Đêm thứ bảy, Vương Khang với nỗi lo nhà cửa và gia đình không cho phép anh ở trong quá rượu quá lâu. Trở về căn hộ ọp ẹp, Khang mở tủ uống hết chai nửa chai nước khoáng, anh ngồi đó thở dốc một chút. Đang ngồi mở laptop và mở một bản nhạc giao hưởng nghe thoải mái đầu óc, Khang nghe có tiếng gõ cửa, anh chàng ngồi dậy, không tin vào mắt mình. Nhã Trúc đang đứng trước mặt Khang và mỉm cười nhìn anh:
– Tôi không đủ tiền ở khách sạn, có thể cho tôi tá túc một đêm không?
– Mời vào… Tất nhiên là được rồi.
Vương Khang vui lắm, nhưng anh lục hết cái tủ lạnh bé cỏn con cũng không tìm được thứ gì đãi khách ngoài hai lon bia 333 và mấy quả táo đỏ đã để khá lâu trong này. Nhã Trúc nhìn quanh rồi nói:
– Nơi này vẫn không khác gì so với 2 tháng trước đây.
– Mới đó mà 2 tháng rồi sao?
– Làm tròn thôi.
– Sao cô về Việt Nam bất ngờ vậy?
– Muốn gây bất ngờ cho anh.
– Ừ. Bất ngờ thật.
– Anh vẫn sống tốt chứ?
– Tôi đã không còn là nhân viên tập sự nữa. Có lời khen nào dành cho sự cố gắng của tôi không?
– Cảm ơn như thế này nhé!
Nhã Trúc bất ngờ hôn lên má Vương Khang, anh chàng đỏ mặt mỉm cười. Nhã Trúc đứng dậy và nói:
– Tôi cần tắm mát. Hôm nay, nhường cái giường thân yêu của anh cho tôi nhé.
– Tôi sẽ chuẩn bị.
Nhã Trúc vừa quay đi, Vương Khang thậm chí vui mừng đến nỗi nhảy cẫng lên đụng cả trần nhà, Nhã Trúc chỉ mỉm cười nhìn anh chàng tự xoa đầu mình. Khang cũng không biết lý do vì sao Trúc lại quay trở về đột ngột như vậy. Nhưng, sự vui mừng bởi “nàng thơ” trong lòng đột nhiên xuất hiện giữa đêm đã xua tan bao mệt mỏi. Vương Khang tủm tỉm cười nghĩ rằng, những dòng e-mail yêu thương của anh cũng dần dần cho kết quả đẹp.
Sáng muộn chủ nhật, vẫn người trong phòng, kẻ ngoài sofa, Mặt Trời đã lên gần tới đỉnh. Chuông cửa réo inh ỏi mà chẳng ai chịu ra mở, Minh Thư cố ngủ thêm chút nữa, bụng ngày một lớn nên cô lười dậy sớm hơn. Đã hết thời kỳ nghén thai nhưng Thư vẫn còn cảm giác khó chịu, Kỳ Tuấn thì sau cả đêm quậy tưng bừng ở bar, giờ đang là lúc ngon giấc thì lại bị phá rối bởi tiếng chuông. Nhã Trúc nhìn Vương Khang tỏ vẻ khó chịu:
– Có nhầm nhà không đấy?
– Chắc chắn là ở đây. Bấm lại thử xem.
Chịu không nổi tiếng chuông, Kỳ Tuấn đứng dậy và mở cửa, trông thấy Vương Khang và Nhã Trúc đi cạnh nhau, Kỳ Tuấn hỏi giọng vẫn ngáy ngủ:
– Tới sớm vậy!
– Biết hôm nay là chủ nhật, để dành cho anh chị cả buổi sáng còn gì. 10h45’ rồi anh chị ơi.
– Mời vào.
Kỳ Tuấn mở cửa, Minh Thư vẫn còn đang ngủ, Vương Khang hỏi:
– Ủa? Anh làm gì ngoài này mà chăn gối chất đầy ra thế? Ngủ riêng à?
– Làm gì có… Thôi, trong tủ lạnh có đầy đủ mấy thứ hai đứa muốn. Chờ anh vài phút!
Kỳ Tuấn gãi đầu đi vào phòng, anh chàng kéo chăn đột ngột xuống, Minh Thư dụi mắt:
– Anh muốn S.e.x không đúng giờ đấy.
– Tôi bỏ tiền ra để đem cô về đây kia mà. Tôi muốn làm chuyện đó lúc nào mà không được. Dậy đi, nhà có khách!
Kỳ Tuấn và Minh Thư vào chung một toilet, sau đó cả hai cùng ra một lượt. Nhã Trúc trông thấy Minh Thư đã ríu rít:
– Chị Thư, chị đây rồi. Nhớ ghê cơ!
– Chào cô nàng gấu bông màu hồng.
– Chị này …
Vương Khang và Nhã Trúc ửng đỏ cả mặt khi nhắc tới chuyện ấy. Kỳ Tuấn vỗ vai Vương Khang:
– Sao lần này chịu làm tài xế cho tiểu thư đỏng đảnh vậy?
– Tụi này là bạn mà.
– Ngồi lên được Nouvo LX của cậu thì hẳn phải chiếm vị trí quan trọng lắm đây.
– Thôi, đừng chọc ghẹo nhau nữa.
– Em đến đây đã đói lắm rồi. Hai người không có gì đãi em ăn sao?
– Có thì có. Nhưng phải nấu.
– Vậy thì em và chị Thư sẽ vào bếp. Anh và Khang thì lo dọn một bàn tiệc linh đình ngoài ban công đi nhé!
– Cũng được thôi. Làm cái gì ngon vào nhé!
Nhã Trúc và Minh Thư bước vào căn bếp rộng rãi và tiện nghi, thấy căn bếp ngăn nắp sạch sẽ, Nhã Trúc nói:
– Chị chăm lau dọn quá nhỉ?
– Anh chị đi làm suốt, ít khi nấu ăn. Nên đồ đạc vẫn còn mới.
– Cuộc sống trước và sau hôn nhân như thế nào?
– Em phỏng vấn chị đó hả?
– Em đang lấy đề tài của anh chị làm bài luận văn.
– Hả?
– Chỉ làm nền thôi.
– Mà đề tài gì?
– Hôn nhân bất đắc dĩ.
– Em biết anh chị thế nào không mà gọi là hôn nhân bất đắc dĩ?
– Nhưng có. Đúng không nè?
– Thôi đi cô. Nói về cô đi, nhất định lần trở về đột ngột phải có liên quan đến cậu nhân viên ngoan nhất của tôi.
Nhã Trúc ngừng lại không cười nữa, cô nhìn ra ngoài kia, nơi Vương Khang và Kỳ Tuấn đang lau bàn ghế, trang trí bữa tiệc nhỏ dành cho 4 người. Kỳ Tuấn hỏi:
– Đêm qua hai người ở chung à?
– Phải. Nhưng là ở chung nhà chứ không phải chung giường.
– Nếu trở về trong một phút đột ngột thế này, chắc chắn cô ấy cũng sẽ cho cậu một bất ngờ.
– Theo anh, đó có phải là việc những e-mail thương nhớ đêm ngày của tôi đã đơm hoa kết trái rồi không?
– Thôi đi Romeo giữa đất Sài Thành ơi …Con gái bây giờ không động lòng vì mấy cái chuyện cổ xưa như thế đâu.
– Đừng có châm chọc nhau nhé, tôi với anh chưa thân thiết đến cỡ đó đâu.
– Ừ biết rồi. Nhưng ít ra cậu cũng đã từng phải ngồi nghe ý kiến của tôi.
– Vậy bất ngờ đó là gì? Anh có đoán được không?
– Tôi chỉ có thể dành hai chữ bất ngờ dành cho cậu thôi. Có thể làm cậu muốn nhảy lên tận mây xanh vì sung sướng cũng có thể làm cậu nhảy ùm xuống nước, văng tục vài câu và nói: “Chết đi cho rồi!”
– Thái Kỳ Tuấn!
– Im lặng, tôi đã nói là không có đùa giỡn
Ở trong bếp, cuộc nói chuyện giữa Minh Thư và Nhã Trúc cũng sôi nổi không kém:
– Nếu không muốn tiếp tục, tốt hơn hết là hãy nói rõ với người ta một tiếng. Vương Khang là một anh chàng có nghị lực, nhưng cũng dễ dàng bị chi phối nếu lãnh nhận thất bại.
– Chị cũng nghĩ em sẽ làm vậy hả?
– Sao? Không đúng à?
– Giữa tháng 4 này, ai cũng đang gấp rút vào kỳ thi cuối kỳ, thậm chí không ra ngoài dù chỉ là đi café thì làm sao em có thể quay về. Chỉ là em cảm thấy, việc nói rõ với Khang còn quan trọng hơn cả việc học mà. Em không nên để anh ấy chờ đợi vô ích nữa.
– Nhưng em từ chối cậu ấy theo cách thật khó chấp nhận.
– Thật ra là em không chiến thắng được chính em. Em không thể bỏ qua những định kiến con nhà giàu hay nhà nghèo, nói như vậy không phải vì em chê Vương Khang nghèo, nhưng mà …Lỡ như em và anh ấy yêu nhau, không có sự thống nhất giữa hai lối sống có thể làm em và anh ấy dễ chia tay. Chị cũng biết đó, em đã từng bị lừa dối quá nặng nề,nói tóm lại, chừng nào em chưa chắc chắn về bất cứ một điều gì, em sẽ không để Vương Khang suy nghĩ nhiều cho em nữa đâu.
– Vậy là em cũng có tình cảm với Đỗ Khang à?
– Em luôn mong là nó dừng lại đúng lúc.
– Đừng cố phủ nhận những gì con tim đang thì thầm. Hãy biết lắng nghe và chấp nhận sự thật từ con tim.
– Chị nói được như em thì cũng phải làm được nhé.
– Ý chết, nhà hết rau để làm salad trộn rồi.
– Để tôi đi mua cho.
Vương Khang nhanh miệng, Minh Thư liền xua tay:
– Sao như thế được? Cậu và Trúc là khách mà.
– Hay là em với chị Thư đi siêu thị nhé.
– Em lái xe cẩn thận đấy.
Kỳ Tuấn dặn Nhã Trúc rồi thoáng nhìn Minh Thư. Nhìn cả hai xuống tầng trệt và lái xe đi. Kỳ Tuấn thở dài:
– Trông tôi có giống người sắp được hưởng niềm hạnh phúc làm cha không?
– Anh nói điên khùng gì vậy?
– Tôi hỏi cậu trông tôi có giống một người đã có vợ con không?
– Điên thật. Hỏi vậy mà cũng đi hỏi. Ai chẳng biết anh vừa cưới Hoàng Ngọc Minh Thư, đang tham gia một khóa học chuẩn bị cho đứa con đầu lòng. Hạnh phúc quá hóa điên rồi à?
– Phải.
Tuấn uống một chút rượu, anh chàng mím môi xoay xoay chiếc nhẫn cưới:
– Đúng là cô ấy sắp làm tôi phát điên thật rồi.
Minh Thư và Nhã Trúc đi vào siêu thị và chọn những bó rau tươi ngon làm salad. Nhã Trúc thì hí hửng:
– Để cho bọn họ chờ đã luôn. Lâu lâu chị em mình mới gặp mặt, lên tầng trên dọn siêu thị nào!
– Từ từ thôi, chị không chạy nhảy như em được.
Lúc cả hai đang mãi lựa chọn quần áo thì thấy một cảnh tượng không mấy gì là vui vẻ bên phía đối diện. Trình Can và Phương Dung tình tứ trao nhau nụ hôn ngay cả ở chốn đông đúc. Trình Can nhận ra ánh mắt của Minh Thư và Nhã Trúc đang nhìn, anh nói nhỏ với Phương Dung rồi Phương Dung bước xuống trước. Trình Can chạy sang:
– Em về khi nào thế?
– Lúc nãy anh đi với ai vậy?
– Là … Phương Dung.
– Em biết cô ta là Phương Dung. Nhưng hai người bước ra từ cái chỗ đó, là ý gì đây?
– Khoan hãy nói chuyện này. Anh cần nói chuyện với Minh Thư.
Thư nghe thế vội vàng tránh mặt chỗ khác. Nhưng Trình Can đã nắm tay cô lại và nói:
– Thư à, hôm trước chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong. Sao em không nghe điện thoại của anh?
– Xin lỗi, tôi nghĩ giữa chúng ta không còn gì để nói.
– Không thể gọi điện hỏi thăm nhau sao?
– Tôi đã có chồng. Anh muốn phá vỡ gia đình tôi hả?
– Nếu em kết hôn mà thực sự vì em yêu hắn thì anh cũng không quấy rối em như thế này đâu. Anh biết em không hề hạnh phúc khi kết hôn với Thái Kỳ Tuấn. Em chỉ vì đứa con thôi! Em có cần phải vì tăng sự chú ý cho công việc, gây thu hút cho người đọc bằng cách tham gia cái talkshow vớ vẩn kia không? Có hàng loạt cách PR hữu hiệu hơn kia mà.
– Anh Can, đừng nói năng thô thiển như vậy. Tôi không thích đâu nhé! Xin lỗi anh, tôi rất bận. Làm ơn tránh đường đi.
– Anh vẫn chờ đợi em. Quay về bên anh đi mà!
Vừa dứt câu Minh Thư quay lại lạnh lùng tát vào mặt Trình Can, Minh Thư nói:
– Đây là cái tát đầu tiên cũng là cái tát cuối cùng tôi dành cho anh. Anh đừng xem thường phụ nữ chúng tôi như vậy, vừa tay trong tay bên Phương Dung, giờ thì lại nói vẫn chờ tôi. Lời nào là thật, lời nào là giả? Ai nghĩ anh thật ngọt ngào như dáng vẻ bề ngoài thì thật là sai lầm trầm trọng, anh chỉ giỏi làm tổn thương phụ nữ mà thôi.
– Anh không có. Anh chỉ vụng về làm không tốt mà thôi. Anh đang cố gắng sửa chữa kia mà.
– Buông tay tôi ra. Tôi không muốn gặp anh nữa.
– Minh Thư … Khoan đã …
Trong lúc giãy giụa mà Trình Can thì cứ níu chặt, Minh Thư và Trình Can cứ giằng co nhau và bất ngờ Thư ngã xuống, đập bụng vào thanh nắm ban công khá mạnh. Cả Nhã Trúc, Trình Can đều hốt hoảng. Minh Thư ôm chặt bụng:
– Ôi, đau quá … Ai đó có thể giúp …
– Chị Thư, chị thế nào rồi?
– Bụng của chị… Đau quá … Trời ơi, con của chị …
– Minh Thư, anh xin lỗi em. Anh không cố ý!
Máu đã loang xuống sàn, cả Nhã Trúc và Trình Can đều tái mặt. Trình Can vội bế Minh Thư xuống tầng trệt còn Nhã Trúc thì gọi điện thoại kêu xe cấp cứu. Kỳ Tuấn và Vương Khang ở nhà, cả hai đang đánh Tennis mệt bở hơi tai bằng bộ Wii Console khá độc đáo. Vương Khang thấy điện thoại Kỳ Tuấn đổ chuông, anh nói:
– Này, có điện thoại kìa.
– Nghe giúp đi. Đi uống nước cái đã!
Vương Khang nghe điện thoại:
– Chào đây là số điện thoại …
– Anh Tuấn, tới bệnh viện mau lên. Chị Thư … Chị Thư đi cấp cứu rồi.
– Nhã Trúc, có phải cô đó không?
– Nói anh Tuấn tới bệnh viện mau lên. Chị Thư…
– Bệnh viện nào?
– FV
Vương Khang đặt điện thoại xuống, Kỳ Tuấn hỏi:
– Ai gọi vậy?
– Sếp… xảy ra chuyện rồi?
– Đi siêu thị mà cũng gặp chuyện. Quên đem tiền hả?
– Không. Sếp nhập viện rồi.
– Cái gì?
– Đi mau lên, bệnh viện FV.
Mươi phút sau, Kỳ Tuấn và Vương Khang đã chạy hớt hải tới phòng cấp cứu. Nhã Trúc thì cứ đi qua đi lại ở phòng cấp cứu trong khi Trình Can thì ngồi đó ôm chặt đầu. Kỳ Tuấn hỏi:
– Vợ anh bị cái gì vậy?
– Chị ấy bị ngã trong siêu thị.
– Tại sao lại ngã, đi với em kia mà?
– Là … tại tôi …
Kỳ Tuấn quay lại nhìn, anh chàng thực sự nổi khùng khi Trình Can cất tiếng nói. Nhã Trúc nhìn Vương Khang khi bắt đầu thấy những khớp ngón tay của Kỳ Tuấn chuyển động. Vương Khang ôm chặt Kỳ Tuấn lại:
– Anh Tuấn, bình tĩnh lại! Có gì từ từ nói. Ở đây là bệnh viện.
– Sao mày lì dữ vậy? Cô ấy là vợ tao rồi, sao cứ lẽo đẽo theo mãi vậy hả?
– Cô ấy vẫn còn yêu tôi.
– Tao không cần biết. Nhưng mày cứ theo vợ tao suốt thì tao có quyền không nương tay với mày nhé. Vương Khang, cậu bỏ tôi ra. Nếu không tôi đánh luôn cậu đấy.
– Quan trọng bây giờ không phải là hai anh xử nhau. Mà là sức khỏe của sếp! Được chứ?
– Tao nói ày biết, Minh Thư là vợ của tao. Con tao mà có chuyện gì, tao không để mày yên đâu.
————————-
wapsite .giaitri321.pro. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
.giaitri321.pro – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động…!
————————-
– Ai là người nhà của bệnh nhân Hoàng Ngọc Minh Thư?
– Là tôi! Tôi là chồng cô ấy.
– Anh có thể vào thăm vợ anh được rồi.
– Vợ tôi có sao không bác sĩ?
– Do gặp chấn động mạnh nên ảnh hưởng không nhỏ đến thai nhi, rất may vợ anh đã được đưa tới cấp cứu kịp. Anh nên chăm sóc thai phụ cẩn thận hơn, đừng để cô ấy gặp những tai nạn như vậy nữa.
– Vâng tôi biết rồi ạ!
Kỳ Tuấn vừa cúi đầu chào thì Trình Can đã lao ngay vào băng ca đang chuyển Minh Thư từ phòng cấp cứu về phòng bệnh. Kỳ Tuấn trông thấy liền lôi Trình Can ra sẵn tiện đấm vào mặt anh chàng:
– Làm gì vậy? Muốn đánh nhau thật hả?
– Tôi chỉ cần nói với cô ấy một câu thôi.
– Không được.
– Tại sao lại không được?
– Tại vì tao không đồng ý. Đi đi!
– Anh à, anh nên bình tĩnh lại.
Nhã Trúc và Vương Khang phụ kéo Trình Can ra. Kỳ Tuấn theo Minh Thư về phòng bệnh, đắp chăn lại cẩn thận cho Minh Thư, cô lúc mở mắt lúc lại khép lại, giọng Thư rất yếu:
– Anh ta đâu rồi?
– Anh đã đuổi hắn đi rồi. Em cứ yên tâm nghỉ ngơi.
– Con … vẫn ổn chứ?
– Bác sĩ nói em bé không sao.
Kỳ Tuấn thở dài nhìn Minh Thư:
– Sao em cứ day dưa với hắn hoài vậy?
– Sao anh lại chỉ nổi giận với hắn? … Anh không nổi giận với tôi ?
Kỳ Tuấn chỉ im lặng, anh quay mặt ra cửa sổ rồi nói:
– Thực sự thì em yêu hắn tới vậy sao?
– Tôi không có.
– Vậy thì tại sao cứ khuất mặt tôi là em lại lùm xùm với hắn hết vụ này hết vụ khác. Tôi thực sự muốn chết đứng khi nghe cái tin ấy đấy. Em nên nhớ là bây giờ em đang mang thai. Lúc nãy lỡ như có chuyện gì xảy ra thật thì sao? Đứa bé thật sự rất quan trọng với tôi, tôi cần em biết điều đó.
Kỳ Tuấn nói bằng giọng nói chân thành nhất. Minh Thư chỉ im lặng:
– Tôi sẽ cố gắng …
– Tại sao chỉ có cố gắng mà không phải là chắc chắn?
– Vậy thì làm với tôi như anh đã làm với Trình Can đi. Đánh tôi thật mạnh vào… Hay làm gì đó để anh thôi nổi giận.
– Em biết gì không?
– Sao?
– Tôi không thể nổi giận quá lâu với em. Nhưng những lần em làm tôi nổi giận thì thật là quá khó chịu. Tôi thực sự mệt mỏi quá rồi. Nhưng tôi có thể chịu đựng… tất cả là vì đứa con. Nó quan trọng với tôi, dù cái cách nó được hình thành có ra sao đi nữa. Nó cũng là con tôi! Tôi là ba của nó. Không có chuyện tôi dễ giải tha thứ cho những ai làm tổn hại đứa con yêu của tôi đâu.
Kỳ Tuấn kề xuống sát Minh Thư rồi nói với ánh mắt suýt rơi lệ:
– Và tôi em… Đừng làm tôi phát điên vì em nữa!