Kế Hoạch Hoàn Hảo

Chương 3



Nghị sĩ Davis khá bận rộn vào sáng hôm đó. Ông đã phải bay từ thủ đô về Louissvill để tham gia vào một cuộc bán đấu giá ngựa.

“Anh nên giữ khuôn mặt lạnh lùng,” ông ta bảo Peter Targer , khi họ ngắm những chú ngựa nòi tuyệt đẹp đang diễu qua diễu lại trên sân. “Thế mới ăn tiền đấy, Peter ạ.”

Một chú ngựa cái nòi rất đẹp được đưa ra bục đấu giá. “Con Cánh buồm xa kìa,” Nghị sĩ Davis nói, “tôi muốn nó.”

Người chủ toạ đập búa liên tục, nhưng mười phút sau, con ngựa đã thuộc về Nghị sĩ Davis .

Điện thoại cầm tay reo. Peter bấm máy. “Vâng, tôi nghe đây.” Ông ta nghe một lúc rồi hỏi Nghị sĩ. “Ông có muốn nói chuyện với cô Leslie Stewart không ?”

Davis nhăn mặt. Ông ta ngập ngừng một chút rồi mới cầm máy.

“Cô Stewart đấy à ?”

“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền ông, nhưng tôi không biết có thể gặp được ông không, thưa Nghị sĩ, tôi cần một sự giúp đỡ.”

“Ô`, tôi sẽ bay về Whasingtom tối nay, nên … “

“Tôi có thể đến đó gặp ông, điều này thực sự quan trọng.”

Nghị sĩ Davis ngần ngừ một lúc. “Thôi được, nếu đó là chuyện quan trọng, tôi sẽ rất vui lòng được giúp đỡ cô, thư tiểu thư. Tôi sẽ quay lại trang trại trong vài phút nữa, cô có muốn gặp tôi ở đó không ?”

“Thế thì tốt quá.”

“Hẹn gặp cô trong một giờ nữa.”

“Cám ơn ông.”

Davis tắt máy và nhìn sang Peter . “Tôi đã đánh giá nhầm con bé này. Tôi cứ nghĩ nó thông minh hơn kia. Lẽ ta nó nên đòi tiền trước khi Jan và Olivier lấy nhau.” Ông ta dừng lại, vẻ ngẫm nghĩ. “Tôi chẳng đi guốc trong bụng cô ta rồi.”

“Chuyện gì cơ, thưa Nghị sĩ ?”

“Tôi thử đoán trước cho anh nghe về cái chuyện quan trọng này nhé. Cô Stewart phát hiện ra rằng mình đã mang bầu với Olivier và cô ta đòi gặp để yêu cầu tôi chi một ít tiền. Cái trò cổ lỗ này … “

Một giờ sau, Leslie lái xe vào sân trang trại của ngài Nghị sĩ. Một người mặc đồng phục đã đứng trước cửa lớn. “Cô là Stewart ?”

“Vâng.”

“Nghị sĩ Davis đang đợi cô, xin mời cô đi theo lối này.”

Leslie bước vào, đi dọc theo hành lang rất rộng đến một căn phòng lớn được gọi là thư việc. Ơ đó có thật nhiều sách. Nghị sĩ Davis ngồi sau chiếc bàn lật giở cuốn sách gì đó, ông ta đứng dậy khi nàng bước vào.

“Rất vui được gặp cô, con gái, xin mời ngồi.”

Leslie ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Nghị sĩ Davis cầm quyển sách đang xem lên. “Đây là danh sách các nài ngựa từng chiến thắng trong các cuộc thi ngựa từ trước đến giờ ở Kentucky , đọc cũng thấy hay, cô gái ạ. Thế cô có biết tên người đầu tiên là ai không ?”

“Không.”

“Aristides, vào năm 1875. Ô, tôi quên mất là cô không đến đây để tranh luận về ngựa.” Ông ta dặt quyển sách xuống. “Cô nói là cô cần một sự giúp đỡ.”

Ông ta đoán trước rằng nàng sẽ nói là : Tôi vừa mới phát hiện ra rằng tôi đang mang thai đứa con của Olivier , và tôi không biết phải làm gì bây giờ … tôi không muốn gây ra một vụ bê bối, song … tôi sẵn sàng lưu giữ lại đứa con, nhưng tôi không có đủ tiền …

“Ông có biết Henry Chambers không ?” Leslie hỏi.

Nghị sĩ Davis thản nhiên, tỏ ra không chú ý. “Tôi … Henry ? A` vâng, tôi có biết, nhưng sao ?”

“Tôi rất cảm ơn ông nếu ông giới thiệu tôi với ông ấy.”

Nghị sĩ Davis nhìn nàng, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ cỉa mình. “Đó là một sự giúp đỡ ư ? Cô muốn gặp Henry Chambers ?”

“Vâng.”

“Tôi sợ rằng ông ta không còn ở đây, cô Stewart ạ.

Ông ấy sống ở Phoenix, Arizona.”

“Tôi biết, tôi vừa rời Phoenix sáng nay. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu như tôi quen một ai ở đó.”

Nghị sĩ Davis ngắm cô gái trẻ trước mặt mình một lúc. Bản năng mách bảo rằng có chuyện gì đó đang xảy ra ngoài tầm kiểm soát của ông ta.

“Cô biết gì về Henry Chambers ?”

“Ô`, chỉ là chuyện ông ta là dân Kentucky thôi.”

Davis ngồi lặng đi, suy nghĩ. Cô ấy là một phụ nữ đẹp. Chambers sẽ nợ ta một thứ. “Tôi sẽ gọi điện cho ông ấy ngay bây giờ.”

Năm phút sau.

“Chào Henry , Todd đây. Chắc anh đang tiếc vì tôi mua mất con Cánh buồm xa sáng nay phải không ? Tôi biết là anh cũng để mắt đến nó mà.”

Ông ta nghe một lúc rồi cười phá lên. “Tôi cá là anh đã làm đấy. Nghe nói anh lại vừa mới ly hôn. Quá tệ đấy. Tôi rất quý Jessica.”

Cuộc đối thoại diễn ra kiểu đó chưng vài ba phút, rồi Nghị sĩ Davis nói. “Henry , tôi muốn nhờ anh một việc đây. Một người bạn cuả tôi sẽ đến Phoenix ngày mai, và cô ấy chẳng biết một ai ở đó cả. Tôi sẽ rất cảm ơn nếu anh có thể để mắt đến cô ấy một chút … Trông cô bé như thế nào ư ?” Ông ta quay lại phía Leslie và mỉm cười. “Không quá xấu. Và không thể bình luận gì được.”

Ông ta nghe một lúc, rồi quay lại hỏi nàng. “Mấy giờ máy bay của cô tới đó ?”

“Đúng hai giờ năm mươi. Chuyến bay số 159.”

Davis nhắc lại thông tin đó. “Tên cô ấy là Leslie Stewart . Anh sẽ phải cảm ơn tôi vì sự nhờ vả của tôi đấy. Anh nhận lời rồi nhé, Henry . Tôi sẽ thường xuyên liên lạc với anh.” Máy cắt.

“Cảm ơn ông.”

“Thế tôi còn giúp được việc gì cho cô nữa không ?”

“Không, đó là tất cả những gì tôi cần.”

Tại sao nhỉ ? Leslie có việc quái gì với Chambers đây ?

Việc đối mặt cùng dư luận đám cưới hụt với Olivier tồi tệ hơn gấp trăm lần những gì Leslie có thể tưởng tượng. Nó giống như một chuỗi những cơn ác mộng. Bất kỳ chỗ nào nàng đi qua là ở đó nổi lên những tiếng xì xào.

“Đấy, cô ấy đấy. Hắn ta đã đánh đổi cô ấy để … “

“Tôi sẽ giữ lại giấy mời làm kỉ niệm …”

“Không biết cô ấy làm gì với đống quần áo cưới nhỉ … ?”

Những lời bàn tán của đám đông như chọc ngoáy vào vết thương của nàng, và những cơn đau đớn, nhức nhối làm nàng tưởng chừng như không chịu nổi. Không bao giờ. Không bao giờ nàng còn tin được một người đàn ông nào nữa. Điều an ủi duy nhất là đến một ngày nào đó, một lúc nào đó, nàng sẽ bắt Olivier phải trả giá cho những gì anh đã gây ra cho nàng. Không thể tha thứ được. Nhưng nàng không biết làm thế nào. Với Nghị sĩ Davis đứng sau lưng anh ta. Và chính Olivier cũng đầy quyền lực và tiền bạc nữa chứ. Thế thì ta cũng cách để có quyền lực và tiền bạc. Nhưng làm thế nào ? Làm thế nào đây ?

Lễ nhậm chức diễn ra ở tiền sảnh của Toà thị chính bang Frankfort, gần cái đồng hồ xinh xắn cao 34 foot.

Jan đứng bên cạnh Olivier , hãnh diện ngắm người chồng đẹp trai của mình sắp chính thức là Thống đốc của bang Kentucky .

Nếu Olivier chịu nghe lời, thì con đường công danh của anh sẽ chỉ dừng lại khi đến Nhà Trắng, cha cô đã bảo như vậy. Và Jan sẽ làm tất cả những gì trong khả năng của mình để không xảy ra sai lầm. Không thể có sai lầm được.

Sau lễ nhận chức, Olivier ngồi cùng bố vợ trong thư viện của toà nhà dành riêng cho Thống đốc bang, một ngôi nhà rất đẹp được xây theo kiểu biệt thự Petit Trianon của Maria Antoinette ở gần cung điện Versailles, nước Pháp. Nghị sĩ Davis nhìn xung quang căn phòng sang trọng và gật đầu với vẻ hài lòng. “Hai đứa sốngở đây cũng ổn đấy nhỉ ?”

“Con có được là nhờ cha.” Olivier nói với vẻ vui sướng. “Con sẽ không bao giờ quên điều đó.”

Nghị sĩ Davis vẫy tay. “Đừng có nghĩ như vậy, Olivier . Anh được thế này là vì anh xứng đáng được vậy. Tôi chỉ là người tác động vào cho nó sớm hơn một chút mà thôi. Nhưng nhớ rằng đây mới chỉ là bắt đầu. Tôi đã ở trong môi trường chính trị khá lâu và cũng học được một hai điều bổ ích.”

Ông ta nhìn anh, vẻ chờ đợi, và Olivier nhũn nhặc đáp. “Con xin được cha dạy bảo.”

“Anh biết đấy, mọi người thường hay nhầm. Đừng bao giờ hỏi xem mình biết ai. Mà phải tự hỏi đã biết những gì về người mình biết. Tất cả mọi người đều có bí mật đáng xấu hổ phải che giấu. Tất cả những gì anh phải làm là thu nhặt lấy những điều ấy, và đến lúc anh sẽ ngạc nhiên biết bao vì thấy họ tận tuỵ làm cho anh bất kể việc gì anh cần. Tôi ngẫu nhiên biết được một vị quan chức khả kính trong nội các đã từng phải mất một năm đi điều trị thần kinh. Một vị đại diện của Chính phủ từng phải trải qua trường giáo dục vị thành niên vì tội ăn cắp. Anh thấy sự nghiệp của họ sẽ ra sao nếu tất cả những chuyện đó lộ ra ngoài. Đó chính là nguồn sữa cho chúng ta đấy.”

Ngài Nghị sĩ mở chiếc cặp xách tay đắt tiền ra và đưa cho Olivier một tập giấy. “Đây là những người mà anh sẽ phải đối đầu ở Kentucky này. Họ đều có quyền và có tiền, nhưng cũng đều có gót chân Asin.”

Olivier cầm lấy tập giấy, mắt tròn xoe.

“Con trai ạ, anh giữ những thứ này cẩn thận nhé. Vàng ròng đấy.”

“Xin cha yên tâm, con sẽ giữ chúng cẩn thận.”

“A` này, con trai, đừng có quá đáng với những người này khi con còn cần họ phục vụ cho con. Đừng có làm họ thân bại dnah liệt, cứ mềm nắn rắn buông.” Ông ta dừng lại nhìn anh. “Thế dạo này vợ chồng anh ra sao ?”

“Dạ, tuyệt vời ạ. ” Olivier trả lời như một cái máy. Về mặt nào đó, thì cũng đúng. Đó là một cuộc hôn nhân hoàn hảo, và anh phải hết sức cẩn thận để khỏi làm gì ảnh hưởng đến thành quả đó. Anh sẽ không bao giờ quên cái giá phải trả để có được đám cưới này.

“Thế thì được, hạnh phúc của Jan rất quan trọng đối với tôi.” Một lời cảnh báo.

“Cũng với con nữa, thưa cha.”

“A` này, anh thấy Peter Targer như thế nào ?”

“Con rất quý ông ta, cha ạ. Ông ta là một cộng sự đắc lực đấy.” Olivier hào hứng nói.

Nghị sĩ Davis gật đầu. “Tôi rất vui vì anh nói vậy. Anh không thể kiếm được ai tốt hơn đâu. Tôi sẽ gửi anh ta đến làm phụ tá cho anh. Đó sẽ là cánh tay phải của anh đấy.”

Olivier nhũn nhặn cười. “Vâng, được thế thì còn gì bằng.”

Nghị sĩ Davis đứng dậy. “Thôi, tôi phải về Whasington đây. Hãy cho tôi biết ngay nếu anh cần tôi giúp gì.”

“Cám ơn cha, con sẽ làm như vậy.”

Vào buổi sáng chủ nhật sau khi gặp gỡ với Nghị sĩ Davis , Olivier đi tìm Peter .

“Ông ấy ở nhà thờ, thưa Thống đốc.”

“A`, ừ, tôi quên mất. Tôi sẽ gặp ông ấy ngày mai.”

Peter đến nhà thờ vào tất cả các buổi sáng chủ nhật, cùng với gia đình. Ngàoi ra, mỗi tuần, ông ta còn tham dự ba buổi cầu nguyện, mỗi buổi kéo dài khoảng hai tiếng. Về mặt này, Olivier quý Peter thực sự. Ông ta là người duy nhất mình có thể tin cậy được.

Sáng thứ hai, Peter bước vào văn phòng của Olivier . “Anh muốn gặp tôi, Olivier ?”

“Tôi cần một sự giúp đỡ, của cá nhân thôi.”

Peter gật đầu. “Bất cứ việc gì, nếu tôi có thể.”

“Tôi cần một căn hộ.”

Peter nhìn quanh căn phìng to lớn với vẻ ngạc nhiên. “Chẳng lẽ chỗ này còn quá nhỏ với anh, thưa Thống đốc ?”

“Không.” Olivier nhìn thẳng vào con mắt duy nhất của Peter . “Đôi khi tôi có những cuộc gặp vào đêm. Đây là điều bí mật. Ông hiểu ý tôi chứ ?”

Một chút yên lặng không dễ chịu chút nào. “Vâng.”

“Tôi muốn một nơi nào đó không nằm trung tam thành phố. Ông có thể tìm giúp tôi không ?”

“Tôi nghĩ là được.”

“Tất nhiên, chuyện này chỉ giữa chúng ta thôi.”

Peter gật đầu, nhưng có vẻ không vui lắm.

Mấy giờ sau, ông ta gọi điện cho Nghị sĩ Davis ở Washington.

“Olivier nhờ tôi thuê cho anh ta một căn hộ với lý do không được nói ra.”

“Nó dám làm thế à ? Chà, nó sẽ được một bài học, Peter ạ. Được một bài học. Tuân lệnh đi, Peter . Nhưng nhớ đừng để Jan biết đấy.” Ngài Nghị sĩ suy ngĩ một lúc rồi nói. ” Tìm cho nó chỗ nào đấy ở Indian Hills, chỗ nào chỉ có một đường vào thôi.”

“Nhưng như thế thì không đúng với yêu cầu của anh ta để …”

“Olivier hãy cứ làm đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.