Hắn há hốc nhìn căn nhà của nó, to… to kinh khủng. Tất cả các căn biệt thự lớn chắc cũng chưa bằng cái này. Một màu xanh dương nhạt bao phủ, cây cối cao ơi là cao. Còn cánh cửa cao khỏi bàn luôn, to hoành – tráng – lệ – con – mợ – nó – bự!!!!
_ Cậu muốn chết sao? – nó lên tiếng khi thấy hắn định chạm vào con sói được thiết kế vô cùng tinh xảo ở cạnh hộp thư. Hắn giật mình rụt tay lại, nhìn nó một lúc rất lâu .
– Chạm vào con sói đó, Barter 107 của tôi sẽ biến cậu thành tổ ong đó. – Nó nhếch môi một cái, tay xoa xoa đầu con sói, ánh sáng màu xanh lục phát ra từ hai bên mắt con sói, nó vén tóc mái rồi để ánh sáng xanh kia xác nhận đồng tử của mình. Đèn chuyển sang màu tím rồi tắt hẳn, cánh cổng ngay tức khắc mở ra.
Sau khi hắn và nó bước vào, cánh cửa đóng lại,ổ khóa cũng tự động chốt. Xem ra tấr cả mọi thứ trong nhà đều tự động.
_ Cả căn biệt thự này là ai thiết kế vậy ?
_ Ngô Nhất Thiên.
_ À..Ngô Nhất Thiên.HẢ … NGÔ NHẤT THIÊN, là cô á ? – hắn giật mình hét toáng lên làm không khí yên tĩnh vì hắn mà xáo trộn.
_ Không lẽ có Ngô Nhất Thiên thứ hai ?
Cánh cửa mở ra, toàn bộ đèn trong phòng sáng rực lên, trắng pha lẫn tím trông vô cùng huyền bí, đang còn mơ màng vì trình độ thiết kế nội thất bại kinh khủng của nó, hắn chợt giật mình lần hai khi cái gì đó đen đen lao đến suýt đè ngã nó trên ghế sô pha .
_ Gâu gâu..gấu.
_ Chó bẹc-giê.. – hắn há mồm, con chó to gần bằng hắn, bộ lông vô cùng mềm mại đen tuyền trừ chiếc đuôi và phần dưới cổ màu trắng ra. Đẹp mê hồn. Con cún rất hồn nhiên vồn vã lấy nó liếm lấy liếm để trên mặt, đuôi quẩy sắp rụng tới nơi.
_ Galaxy, xuống mau ! – nó ra lệnh vô cùng lạnh, chú cúng đột nhiên cụp tai, ngồi ngay ngắn dưới sàn nhưng gương mặt lại buồn thê thảm như sắp khóc.
Hắn há mồm đợt hai, chó mà tên Thiên Hà á? Có phải là đẹp quá không vậy?
Phốc….bặt….hắn giật mình lần thứ n, một con vật có ba màu : đen, trắng, nâu đang bay về phía mặt hắn thì bị nó chụp lại .
Một chút nữa thôi, bảo đảm gương mặt điển trai của hắn sẽ bị con mèo tam thể kia cào nát. Vâng, chó bẹc-giê và mèo tam thể. – Sống chung một nhà.
_Tam thể? Em muốn ăn đập sao? – nó dùng giọng đe dọa nhưng lại yêu thương vô cùng, ngồi vỗ về cả hai con vật yêu chiều .
_ Phòng cậu ở cuối dãy một, trang phục nam đều có đầy đủ . – nó hất đầu về phía cầu thang, rồi quay lại cười hiền với con thú cưng kia :
_Bây giờ đi ăn thôi hai nhóc siêu quậy .
_ Con bẹc-giê rắc lắc chạy theo, còn con mèo bám vào vai nó liên tục cạ cạ mặt vào chiếc cổ trắng ngần kia .
Thôi suy nghĩ lung tung, Nhật Phong thay dày da bằng đôi dép lê màu đen không hề có bất cứ họa tiết nào. Đúng là người không hề cầu kì, cái gì cũng độc nhất một màu đen .
Vừa rẽ lối cầu thang, đập vào mắt hắn là năm căn phòng vô cùng lớn với tường cách âm và cánh cửa có ổ khóa thiết kế rất lạ. Giống như chủ nhân của nó vậy.
Hắn vặn khóa cửa căn phòng đầu tiên, mắt ghé vào khe cửa, chủ đạo là màu trắng, có đầy đủ dụng cụ tập thể hình, phòng gym. Kinh khủng thật toàn bộ dụng cụ đều là hàng chất lượng nhất.
Căn phòng thứ hai, màu trắng – phòng trang phục. Căn thứ ba, phòng giầy dép – lóa mắt vì giầy quá bóng, hơn hai trăm đôi chứ chả chơi. Ngăn nắp, sạch sẽ, phân loại chỉnh chu.
Căn thứ tư – phòng trang sức, đa phần là đồng hồ. Rốt cuộc là nó giàu đến mức nào vậy? Không có bất cứ thứ nào thuộc dạng lỗi thời, tất cả đều là sản phẩm từng làm mưa làm gío .
Căn thứ năm : phòng tập súng, không chỉ súng mà còn có đầy đủ vũ khí, thảo nào đêm qua nó phóng dao như thánh thế kia.
Căn phòng cuối cùng của dãy có màu xám tro – phòng khách. Bao trùm bởi màu xám âm u, chiếc giường cỡ lớn màu xám nốt, có tủ quần áo riêng, phòng tắm cũng ngay cạnh phòng ngủ. Thiết kế vô cùng tỉ mỉ, gọn gàng, một hạt bụi cũng không hề có.
Hắn theo bản năng như ở nhà, vừa đi vừa thuận tay cởi cúc áo, hắn cảm thấy muốn tắm lắm rồi. Mở tủ quần áo đồ sộ ra, có tất cả bốn ngăn : trang phục dự tiệc, trang phục ngủ, trang phục ở nhà và… đồ lót. Cái gì vậy, có cần chuẩn bị đến thế không? Chọn đại lấy một áo hoodie trắng cùng chiếc quần thun thoải mái màu đen và… underwear.
Sau khi cho hai con thú cưng ăn xong, nó trở về phòng, lột bỏ bộ trang phục khó chịu, tiện tay rót một cốc Gin thêm đá. Ngâm cơ thể trong làn nước mát, chiếc bồn tắm cỡ lớn dành cho bốn người còn dư sức khiến nó như cô đơn bội phần.
Chiếc gối mềm mại chống đỡ đầu nó, thành bồn chứa cốc rượu khá mạnh. Hai ngày nay nó vừa được nghỉ ngơi một chút đã phải gánh công việc ngập đầu. Mệt mỏi, thật sự là quá mệt mỏi, ước gì nó có thể hồn nhiên như Thiên Tự mà vui đùa cả ngày không lo lắng gì, nó chỉ ước được như thế thôi, sự tự do.
Lắc lắc cốc rượu, nó nhếch môi, mắt khép lại, nhấp một ngụm cay sè khiến cơ thể lạnh giá của nó ấm thêm một chút.
Sự tự do ? Mãi mãi không thể có nếu kế hoạch chưa thành công .