Đại hội thể thao diễn ra từ đầu đến cuối đều sôi nổi và hào hứng, tất nhiên họ lại càng hào hứng hơn khi có 4 mĩ nam mĩ nữ cùng tham gia chung như vậy. Nhưng bầu không khí đó lại bị một kẻ ngốc phá tan tành.
Cậu cương quyết, nó không trả lời, chỉ ném lại ánh nhìn tức giận rồi đi đến phía Ngọc Ly.
_ Cậu ta hoàn toàn không có kinh nghiệm bơi, mà lại muốn thắng đến vậy sao? – cô nhếch môi khinh thường, tay nhanh chóng tháo một que kẹo ăn ngon lành, dường như Thiên Tự trong mắt cô không có tí trọng lượng nào, ngược lại còn như cái gai nữa.
_ Là kế hoạch của”hắn” thôi. – nó lại phát ra một câu chưa đến 10 từ.
Cuộc thi bắt đầu trong tiếng reo hò cổ vũ ầm ĩ của bọn con gái chỉ duy nhất một lí do thôi : hắn và Thiên Tự ,mặc đồ bơi khoe body chuẩn không cần chỉnh. Tiếng còi vừa vang lên, Tự nhảy xuống, bơi khá vụng về và nhanh chóng bị các đối thủ bỏ lại phía sau. Bất chợt, cậu vùng vẫy loạn xạ trong hồ, chân trái của cậu lại không hề cử động : chuột rút rồi.
_ Thiên Tự, anh ấy bị sao vậy ?
_ Tự, anh ấy bị chuột rút rồi. – tiếng nhao nhao ngày càng nhiều, mọi người đều ùa ra xem kín cả hồ nhưng không một ai dám xuống cứu , bọn nhà giàu chết tiệt này
_ Ùm …… – hắn đang định lao đến thì một cái bóng đen dài nhảy với tốc độ ánh sáng xuống hồ, nó bơi đến chỗ Tự, cậu bơi được nửa hồ nên cũng mất 1 phút mới đến, cậu cũng ngất từ lúc nào. Nó một tay ôm Tự, một tay vẫy nước bơi ngược trở lại, nhẹ nhàng bám lấy thành lan can mà bế cậu lên. Đặt Tự nằm ngửa ra, nó đứng nhìn với ánh mắt sâu không thấy đáy, chẳng buồn hô hấp, từng giọt nước nhiễu từ mái tóc có hơi rối xuống mặt cậu, nó bây giờ y hệt một thần chết cấp bậc tối thượng có thể lấy mạng bất cứ ai dám chạm vào.
_ Khụ… khụ khụ…. – Tự ho khan, mệt mỏi nhìn lên, ánh mặt tròi chói chang khiến cậu không dễ dàng gì mà nhìn thấy biểu cảm của nó bây giờ, chỉ duy nhất ánh mắt lạnh lẽo vô hồn ki cũng khiến cậu muốn ngất thêm lần nữa rồi. Một áng mây vô tình trôi ,che khuất đi ánh nắng kia, gương mặt lạnh lẽo, đôi mắt không thấy đáy, môi hơi mím lại như đang kìm chế điều gì đó, những giọt nước vẫn vô tình rơi thô bạo trên mặt, tim cậu bất chợt thắt một cái đau điếng.
Mấy nữ sinh thấy cảnh mĩ nam cứu mĩ nam liền lấy điện thoại ra tóm lấy một pô, nhưng còn chưa kịp nhấn nút chụp thì một giọng nói uy quyền không thua gì nó vang lên :
_ Nếu muốn điện thoại của mình tan thành bụi thì cứ việc chụp. – Ngọc Ly lên tiếng, ngay lập tức toàn bộ nữ sinh không dám lôi điện thoại ra lần hai, trán ai nấy đều lấm tấm mồ hôi.
_ Bà xã..xi…
_ Lần sau nếu cậu bơi trước mặt tôi, chính tôi sẽ nhấn chết cậu. – nó chặn ngay lời xin lỗi của cậu bằng chất giọng như muốn cầm dao đâm vào màng nhĩ đối phương, các nữ lẫn nam sinh không hẹn mà run và hốt hoảng, một con người thật đáng sợ. Nó đứng thẳng dậy, áo quần ướt sũng, mái tóc nhiễu nước xuống mắt nó, lạnh ngắt nhưng lại có một dòng nước nóng từ khóe mắt chảy dài xuống cằm. NÓ KHÓC.
Nó quay lưng đi, bóng lưng dài cùng bờ vai rộng giữa đám đông khiến nó như cô đơn thêm bội phần, Tự lẽ ra phải nghe lời nó mới phải, nhưng bây giờ thì ….muộn rồi .
_ Bộp.. bộp.. bộp.. – từng tiếng vỗ tay dài và hờ hững vang lên khiến cậu buộc phải ngước mắt lên nhìn, Ngọc Ly cất lời mang theo sự khinh thường vô đối.
_ Làm tốt lắm. – nói xong cô nàng cũng đi mất hút, để lại tất cả mọi người đứng như tượng vì chưa “thấm” chuyện gì đang xảy ra . Tự cúi gằm mặt, tay che lấy gương mặt đẫm nước, nhưng đâu đó một nụ cười đắc thắng nhẹ vẽ lên, rất nhanh rồi lụi tàn theo cơn gió không lưu lại dấu vết.
” Các em học sinh lưu ý, các em có 30 phút thay đồng phục của mình để tham dự lễ trao giải. “
_ Ngọc Ly, cậu leo lên cây ngồi một chút đi. – nó nhắm nghiền mắt, tai đeo headphone cách âm, lưng dựa vào thân cây, giọng nói nhỏ nhẹ tựa mây nhưng lại không có tí cảm xúc nào.
Ngọc Ly lấy đà rồi nhảy nhẹ nhàng lên cành cây mà nó vẫn thường hay ngủ, mắt cô đảo một vòng xung quanh , mội bất chợt nhếch lên thật hoàn mỹ.
_ Anh Nhất Thiên, sao anh lại bỏ em giữa bầy sói đó mà đi vậy? – cô nàng Lục Chi lại tiếp tục õng ẹo gọi tên nó , tay còn cầm một đóa hoa hồng to đùng được gói bằng giấy hoa hình trái tim màu hồng nốt.
Nó tuy không mở mắt nhưng lông mày vẫn nhíu lại khó chịu. Vốn vì nó bị dị ứng với mỹ phẩm và phấn hoa, cô nàng này lại dùng cả hai mà quá liều khiến mũi nó như điếc đặc.
_ Anh Thiên, em tặng anh cái này, nhưng trước tiên ….. – bỏ lấp lửng vế sau , Lục Chi nhích đến hôn vào má nó thật dịu dàng – cho em hôn anh một cái. – Ả đưa bó hoa đến gần liền bị nó gạt ngay xuống đất không chậm 1 giây. Rút trong áo ra một chiếc khăn tay màu xanh biển, nó lau thật sạch vết son trên má do cô để lại, thật nhiều, thật mạnh như đang lau chùi thứ gì đó kinh tởm lắm, hành động đó khiến cô giật mình, cô là đồ dơ bẩn vậy sao ?
CHÁT…. má nó in một bàn tay đỏ ửng, nó bây giờ mới chịu kéo mi mắt mình lên, để lộ một đôi ngươi đang hằn tia máu sẵn sàng giết bất cứ ai dám đụng vào, hàn khí tăng vùn vụt không phanh. Dù bị nó làm cho sợ đến mức run như cầy sấy nhưng cô vẫn cố giở giọng mè nheo, thêm cả nước mắt:
_Hức.. Nhất Thiên..anh..anh sao lại làm vậy..hức ..với em, em có tội tình gì đâu.hức …chứ …hức …anh quá đáng lắm , em ghét anh… hức hức..
_ Nói đủ chưa ? – Ngọc Ly bất ngờ nhảy phốc từ trên cây xuống, môi mang theo một nụ cười của ác hiểm, nhìn cô như thiên thần đeo cánh của thần chết vậy. Nhặt bó hoa hồng lên, tháo bỏ sợi ruy băng, cô cất tiếng tiếc nuối vô cùng :
_ Một đóa hoa đẹp như vậy lại nằm dưới đất thật đáng tiếc. – Lục Chi đứng bàng hoàng, môi mấp máy không nên lời . Mọi chuyện cô vừa làm đã bị Ngọc Ly thấy hết và từ lúc nào mà Ngọc Ly lại dịu dàng với cô như thế ?
_ Hơn nữa, chủ nhân của nó lại là người cực kì “hào phóng” : có công bôi trét mỹ phẩm kín cả mặt, thêm cả lít nước hoa , lại tận tình mang cả bó hoa to đùng rực rỡ này đến. – Ngọc Ly đột nhiên dừng nói, đôi chân dài chậm rãi bước đến, tay mở hết lớp gói nổi bật kia, chỉ để lại, một ít phía dưới tay cầm .
_ …. Nhưng tôi lại ấn tượng nhất với nụ hôn táo bạo cùng cái bạt tai đẹp mắt kia. Để không uổng công của Trương Lục Chi vô dụng thì tôi cũng nên thay mặt cậu ấy đáp lễ lại cho cô nhỉ ?
Không để Lục Chi lên tiếng đáp trả, cô rất chậm rãi cầm nguyên bó hoa đập thẳng vào gương mặt xinh đẹp nhưng giả tạo kia, rất mạnh. Mỗi lần cánh tay cô giáng xuống là một sự cọ xát chói tai và tiếng hét thất thanh. Gai nhọn không ngừng đâm vào mặt rồi kéo dài ra, máu lẫn da thịt như nhuộm đậm cho cánh hoa hơn, mùi tanh xộc vào cánh mũi khiến cô hơi khó chịu nhưng vẫn tiếp tục niềm vui của mình. Thật sự là người như Lục Chi không đáng để cô ra tay nhưng những gì ả làm với nó khiến máu cô nóng như lửa thiêu. Lục Chi dù có né đến đâu vẫn bị cô đoán trước và những chiếc gai nhọn không ngừng lạnh lùng làm đau ả, không chịu nổi nữa ả lên tiếng cầu xin nó :
_Á..a.. Nhất Thiên…á ..cứu em với aaaaaaaaa…..em..hức..đau lắm ..hức …
Nó thậm chí còn không thèm kéo mi mắt lên, lười nhác lôi điện thoại ra, tháo một bên tai nghe xuống , bấm nhanh một dãy số, ngay khi đầu dây bên kia vừa nhấc máy, chất giọng đều đều lạnh lẽo của nó vang lên :
_ Jun, ngăn kéo số 13, tập hồ sơ của Trương Gia, KHAI TRỪ HỌ ĐI. – nó cố tình gằn mạnh bốn từ cuối cùng, bên kia đáp nhẹ một tiếng “Vâng” thì khóe miệng nó hiện lên một nụ cười. Lục Chi như đứng hình, ả không la hét nữa, khóe mắt ngập nước, cả người như bị rút hết sinh lực, run mạnh từng hồi . Nhất Thiên không hề bênh vực ả, thậm chí một cái liếc mắt cũng không hề có. Ngay lúc này điện thoại của cô bất chợt reo lên, Ngọc Ly ném luôn bó hoa tàn lụi thấm máu vào người cô ta rồi quay về phía nó .
_ Con nghe thưa ..cha..hức..
_ Lục Chi.. chúng ta .. phá sản rồi con ơi …. – giọng ả tưởng chừng như bi thảm nhưng ngay khi nghe giọng cha mình phía bên kia, ả còn kinh ngạc hơn gấp bội, chiếc điện thoại sành điệu không có lực đỡ liền rơi mạnh xuống đất và vỡ tan.
Trương Lục Chi PHÁ SẢN !
Đời người luôn nói : ” Hoa hồng luôn có gai, phụ nữ cũng là một cành hoa hồng đầy gai . ” Nhưng gai nhìn mềm nhưng khi chạm vào đau đớn sẽ là cành hoa hồng chiến thắng mọi cái đẹp vì nó không chỉ đẹp mà còn có sự thông minh tiềm ẩn.