Nằm ởtrên giường bệnh viện, cánh tay phải đã được khẩn cấp xử lý, quả nhiên là phảikhâu , nhưng không khoa trương như ta nghĩ, chỉ khâu tám mũi. Nhưng bởi vìmiệng vết thương tận xương, nên phải dưỡng mấy ngày mới có thể tốt lên. Nhưngbác sĩ luôn tra hỏi, trước khi đến bệnh viện đã dùng thuốc gì để cầm máu, làthuốc gì có hiệu quả tốt như vậy.
Ta nghĩđến thuốc quý của tổ quốc, Vân Nam bạch dược…
Tuy bácsĩ cứ khăng khăng là không có khả năng, nhưng vẫn cho người mua Vân Nam bạchdược về để nghiên cứu . Vì sợ hắn lại hỏi ta, nên đêm đó ta liền ra viện. Dùsao nằm viện hay nằm nhà đều giống nhau.
Nằm ởtrên giường, ta nhớ đến hôm trước, Sess trực tiếp mang ta đến bên cạnh giếng,rồi duỗi tay ra, ta rơi vào trong. Hắn có thể chủ động đưa ta trở về đươngnhiên là chuyện tốt, nhưng lại dùng phương thức thô bạo như thế, nào giốngphương thức đối đãi với một bệnh nhân, dù vết thương của ta đã tốt lên nhiều,sau khi tỉnh lại, khí lực đã mất rất lớn, miệng vết thương lại rách ra. Vì thế,sau khi dì Higurasi nhìn thấy, liền nhanh chóng mang ta đến bệnh viện.
Lần nàygia gia có hẳn nguyên nhân bệnh rõ ràng, đi gọi điện thoại, nói ta bị tai nạnxe cộ bị thương tay, nên trong khoảng thời gian ngắn không thể đến trường học .
Nhưngthật vất vả mới trở về, chỉ tay bị thương chứ không phải thính giác và thị giácbị thương, cùng lắm thì không cần viết chữ, nhưng vẫn có thể nghe giảng. Vì thếta quyết định , ngày mai nhất định phải quay về trường học.
Khôngnghĩ tới, buổi tối, thân là hiệu trưởng Kyosai liền tự mình đến thăm bệnh . Tađang đùa nghịch mảnh ngọc tứ hồn, nghĩ chờ Kagome trở về là giao cho nàng.
Độtnhiên nghe thấy dì Higurasi gọi: “Tiểu Đồng, hiệu trưởng Kyosai đến thăm cháu,cháu xuống dưới đi!”
Ta vừađịnh thu dọn một chút rồi mới xuống, vừa mở cửa ra đã thấy Kyosai đứng ở trướccửa, hắn cũng ngẩn ra, nhưng rất nhanh cười nói: “Thầy nghĩ em bị thương nênkhông tiện đi xuống, nên thầy lên đây, không biết có thể đi vào không?”
Ở NhậtBản, vô luận là phòng nam hài hay nữ hài, đều không thích người ngoài vào, tagãi gãi đầu nói: “Đương nhiên có thể” Ta nghiêng thân nhường đường, Kyosai đivào.
Khôngbiết vì sao, phòng vốn rất rộng, nhưng hắn vừa đi vào lập tức hẹp đi rất nhiều.Càng thêm buồn bực chính là, ghế dựa nhỏ kia nhìn thế nào cũng không thể ngồithoải mái, vì thế ta nói: “Thầy có thể ngồi trên giường”
“À?Vậy, cám ơn .” Kyosai mỉm cười, hồn của ta lại bay mất.
“Thựcxin lỗi, không có đồ chiêu đãi tốt, mời dùng chút điểm tâm” Dì Higurasi mangtrà và điểm tâm xuống bàn, rồi cho ta một nụ cười cực độ thâm ý, nói: “Haingười từ từ nói chuyện, tôi đi ra ngoài.”
“Cámơn.” Kyosai đứng lên, lễ phép chào.
Bởi vìtrong cốt vẫn là người Trung Quốc, nên ta không có tri thức về lễ tiết của NhậtBản, nhưng nhìn thấy mỗi tiếng nói, cử động của Kyosai, tự giác thấy hẳn là nênđi học tập một chút, nếu không thì quá thất lễ. Thật là kỳ quái, vì sao trướckia không có ý nghĩ này a?
“Vếtthương của em đã đỡ hơn chưa?” Kyosai nhìn cánh tay phải của ta, hỏi, tuy cáchcái kính, nhưng ta vẫn cảm giác được con ngươi của hắn rất sâu rất sâu.
“Ainha, chỉ là bị chút vết thương nhẹ, ngày mai là có thể lên lớp rồi. Đươngnhiên, nếu thầy không để ý vẽ ta giống như vẽ Venus, thì chúng ta có thể thửmột lần.” Ta cảm thấy không khí có chút trầm trọng , cho nên nhanh chóng chọnmột ngữ điệu tương đối thoải mái
Kyosaiquả nhiên cười nói: “Em thật sự là rất bướng bỉnh , làm sao có thể xảy ra tainạn xe cộ ? Lúc bị đâm rất sợ hãi. phải không?” Ánh mắt của hắn vẫn không rờicánh tay của ta, cho dù trên mặt tươi cười, nhưng thoạt nhìn cũng không tựnhiên.
Trựcgiác, không, cảm giác nói cho ta, hắn đang lo lắng vết thương của ta, hơn nữa,không phải là lấy thân phận hiệu trưởng. Ta chậm rãi ngồi xuống, tận lực đểmình thả lỏng, cười nói: “Em… không chú ý tới hắn xuất hiện ở phía sau, tốc độlại rất nhanh, cho nên…cứ như vậy”
“Thậtsơ ý a!” Kyosai hơi đùa nghịch cái chén trong tay, nói.
Run rẩykhoé miệng, ta quả thật có chút sơ ý. Đầu óc không biết bị cái gì làm cho điên,đột nhiên nhớ tới một chuyện, đó là trước kia, lúc ta xin phép không thấy hắnkhông đến, vì sao lần này lại tới.
“Hiệutrưởng…”
“Gọitên của thầy đi, nơi này cũng không phải là trường học”
Ách… Tahơi khựng lại, rồi nói tiếp: “Hiệu trưởng Kyosai… Không phải, thầy giáo?” Vấnđề xưng hô thật rối rắm .
Kyosailại cười nói: “Em cứ tự nhiên một chút”
Đây lànhà của ta hay là nhà của hắn a, ta run rẩy một chút: “Hiệu trưởng Kyosai, vìsao lần này thầy lại đến thăm em.” Không là đừng thứ, mà là lần này.
Kyosaicười nói: “Bởi vì, trước kia khi gia gia của em xin phép cho em nghỉ vì bệnh,thầy lại không có thời gian tới thăm”
Ta ởghế tựa kém chút ngã xuống, may mà năng lực thích ứng rất lớn nên mới ngồi ổnlại ngay, nói: “Vậy… Vậy sao? Ha ha…” Mặt đều mất hết !
Haingười còn nói chút về vết thương của ta còn có chuyện học tập, rồi Kyosai tínhmuốn đi, ta đứng lên đưa tiễn. Nhưng hắn đột nhiên nói: “Trên người em cóthương tích, không nên xuống lầu, sáng ngày mai thầy sẽ tới đón em”
“Đónem?”
“Đúngvậy, em bị thương làm sao có thể chịu nổi xe bus, hơn nữa…” Cảm thấy hắn có mộtsố việc chưa nói, ta định hỏi thì hắn lại giành trước: “Ngày mai em sẽ biết,nếu là em thì hẳn là không quan trọng”
“Vâng!”Đâylà ý gì, nhìn Kyosai từ thang lầu đi xuống, ta nghĩ nửa ngày cũng không rõ hắnche dấu chuyện gì. Nhưng chắc chắn không khiếp sợ bằng lúc gặp Naraku, cho nênta liền lạnh nhạt .
Ngàyhôm sau hắn quả nhiên đến, Kagome cũng vừa về đang chuẩn bị cho kiểm tra, chonên Kagome cũng đi nhờ xe một đoạn đường. Ta cũng sợ run, kiểm tra a! Từ lúclên xe, ta bắt đầu nghĩ đến chuyện kiểm tra, mà Kyosai nói: “Nếu như em lo lắngthì tối sau khi tan học đến văn phòng thầy, thầy sẽ bổ túc cho em”
“Em saocó thể không biết xấu hổ?” Thật là ngượng ngùng, chuyện bức tranh ta đã khôngcho hắn cơ hội vẽ, còn phải giúp ta học bổ túc.
“Khôngsao.” Hắn quay đầu cười, rồi dừng xe trước cửa trường học.
“Chúngta có nên ngừng xe ở đoạn vừa rồi?” Hiện tại là lúc số người đến trường nhiềunhất, vô số học sinh đi qua chúng ta, nếu hiện tại ta đi xuống xe của hiệutrưởng đại nhân, thì chắc chắn sẽ bị vô số mắt đao bắn chết.
NhưngKyosai lại nói: “Không sao, xuống ở đây đi.” Hắn xuống xe, rồi mở ra ta cửa xebên xe.
Sau đórất nhiều học sinh đứng lại nhìn xe, ào ào bàn tán.
Ta thuhồi lời nói tối hôm qua, ta thà đụng tới Naraku còn hơn là phải đối mặt vớitình huống này.
Nhưngkỳ quái, cực kỳ kỳ quái, bọn họ bàn tán xong liền đi tiếp, không ai chạy tớitiếp tục bàn tán. Không giống a, mấy nữ sinh mê luyến hiệu trưởng đâu dễ dàngbỏ qua như vậy a, ta đang thấy kỳ quái thì thấy Mina đi tới, nhìn thấy ta liềnrun một chút, rồi cười nói: “Vậy là được rồi, về sau không cần tránh. Nhưng embị thương, vẫn nên đi lên lầu nghỉ ngơi một chút, ăn chút điểm tâm sáng rồi hãylên lớp.” Nói xong lôi kéo ta đi.
Cái gìvà cái gì? Nhìn thoáng qua Kyosai, hắn cười nói: “Ta đi đỗ xe.”
Bị Minamạc danh kỳ diệu kéo lên lầu ba, nàng pha trà, ta uống một ngụm, là hồng trà,vị không sai. Ta nhớ lại điều mà Mina vừa mới nói, lại hỏi: “Mina, vừa nãy chịvừa nói gì, về sau không cần lại tránh cái gì?”
Minacười nói: “Đó là nói cho bọn họ nghe, chị cho em xem cái này.” Nói xong nàng đivào phòng trong, chốc lát sau đi ra mang theo mấy ảnh chụp.
Ta cầmlấy đây xem, rồi sợ run. Trong ảnh chụp là cảnh ta lên xe của Kyosai ở cổngtrường, còn có ảnh cùng nhau đi ra văn phòng hiệu trưởng. Không biết là aichụp, rõ ràng là hai người không có quan hệ đặc biệt gì, vì sao ở trongảnh lại thấy tràn ngập mờ ám.
Run rẩykhoé miệng: “Đây là?”
“Oa, emthật trấn định a. Chẳng lẽ là anh trai đã nói chuyện này cho em, nhưng anh ấybảo chị nói mà.” Mina nâng má nói.
“Hiệutrưởng không nói gì với ta cả, nhưng… rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Ta chỉ ảnhchụp, không hiểu gì cả.
“Mấyngày trước, có người đem những ảnh chụp này dán lên bảng thông báo, chắc emcũng đóan được kết quả . Đám nữ sinh như điên lên vọt vào lớp em tìm em a, sauđó lại có người biết được địa chỉ nhà em. Sau khi anh trai biết chuyện, sợ emxảy ra chuyện, cho nên tuyên bố qua radio của trường hai người là người yêu.”Mina bình tĩnh nói xong mọi chuyện, hồng trà trong tay ta lập tức rơixuống đất, ta nhìn Kyosai vừa mới đi vào, lắp bắp nói: “Cám… Cám ơn!”
Kyosainhìn thấy ta liền mỉm cười “Không sao, em mới là người bị làm khó, về sau phảithường đến đây chơi rồi.”
“Được!”Ai nha, không đúng. Mấy ngày hôm trước, hình như ta vẫn là bạn gái Yamaguchi,vậy chẳng phải là rất lộn xộn sao.
“Khôngđúng, lúc trước hình như ta đang cùng tên Yamaguchi yêu đương a!”
Minanghe xong liền cười ha ha, Kyosai lại nói: “Ảnh chụp này do chính Yamaguchi dánlên, khắp nơi trong trường học đều có camera theo dõi, chụp được ảnh hắn cùngba tên nam sinh cùng lớp làm. Tuy chị rất kỳ quái vì sao bọn họ làm vậy,nhưng…”
“Là bọnhắn?” Ta run rẩy khoé miệng: “Nếu đã như vậy, Mina có thể giúp một chuyệnkhông?” Ta biết học sinh bình thường thì không thể tùy tiện sử dụng thiết bịtrường học, hiệu trưởng đương nhiên làm được, nhưng Mina vẫn thân với ta hơn.
“Chuyệngì?”
“Copyảnh chụp trong di động của em ra, dán lên bảng thông báo” Các ngươi bất nhânthì đừng trách ta bất nghĩa!
“Ảnhchụp gì?” Mina cầm di động của ta xem, rồi mặt hơi hơi đỏ lên, cười to mộttiếng, nói: “Em… em chụp …”
Gật gậtđầu, hình như có điểm quá mức vì mặt ta không hề đỏ lên tí nào.
“Trôngem rất thanh thuần , không nghĩ tới lại… nhưng chị thích, chị đi giúp em dánlên ngay.” Nói xong, cũng không chờ uống xong trà liền chạy ra ngoài.
Ta vốntưởng rằng Kyosai sẽ hỏi ta chuyện ảnh chụp trong di động của ta, đang nghĩphải trả lời như thế nào, nhưng hắn lại không hỏi gì, chỉ vào trong phòng khác,chốc lát sau mang ra một bức tranh
“Bứctranh đã xong rồi sao?” Ta kinh hỉ hỏi.
Kyosainói: “Thầy cảm thấy vẫn không có thần vận giống bức tranh của tổ tiên”
Ta cầmlấy xem, nhìn thấy một thiếu nữ mặc đồng phục ngồi ở ghế tựa ngoảnh đầu cười.Nói thật, dù không đẹp bằng bức họa thiếu nữ dưới cây anh đào kia, nhưng cũngrất đẹp, ít nhất so với ta bản nhân còn đẹp hơn.
“Rấtđẹp, em không biết khi mình cười rộ lên lại được như vậy.” Bởi vì bận quá, nênthời gian chiếu gương không nhiều.
“Không,nụ cười của em hẳn là đẹp hơn mới đúng” Kyosai nói thật tự nhiên, nhưng lại làmngười nghe nhịn không được trong lòng phát điên, đại ca, ngươi có biết cách nóinhư vậy rất dễ làm cho người ta hiểu lầm không! May mà ta cũng không cho rằngsóai ca ngươi muốn người bình thường như ta làm bạn gái, nên chỉ tim đập nhanhmột chút liền bình tĩnh.
“Còn cócảm giác thần bí này nữa, tổ tiên nắm chắc rất khá, nhưng thầy lại không sờđược một phần.” Kyosai ngồi rất gần ta, dùng ánh mắt như đang nhìn sinh vật lạnhìn ta, thật sự làm cho người ta chịu không nổi, tim lại bùm bùm nhảy, ta vộivã đứng lên: “Đã đến giờ lên lớp, em phải quay về lớp học rồi” Nói xong khôngdám lại nhìn vị yêu nghiệt kia, gần như vọt vào thang máy
Thậtđáng sợ a, về sau không nên gặp nam nhân này nhiều mới được. Rõ ràng lần gặp đầutiên ta đã cảnh cáo bản thân , vì sao còn kéo gần quan hệ aaa? Sớm biết thế thìđã không chuyển trường đến đây học, hoặc là sớm hơn nữa đã không nên đáp ứng tổtiên hắn để hắn vẽ tranh mới đúng.
Ta vàolớp, nhưng trong lớp không có ai, đang kỳ quái, thì mọi người mới lục lục đivào, huyên náo cả lên: “Không ngờ Yamaguchi-kun bọn họ…” Lúc này tổ bốn ngườiYamaguchi đi đến.
Hắn vừathấy ta liền đi nhanh tới, kéo cổ áo ta gằn giọng: “Là cô dán lên!?”
Đauquá! Động tác mạnh như vậy rất dễ động đến miệng vết thương. Ta nhíu nhíu mày,một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên “Mời cậu buông cô ấy ra, Yamaguchiđồng học.”
Yamaguchingẩn ra, rồi đẩy ta vào ghế.
Phíasau lưng đau, nhưng cánh tay bị khâu càng đau hơn. Cắn chặt răng, trên trán đãxuất hiện mồ hôi. Yamaguchi quay đầu lại nói: “Thế nào, muốn bảo vệ bạn gáisao?”
Ngườitới đúng là Kyosai, hắn đẩy mắt kính lên nói: “Tiết học này, tôi đến dạy thay,Yamaguchi đồng học, mời ngồi xuống.” Rồi hắn liếc ta một cái, lại nhìn cánh taybị thương của ta, môi định động nhưng lại không nói gì, chỉ đi lên bục giảngnói: “Lên lớp , các vị đồng học, hãy lấy sách giáo khoa ra.”
Yamaguchisẽ không khi dễ ta, nhưng lại phải đối mặt với vị hiệu trưởng mị lực và áp lựcnày, ta không dám ngẩng đầu trong cả tiết.
Thậtvất vả đến lúc tan học, hắn lại chủ động đưa ta về nhà. Ngồi ở trên xe, ta hỏi:“Yamaguchi kia… gia thế của hắn…”
“Giatộc Kyosai cũng không kém gia tộc Yamaguchi, em yên tâm.” Thanh âm của Kyosairất ổn, làm cho người ta cảm thấy rất an tâm. Ta gật gật đầu, im lặng đợihắn đưa ta về tới thần miếu Higurashi.
“Hẹnngày mai gặp”
“Buổitối tốt lành” Ta rốt cục học xong lễ tối thiểu.
Kyosaimỉm cười, rồi lái xe đi mất.
Mở cửalên lầu buông cặp sách, dì Higurasi ở dưới tầng hỏi: “Có phải là hiệu trưởngđưa cháu trở về ?”
“Vâng.”Vừa muốn mở cửa phòng, đã thấy một thân ảnh to từ trong phòng tắm lao tới, phíasau còn có một thân ảnh bé khác
Trongnháy mắt, ta đơ ra, người chạy vội xuất ra đúng là Inuyasha, mà hiện tại hắnchẳng mặc cái gì cả, chỉ có cái khắn trắng cầm trong tay, nhưng lại không cheđược chỗ cần che. Mà người còn lại cũng không mặc gì nhưng không sao, vì hắncòn nhỏ. Nhưng một lúc mà nhìn đến hai nam lõa… Ta còn muốn lập gia đình a!