Nó quay bước thật nhanh. Trong lòng chợt có cái cảm xúc hỗn tạp, vui có, buồn có, chờ đợi có, đau đớn lại càng có. Việc trước tiên là nó phải quay về lớp lấy cặp và tìm phòng nữa, ngày đầu bao giờ cũng có chuyện, không cái này cũng cái kia . Nó cầm cặp rồi cứ thế đi luôn thả hồn vào cái headphone mà không thèm nhìn lấy ông thầy văn một lần.
Đến phòng giám thị, nó gõ gõ nhẹ cái cửa để ông thầy nhìn nó. Nhưng ông lại đang mơ màng nhìn xa xăm đâu đó mà không thấy hay nghe gì xung quanh.
Cốc…cốc cốc….
Bây giờ ông mới nghe thấy tiếng gõ cửa và mau chóng quay lại với thực tại .
_ Có chuyện gì? Nhất Thiên?
Đang ngạc nhiên nay ông thầy càng ngạc nhiên hơn nữa. “Thằng nhóc vừa lườm mình, bây giờ quay lại , hông lẽ nó định bãi chức mình thật sao. Ôi, thời oanh liệt nay còn đâu !”. Nhưng ông thầy thấy hơi nhẹ nhõm khi nó nở một nụ cười rất lạnh lẽo, dù sao cũng tốt hơn im lặng .
_ Thưa thầy, em chưa biết số phòng của mình .
Ông thầy sau một hồi toát mồ hôi, thì chợt giật mình. Giọng nói lạnh buốt như phả vào gáy và truyền tới não suy nghĩ nhanh nhất : “Đáng sợ thật!”. Điều đó cũng khiến ông thầy giám thị nhận ra rằng đã quên mất nhiệm vụ. Vừa ngứơc lên toan trả lời thì ông thầy bắt gặp ánh mắt chết người, nhìn sâu vào xoáy mắt ấy là một lỗ đen lạnh lẽo, hút cả tâm hồn người nhìn vào đó. Không gian xung quanh như chìm đắm một màu đen, không có lối thoát hay ánh sáng nhỏ nhoi nào hiện diện . Thật khó chịu, không thể thở nổi, cảm giác như có ai đó đang dần hút hết sinh khí, không gian nghẹt chặt lại càng không thể dứt ra khỏi đôi mắt đầy đau khổ ấy.
Nó nhận ra được ông thầy vô tình nhìn phải mắt nó, quay lưng đi thật nhanh để cứu ông ấy. Lạnh lùng xua tan cái không khí căng thẳng đi :
_ Số phòng là bao nhiêu ạ ?
_ Hơ….hả..? – thoát khỏi cái thế giới kinh khủng kia, thầy giám thị cúi gằm mặt xuống thở dốc như vừa chạy cả trăm vòng sân trường hay phải nín thở trong ba phút khiến ông thèm khát được thở hơn bao giờ hết. Nó thì khác, không mảy may ngạc nhiên, đã bao nhiêu người chỉ vì tò mò hay vô tình nhìn vào cũng khiến họ chết không kịp nháy mắt. Chỉ những người biết về nó mới an toàn, tất nhiên là ba mẹ và hai người bí ẩn khác .
_ Em chưa biết số phòng .
Nó nói lại sau khi thấy ông thầy bình tĩnh hơn.
_ À, phòng 69, chìa khóa ở kia.
Thầy lấy lại hơi thở, chỉ tay sang cửa tủ bên phải. Nó bước chậm rãi đến, mở tủ, lấy khoá cửa rồi lễ phép chào thầy ra về. Trong lòng hơi áy náy vì suýt giết chết một người vô tội .
Nhìn thấy bóng nó khuất dần sau cánh cửa, ông thầy mới ngẩn người ra , thốt khẽ thật ngu ngơ :
_ Khoan đã, phòng 69 là phòng của thằng nhóc kia mà ?
Tay cầm cặp và túi bông băng, tay phải tung hứng chiếc chìa khóa màu bạc có miếng đồng mạ bạc có khắc số 69 rất đẹp. Đúng là trường dành cho quý tộc có khác cả chìa khoá cũng trông khá đắt tiền. Nó thong thả bước từng bước đến khu ký túc xá của trường. Khu ký túc xá có ký hiệu là : N dành cho khối lớp 10, M dành cho lớp 11 và H dành cho khối 12. Mỗi khu có ba tầng tất cả , mỗi tầng là 30 phòng đối diện nhau (15><15)
_ Tại sao lại phải đi thang máy, nếu nhỡ có hỏa hoạn thì chết hết à? Hiện đại thì hại điện, quá dở tệ.
Lẩm bẩm xong, nó miễn cưỡng bước vào. Nhấn nhanh số ba rồi dựa lưng vào thang máy, nhưng chỉ được mười lăm giây nó khẽ nhăn mặt cái vết thương do hắn quăng mạnh nó vào đống bàn ghế khiến lưng nó nhức nhối kinh khủng , chắc là bầm tím chứ chả chơi. Cộng thêm cái run rẩy mà nó cực kì chán ghét, phải, nó mắc chứng sợ không gian hẹp.
—————
Thoát khỏi được cái cảm xúc khó chịu ấy, nó thở phào kèm theo cái vẻ lạnh lùng sẵn có , bước về phòng có số 69 kia.
Cạch… căn phòng hiện ra sau khi nó tra chìa khóa vào, thật sự rất rộng hệt như phòng khách của một căn biệt thự, có hai chiếc giường được kê theo tầng. Nhìn sơ qua nó có thể nhận ra chiếc giường ở tầng trên có người sử dụng, liền quăng chiếc cặp xuống giường liếc qua căn phòng một chút thì nó cũng khá ưng ý. Sạch sẽ, ngăn nắp, gam màu đen xanh vừa mắt, bếp cũng rộng và tươm tất (bởi vì chả ai đụng vào nơi đó cả -_- “). Giường ngủ đủ để hai người nằm, bàn hộc cao, có kệ sách khá lớn. Nó bước đến trong lòng không khỏi nghi ngờ, rõ ràng bọn con trai chỉ toàn xem *** chứ có bao giờ đọc Sherloch home , chicken soup ( sách này nói về những câu chuyện ý nghĩa , cao thượng và bổ ích trong cuộc sống giống như mỗi ngày đều được ăn một phần súp gà thơm ngon, rất hay), Đắc Nhân Tâm… căn phòng lại cực kì ngăn nắp, không giống như nó nghĩ. Nhưng trước mắt, nó ” kết ” chủ nhân căn phòng này rồi đấy.
Nó xách túi bông băng, bước nhanh vào phòng tắm, mấy vết thương khiến nó khó chịu vô cùng. Phòng tắm to hơn nó tưởng, rộng bằng phòng khách với cái bồn tắm ba người cũng vừa. Gương soi trải dài suốt tường, hương nước hoa nam nhẹ vương vấn khắp phòng tạo cảm giác dễ chịu. Dụng cụ vệ sinh cũng được sắp xếp gọn gàng.
_ Rốt cuộc thì ai là chủ nhân phòng này vậy chứ ?
– Nó lầm bầm, tay cởi nhanh áo vest và cà vạt, tiện thể xắn tay áo lên tận khuỷa tay. Mở van nước âm ấm, nó vung nhẹ nước lên mặt mình cảm nhận rồi mỉm cười, rửa sạch vết thương đang rỉ chút màu và cái vết bầm ở khoé môi còn máu đông. Khóa vòi, nó chống hai tay xuống bệ rửa, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, những giọt nước trong suốt lăn trên gợn tóc của nó cùng gương mặt lạnh lùng thẫm ướt trông quýên rũ chết người. Nó đứng nhìn tầm 45 giây thì quay người lại, khoá trái cửa phòng, ném chìa khoá về phía bồn rửa kế bên.
An tâm là cánh cửa sẽ không thể mở từ bên ngoài, nó đưa tay chạm vào cúc áo thứ hai và bắt đầu tháo gỡ. Từng chiếc cúc một được gỡ ra lộ rõ làn da trắng muốt bất thường, rất bất thường. Hơn thế nữa là một mảnh vải màu trắng dày cộm quấn ngang ngực nó… phải, nó là con gái.