhưng lại thấy rất quá đáng, người tađang phiền lòng! Nên ta vụng trộm véo mu bàn tay một chút nhịn cười xuống, nói:”Nhưng ngươi trốn tránh cũng không phải biện pháp.”
“Đúngvậy! Ta cũng cảm thấy như vậy” Âm Đao đột nhiên hỏi ta: “Ngươi đangđợi người?”
Hắncũng đã nhìn ra ta đã đợi hai ngày , vì thế gật gật đầu nói: “Nữ nhânphiền toái, nam nhân cũng giống thế, rất phiền toái.”
“Ồ?Cảm tình của con người vốn rất phức tạp, rất nhàm chán.” Đột nhiên hắnxoay người chậm rãi tiêu sái.
Cứ thếđi rồi? Ta nghe thấy trong giọng nói của hắn không có thất vọng hay cảm xúcphản đối, nhưng câu nói “phức tạp nhàm chán” là có ý tứ gì? Chẳng lẽbị thương!
Đuổikịp hai bước vỗ nhẹ vai hắn, nói: “Uy, cởi mở chút! Con người đâu có phứctạp lắm, cũng không nhàm chán. Ngược lại, là ngươi không biết thể nghiệm đủloại cảm tình thú vị, nếu có được cảm giác đó, chắc chắn ngươi sẽ không cảmthấy nhàm chán” Nhất định là hắn cảm thấy khó chịu với thân thể mới, giốngta trước kia.
Âm Đaođột nhiên đứng định, xoay người nhếch môi mỏng cười nói: “Không nghĩ tớingươi lại thú vị như vậy, một pháp sư đặc biệt.”
Ngày ấysau khi cùng Âm Đao trở về, hắn vẫn luôn suy yếu, ta cũng chưa nhìn thấy hắncười thoải mái như thế, hiện tại mới nhìn ra quả nhiên là soái ca, cười rộ lênrất hấp dẫn ánh mắt người khác. Nhưng hoàn hảo, hắn không giống Kyosai, vừacười là có thể đoạt đi nửa hồn phách của ngươi. Nhưng nụ cười của hắn lại làmcho người ta thấy —— rất lạnh, lạnh từ chân đến đầu!
Mọingười đều nói khốc ca phải nói cực ít mới là khốc ca, nhưng hiện tại ta có thểnói cho các ngươi, có người cười cũng có thể khiến ngươi cảm thấy lạnh khốccùng cực, ví dụ là vị Âm Đao thiếu chủ này.
“Ách…Vậy sao?” Chậm lui ra sau từng bước, ta cảm thấy hắn không dễ gần như tanghĩ, theo bản năng duy trì khoảng cách.
Thiếuchủ Âm Đao lại đến gần từng bước, nói: “Nếu như rảnh, không bằng cùng tavào thành uống chén trà nóng.”
Khôngbiết khi nào thì Sess trở về, nhưng có nên đi theo hắn không? Ta lại đùa nói:”Ngươi không sợ nữ nhân bên cạnh ngươi sẽ ăn ngươi luôn?”
“Ănluôn? Khẩu vị của các nàng không lớn đến thế.” Hắn lại cười cười, ta lạilui về phía sau mấy bước.
“Nhưngta không biết khi nào nào thì hắn trở về, vẫn không nên đi đâu quá xa.” Tacó chút kỳ quái, vì sao ta không thể thấy tự nhiên giống ngày hôm qua a. Độtnhiên một thanh âm lạnh lùng pha chút lo lắng vang lên sau lưng: “Luixuống!”