Con bé tựa người vào tường, tay để sau lưng, trong bóng tối. Cô bé kia đã quan sát nó được bao lâu rồi?
Nó quyết định gọi tên cô bé.
– Gloria ơi…
Cô bé tiến lại gần.
Cô bé luôn có cái vẻ tò mò ấy, nhưng lần này thì hơi khác. Một chút hoài nghi.
– Tớ đã nhớ ra một điều… Trước đây tớ từng có một con mèo. – Cô bé nói.
– Tớ cũng thế. Con mèo của tớ tên là Houdini.
– Nó có xinh không?
– Nó xấu tính lắm. – Nhận ra đó không phải là câu trả lời cô bé kia đang chờ đợi, nên nó vội sửa lại. – À, nhưng nó cũng khá xinh. Nó có bộ lông màu đen và nâu, ban ngày nó ngủ suốt, và lúc nào nó cũng đói.
Gloria ngẫm nghĩ một lúc, rồi hỏi:
– Thế theo cậu, sao tớ lại quên mất con mèo của mình được nhỉ?
– Tớ không biết.
– Tớ nghĩ… nếu tớ quên mất nó, tức là tớ cũng không nhớ những chuyện khác. Có khi ngay cả tên thật của tớ cũng nên.
– Tớ thích cái tên Gloria. – Nó động viên, trong bụng thầm nghĩ đến phản ứng của cô bé khi nó nói tên thật của cô bé là Linda Brown.
– Gloria này…
– Ừ?
– Cậu có muốn nói về Steve cho tớ nghe không?
– Steve quý tụi mình lắm. Rồi cậu cũng sẽ thích Steve cho mà xem.
– Tại sao cậu lại bảo là Steve đã cứu tụi mình?
– Vì sự thật là như thế mà. Steve đã cứu tụi mình.
– Nhưng tớ đâu có cần được Steve cứu?
– Cậu không biết đấy thôi, cậu đang gặp nguy hiểm.
– Frankie là mối nguy hiểm à?
Gloria sợ cái tên đó. Cô bé do dự, không biết liệu có nên nói ra hay không. Cô bé cân nhắc tình hình, rồi tiến lại gần giường con bé và thì thào thật khẽ.
– Frankie muốn làm hại hai đứa mình. Hắn truy lùng tụi mình. Chính vì thế mà mình phải trốn ở đây.
– Tớ chẳng biết ai là Frankie, cũng không hiểu hắn thù ghét tớ vì chuyện gì.
– Hắn không thù hằn gì với tụi mình, mà với bố mẹ tụi mình kia.
– Bố mẹ tớ á? Sao lại thế?
Con bé không tin, chuyện này nghe thật vớ vẩn. Nhưng Gloria thì lại có vẻ rất chắc chắn.
– Bố mẹ cậu và tớ đã lừa hắn, chuyện này có liên quan đến tiền nong.
Lại một lần nữa, câu nói của cô bé nghe như đã được ai đó nói ra và cô bé chỉ học thuộc lòng một cách thụ động.
– Bố mẹ tớ không thiếu nợ ai cả.
– Bố mẹ tớ chết rồi. Frankie đã giết hai người họ. Giờ hắn đi tìm tớ để thanh toán nốt. Nhưng Steve tin rằng hắn sẽ không bao giờ tìm được tớ nếu tớ trốn trong này.
– Gloria, cậu nghe này…
Thỉnh thoảng Gloria lại có vẻ lơ đãng và cần phải được lôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
– Gloria, tớ bảo…
– Ừ, chuyện gì thế?
– Bố mẹ cậu vẫn còn sống. Tớ còn nhớ đã nhìn thấy họ trên truyền hình cách đây không lâu. Họ tham dự một chương trình đối thoại, và họ đã kể về cậu. Họ chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Cô bé có vẻ không xúc động mấy trước tiết lộ của nó. Nhưng cô bé cũng bắt đầu tự hỏi liệu tất cả những chuyện này có phải là sự thật hay không.
– Tớ không xem ti vi được. Chỉ xem toàn băng của Steve thôi.
– Steve. Chính Steve mới là kẻ xấu, Gloria ơi, Frankie không tồn tại đâu. Đó chỉ là một nhân vật được dựng lên để giữ cậu ở lại đây mà thôi.
– Hắn có thật.
– Cậu nghĩ cho kỹ vào. Cậu đã nhìn thấy hắn chưa?
– Chưa. – Cô bé công nhận.
– Vậy làm thế nào cậu tin là hắn có thật?
Gloria cũng tầm tuổi nó, nhưng có vẻ trẻ con hơn cái tuổi mười hai rất nhiều. Như thể bộ não của cô bé đã ngừng phát triển từ năm lên chín, tức là trùng với thời điểm Steve bắt cóc Linda Brown. Chính vì thế mà cô bé luôn cần nhiều thời gian hơn đôi chút để ngẫm nghĩ.
– Steve rất yêu tớ. – Cô bé lặp lại, nhưng có vẻ để tự thuyết phục thì đúng hơn.
– Không phải vậy. Hắn không yêu quý gì cậu đâu.
– Vậy cậu đang định nói là nếu tớ tìm cách ra khỏi đây thì Frankie sẽ không giết tớ à?
– Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra. Hơn nữa, chúng ta sẽ đi cùng nhau. Cậu sẽ không đơn độc.
– Cậu sẽ đi cùng tớ à?
– Phải. Nhưng tụi mình phải tìm ra cách thoát khỏi Steve.
– Nhưng cậu đang ốm.
– Tớ biết. Và tớ không thể cử động cánh tay được.
– Tay cậu bị gãy.
– Chuyện xảy ra thế nào? Tớ không nhớ được…
– Cậu ngã ở cầu thang lúc Steve đưa cậu vào đây. Steve giận lắm: Steve không muốn cậu chết. Nếu cậu chết, Steve sẽ không thể dạy cho cậu cách yêu thương ông ấy. Chuyện đó quan trọng lắm, cậu biết không?
– Tớ sẽ không bao giờ yêu thương hắn.
Gloria ngẫm nghĩ một lúc.
– Tớ thích cái tên Linda.
– Tớ thấy mừng là cậu thích nó, vì đó là tên thật của cậu.
– Vậy thì cậu có thể gọi tớ bằng cái tên đó…
– Tớ đồng ý, Linda… – Con bé phát âm thật rành rọt, làm cô bé mỉm cười. – Giờ chúng ta là bạn.
– Thật chứ?
– Khi gọi nhau bằng tên, người ta trở thành bạn bè, không ai bảo với cậu chuyện đó à?
– Tớ biết tên cậu rồi… Cậu tên là Maria Eléna.
– Ừ, nhưng bạn bè gọi tớ là Mila.