Thư mở mắt ra, ánh nắng đã chiếu vào mặt. Cô choàng tỉnh giấc và như một thói quen, Thư ngước lên nhìn lịch, cô nhoẻn cười. Chỉ hơn 2 tháng nữa thôi, bé con yêu dấu sẽ chào đời. Nghĩ đến điều đó làm Thư cảm thấy vui, hôm nay cô quyết chọn một bộ áo bầu đẹp nhất để đến tòa soạn. Thật lạ là lúc mới mang thai Thư lại có ý nghĩ tồi tệ là muốn ruồng bỏ đứa bé đúng là người ta cần thời gian bình tĩnh để quyết định mọi chuyện tốt hơn.
Dòng duy nghĩ ngừng lại, túi đầm bầu Anna Nina mà Kỳ Tuấn mua vẫn còn đó, Thư không nỡ bỏ đi nhưng nếu không mặc thì giữ lại đây để làm gì.
Bản tin hôm nay chán ngắt, cầm tờ báo lên thì cũng chẳng có tin gì đáng đọc ngoài mấy cái vụ lùm xùm chính trị. Cuộc sống của một người đàn ông có gia đình và còn độc thân khác nhau như thế nào nhỉ? Kỳ Tuấn chỉ mỉm cười và lắc đầu tự ình câu trả lời “I don’t know”. Anh có biết cuộc sống có vợ có chồng là như thế nào ngoài cãi cọ, chơi khăm lẫn nhau, gượng ép phải hạnh phúc trước nhiều người hoặc là chỉ biết âm thầm chịu đựng. Đối với Kỳ Tuấn, có cảm giác đau đớn và cô độc nào mà anh chưa từng trải qua, bao nhiêu đây thì cũng chỉ thế thôi. Nhiều lúc tại sao Tuấn lại chọn ình sự bất công như thế? Mà có phải bất công hay không khi chính anh là người kéo Minh Thư từ một cô gái hạnh phúc sắp bước vào Thánh đường kết hôn với người mình yêu trở thành một người buộc phải hủy bỏ hôn ước với người yêu, phải trở thành mẹ, phải làm vợ với một người mà cô chưa từng yêu. Là Minh Thư nhẫn tâm với Kỳ Tuấn hay chính anh đã tàn nhẫn với cô để khiến cô phải đáp trả lại. Cuộc sống là vậy, phải có oán có hận thì mới có yêu có thương sâu sắc vĩnh hằng.
Ly café đổ trên chiếc áo pull trắng khi Tuấn trông thấy cảnh tượng vừa bước ra từ phòng ngủ. Minh Thư xuất hiện với chiếc đầm bầu mà anh đã mua. Tuấn nhìn đến ngẩng ngơ, không phải vì sắc đẹp của Thư, mà chính vì dòng suy nghĩ của anh nãy giờ đã đi ngược lại với những gì anh đang thấy. Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn hỏi cụt ngủn:
– Xấu lắm à?
– Ồ không… Đẹp lắm chứ! Em làm anh bất ngờ quá!
– Hay là để tôi đi thay cái khác, để anh khỏi phải bất ngờ.
– Không không. Anh muốn thế mà.
Minh Thư nhìn thấy điểm tâm sáng ở trên bàn, Kỳ Tuấn nhanh miệng:
– Em ăn đi! Anh vừa mới làm.
– Không. Tôi có hẹn với Ánh Tuyết.
– À em à…
– Sao?
– 5 giờ chiều nay chúng ta đến lớp học.
– Thì sao?
– Hôm nay anh không tới tòa soạn. Chúng ta đi xe riêng sẽ không hay đâu.
– Ai lại nghĩ ra cái Talkshow vớ vẩn này nhỉ? Thôi được rồi, tôi sẽ đi Taxi.
Kỳ Tuấn uống xong tách café anh vào thay chiếc áo thun màu sẫm rồi mở cửa phòng đối diện phòng ngủ. Căn phòng đã chất đầy đồ đạc trẻ con rồi, vẫn còn thiếu cũi và cái tủ quần áo cho em bé. Nhưng Tuấn cần phải trang trí lại căn phòng, anh chàng bắt tay vào việc cùng mấy thùng sơn. Tuấn muốn tạo cho bé yêu một không gian thoải mái, anh chọn màu xanh biển và sơn phết hí hoáy trần phòng. Vừa làm Tuấn lại vừa ca hát trông rất là vui vẻ.
Minh Thư thì đến tòa soạn, cô luôn gây sự chú ý. Cô nàng làm việc ở bộ phận thương mại khi đi cùng thang máy với Thư tỏ ra ngưỡng mộ:
– Tổng biên tập mặc đầm bầu đẹp quá! Nhất định sau này có con em phải nhờ tổng biên tập tư vấn mới được.
– Cảm ơn. Nhưng theo tôi được biết cô vẫn chưa kết hôn mà.
– Em nghĩ đến tương lai thôi.
– Hôm nay Tổng biên tập không đi cùng anh Tuấn sao ạ?
– Tôi nghĩ không cô gái nào ở đây không biết số điện thoại của Kỳ Tuấn. Có phải vậy không?
– Chị nói vậy tức là chị ghen à?
– Tôi không ghen. Chưa bao giờ ghen.
– Nghe người ta nói, không ghen có 2 trường hợp, 1 là không yêu, 2 là rất tin tưởng. Thế là vì sao nhỉ?
– Đứng đây mà suy nghĩ đi nhé. Tôi không rãnh cho lắm.
Minh Thư bước vào văn phòng của mình, chợt cô thấy mọi người tập tụ lại khá đông. Trông thấy Minh Thư, mọi người giải tán về chỗ cũ hết. Minh Thư thấy Trình Can đứng ở đó tay trong tay nói cười với Phương Dung. Vương Khang nhìn Minh Thư rồi cúi đầu:
– Sếp tới rồi!
– Chuyện gì mà ồn ào thế?
– Minh Thư, chào em!
Trình Can đã trông thấy cô và tiến lại, Minh Thư nhìn xấp thiệp hồng trong tay Trình Can và miệng Phương Dung thì luôn cười tươi. Cô vẫn đứng yên và chờ đợi họ tiến lại. Trình Can nói:
– Đến lúc anh phải nhận lại quà cưới từ em rồi nhé!
Minh Thư quay sang nhìn Phương Dung, cô nói:
– Tôi mong quà cưới là cái gật đầu của cô. Hôm ấy phải cùng Kỳ Tuấn tới thật sớm nhé!
– Hai người …
– Phải. Anh và Dung đã quyết định kết hôn. Thân mời em và Kỳ Tuấn.
Minh Thư cảm thấy một cơn đau thắt từ tim, mặt cô tái nhợt, Thư cố gắng mỉm cười không để tấm thiệp rơi xuống dù tay cô đã mất cảm giác vì sự kiện đột ngột này. Trình Can hỏi:
– Em sẽ tới chứ?
– Tất nhiên rồi.
– Cô không sao chứ? Trông cô tệ quá!
– Không sao. Tôi chỉ không khỏe chút thôi.
Minh Thư cầm tấm thiệp và bỏ đi, mọi người đều cảm thấy bình thường trong khi Trình Can thì cứ nhìn theo cho tới lúc không còn thấy Thư nữa. Anh có vẻ hơi khó chịu, Phương Dung thì cảm thấy ghen lồng lộng khi người đàn ông nào đối với Minh Thư cũng luôn day dứt và nặng tình như thế…
– Mình đi tiếp đi anh. Còn ở ban biên tập và ở…
– Ở đây ngột ngạt quá, anh ra ngoài tí. Em chịu khó đi gửi thiệp một mình nhá!
– Anh, nhưng mà…
– Cho anh xin đấy. Anh cảm thấy khó chịu thật mà. Rồi anh sẽ đền bù cho em!
Vương Khang ngồi đó nhưng dù không nói lời nào nhưng cũng đã thấy rõ sự tình. Cố làm cho xong công việc, Vương Khang tìm Minh Thư nhưng cô không có ở trong phòng. Vương Khang chạy lên sân thượng và quả nhiên Minh Thư đang ở đó. Cô không khóc nhưng ánh mắt thì đượm buồn, gương mặt xinh đẹp trĩu nặng tâm sự. Vương Khang đặt một tay lên vai Minh Thư, cô giật mình:
– Cậu Khang đó hả?
– Sếp cần nước chứ?
– Cảm ơn.
Minh Thư vẫn im lặng và đỡ lấy ly nước, Vương Khang nói:
– Đó là con đường mình đã chọn, dù chông gai, trắc trở, gập ghềnh như thế nào thì đó cũng là do mình chọn. Nhưng triết lí đó có vẻ nhưng không hợp với sếp.
– Ý cậu là sao?
– Tôi có thể im lặng và quan sát. Và tôi có thể thấy rõ, sếp chỉ là một người vợ “công chúng” của Thái Kỳ Tuấn mà thôi.
– Cậu ăn nói hàm hồ quá!
– Nếu không thì làm gì sếp lại chạy lên đây khi Âu Trình Can đưa thiệp hồng. Nếu không có việc này xảy ra thì tôi cũng chưa bao giờ thấy sếp giới thiệu Kỳ Tuấn là ông xã của mình.
– Cậu trở nên lôi thôi từ khi nào thế?
– Cho là tôi lôi thôi đi. Nhưng ngoài tôi ra thì sếp sẽ không được biết những tiếng xì xầm sau khi sếp đóng kín cửa phòng lại đâu. Dù muốn hay không thì đây cũng là con đường sếp đã chọn và sếp phải bước đi tiếp. Có vui vẻ hay buồn phiền gì thì cũng phải tập chấp nhận. Đừng đón lấy nó với thái độ nửa vời như vậy. Tôi nghĩ sếp làm như thế chẳng lợi ích gì đâu.
Minh Thư đứng lặng hàng giờ, cô ở trên đó rất lâu và suy nghĩ mọi chuyện. Rồi khi vừa bước xuống, cô lại gọi ngay Phương Dung vào phòng, Phương Dung thấy thẻ tác nghiệp của cô đã đặt sẵn ở đó. Phương Dung hỏi:
– Sếp cho gọi tôi?
– Chị ngồi đi!
– Sếp ổn chứ? Trông sếp vẫn xanh xao lắm!
– Cảm ơn đã quan tâm. Đây là thứ chị muốn! Chúc mừng chị đã trở thành ký giả chính thức của “Người thời thượng”
– Đây phải chăng là một sự gượng ép!
– Gần như là như vậy. Bởi vì tôi đã nói rồi, tôi chỉ chấp nhận chị thực sự khi tôi biết vì sao chị đến đây.
– Rồi cô sẽ biết. Tôi sắp có trong tay những gì tôi muốn lấy rồi.
– Chúc chị vui vẻ với những lựa chọn của mình.
– Tôi cũng mong những gì trước kia đã thuộc về cô giờ không thuộc về cô nữa thì đừng lưu luyến làm gì.
– Tôi không lưu luyến những gì không thuộc về tôi.
– Chắc chứ?
– Chị có thể ra ngoài.
Minh Thư đứng chờ Kỳ Tuấn và anh lái xe chở cô đến lớp học. Hôm nay gần như đã là những buổi học cuối cùng, Minh Thư buồn rười rượi trong khi Kỳ Tuấn thì rất hăng hái với bài học dạy chọn sữa và cách pha sữa hợp vệ sinh. Anh còn xung phong lên làm thử cho các cặp khác xem nữa chứ. Minh Thư chỉ thụ động ngồi đó, cô chẳng quan tâm và chỉ cố ngồi cho hết thời gian. Dù buổi học vẫn còn vài tiết nữa mới kết thúc nhưng Tuấn đã quyết định đây sẽ là tiết học cuối cùng mà cả hai quay Talkshow. Minh Thư cũng cảm thấy dễ chịu với quyết định ấy. Phương My khen ngợi:
– Anh đã khá hơn rất nhiều so với khi mới tham gia.
– Cảm ơn cô đã quá khen!
– Anh đã học trước ở nhà hay sao mà pha sữa có nghề thế?
– Tôi đã thử tự đi chọn sữa và pha sữa cho vợ. Chỉ là đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng thôi mà.
Phóng viên liền chĩa Micro vào Minh Thư hồn phách cứ đang phi ở nơi nào:
– Minh Thư, khi cầm trên tay ly sữa do chính chồng pha, cô có cảm giác như thế nào? Cô có thể kể lại giây phút đó không?
– Ơ … Tôi …
Kỳ Tuấn và Phương My ở phía trên nhìn Minh Thư, cô thì cứ ấp úng vì nãy giờ cô đâu có quan tâm đến hôm nay học những gì. Kỳ Tuấn cảm thấy lạ, Phương My liền đỡ lời:
– Chắc có lẽ vì hạnh phúc quá nên vợ anh Tuấn chẳng thể nhớ nỗi. Có phải vậy không ạ?
– Phải… Tôi hạnh phúc.
Minh Thư trả lời gượng gạo, cuối buổi, cả hai đã đứng phát biểu trước phóng viên:
– Qua vài tiết học, chương trình này mong các ông bố bà mẹ trẻ đừng cảm thấy quá bối rối khi lần đầu lên chức. Đó cũng là cảm giác của vợ chồng tôi nhưng qua lớp học này, chúng tôi đã cảm thấy cảm giác hồi hộp và vui sướng nhiều hơn là lo lắng và sợ rắc rối. Bởi vì sao? Chúng ta sẽ có được những kỹ năng tốt, có sự chuẩn bị và được giải đáp những thắc mắc vì cuộc sống hiện đại ngày nay, có những lý do khác nhau mà những bậc cha mẹ của hai bên không cùng chăm sóc cháu bé với chúng ta mãi được. Chúng tôi mong chương trình này sẽ cho các bạn hiểu rõ điều đó hơn.
Kỳ Tuấn phát biểu còn Minh Thư thì chỉ đứng im. Cô cứ như người mất hồn làm Kỳ Tuấn cũng cảm thấy lạ. Lên xe về nhà, anh hỏi:
– Thư, hôm nay ở tòa soạn có chuyện gì vậy?
– Không có gì.
– Sao em cứ như người mất hồn thế? Hay là em bé có chuyện?
– Đã nói là không có gì mà. Tôi muốn ghé nhà Ánh Tuyết.
– Cũng tối rồi mà…
– Tôi muốn. Không dừng tôi nhảy đó.
– Được rồi. Đừng gấp!
Minh Thư đi một hơi lên chung cư nhà Ánh Tuyết, Kỳ Tuấn vừa lái xe về nhà đã lập tức gọi điện cho Vương Khang:
– Hôm nay có chuyện gì với vợ tôi thế?
– Cũng bình thường mà.
– Cô ấy cứ như người mất hồn. Hay là thằng khốn đó là tới ve vãn.
– Không. Vấn đề là anh ta không đến để ve vãn nữa. Mà là đến để đưa thiệp hồng.
– Thiệp hồng? Nhanh vậy sao? Với Phương Dung hả?
– Phải.
– Thôi được rồi. Cảm ơn cậu, Vương Khang!
Minh Thư đi về nhà, Ánh Tuyết lại chuẩn bị đi chơi khuya với chồng nên chẳng thể nói được gì. Vừa mở cửa vào, thấy lạ khi vẫn không có ai mở đèn, cô bước vào và thấy Kỳ Tuấn ngồi ở đó. Cô hỏi:
– Sao anh không bật đèn?
– Em ăn gì không? Anh làm cho em ăn.
– Không. Tôi chỉ mặc cái áo bầu này, không có nghĩa là mọi thứ phải thay đổi.
– Ý em là sao?
– Chúng ta cứ dừng lại là như thế này đi. Tôi quá mệt mỏi rồi! Chờ khi đứa nhỏ ra đời, mọi chuyện sẽ kết thúc.
– Em muốn chúng ta ly hôn ngay sau khi con chúng ta ra đời à?
– Việc gì anh phải cứ dối lòng chịu đựng tôi chứ? Chúng ta không đến vì tình yêu. Tôi đã bắt đầu muốn cảm giác bình yên rồi. Chiến đấu mãi rất là mệt. Tôi không muốn nữa.
– Em nói dối. Em muốn mọi chuyện với anh kết thúc vì em vẫn yêu Âu Trình Can.
– Thái Kỳ Tuấn, tôi cấm anh nói những chuyện vô căn cứ đó.
– Không vì thế thì em sẽ chẳng như người mất hồn khi hắn ta đến gửi thiệp hồng cho em. Anh đã biết hết rồi. Cớ gì phải như thế chứ hả?
– Đó là chuyện của tôi. Còn nữa, tôi không muốn anh xen vào chuyện này. Tôi muốn kết thúc mọi chuyện. Anh làm ơn buông tha cho tôi đi.
– Em chắc chứ?
– Chắc.
Kỳ Tuấn lặng im một hồi, anh thực sự quá shock trước mọi chuyện. Minh Thư nhìn Kỳ Tuấn, cô cũng thấy xót xa khi anh nhìn cô bằng ánh mắt như thế. Kỳ Tuấn nói:
– Anh không tin em không có cảm giác gì với anh sau bao nhiêu chuyện anh đã làm vì em kể từ lúc chúng ta cưới nhau. Nói với anh em không có cảm giác gì đi? Nhìn thẳng vào mắt anh đây này.
– Đừng ép tôi. Anh buông tôi ra đi! Khi anh muốn có câu trả lời từ người không muốn nói điều đó. Thì dù anh có nghe được, đó cũng là câu trả lời gượng ép mà thôi. Anh hiểu không?
– Nhưng anh không cam lòng để em đau khổ mà anh không làm được gì. Phải làm sao để em có thể hạnh phúc? Em nói rõ cho anh biết đi!
– Có cần phải để tôi nói rõ tôi muốn sự kết thúc làm điều giải thoát không?
Minh Thư bật khóc, Kỳ Tuấn lúc này mới buông cổ tay cô ra. Cổ tay in đỏ hằn 5 ngón tay Kỳ Tuấn lên. Minh Thư rơi nước mắt, Kỳ Tuấn nói:
– Xin lỗi vì đã làm em đau!… Cuối cùng kẻ thua mới là anh! Anh thực sự thua thằng khốn đó sao?
– Là anh ép tôi phải biến anh thành người thua cuộc.
Kỳ Tuấn bỏ đi. Minh Thư ôm chặt đầu mà khóc. Cô quá bối rối trước những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Khi cô vừa dự định mở lòng với một người thì tại sao lại cảm thấy trái tim dao động khi người cũ tiến bước sang ngang. Thư bật khóc khi cô đã làm tổn thương Kỳ Tuấn. Lẽ ra cô không nên để cảm xúc của mình lấn áp như vậy. Làm sao để cô nói đối với cô Kỳ Tuấn không tệ đến như vậy.
Minh Thư thấy căn phòng đối diện nồng nặc mùi sơn, thì ra Kỳ Tuấn đã vẽ vời căn phòng đẹp như mơ. Quả là một căn phòng tuyệt vời mà Kỳ Tuấn đã dành hết tình yêu thương của người cha vào để vẽ. Thư thì làm gì cho ứa con chứ. Thư lại rơi nước mắt, một lần nữa cô đã sai khi cho rằng kết thúc với Kỳ Tuấn là một điều hay.
Đứng trước căn phòng đang vẽ dang dở, Thư thực sự muốn thét lên thật to:
– Xin lỗi anh…
Không ai đáp lại. Tuấn đã ở đây khi cô lạnh nhạt với anh, giờ anh đã bỏ đi, Thư có muốn khóc thật nhiều thì cũng chẳng còn ai để nương tựa vào vai nữa.