Ly Thanh nhìn sang bên cạnh, Lão Nhị đã biến mất. Khoảnh khắc hai người bước qua cánh cửa, cô còn nắm lấy cánh tay Lão Nhị nhưng lúc này đây trong tay cô chỉ còn là khói trắng.
Nơi đây phủ đầy một màn sương trắng đục, có tiếng bước chân trầm ổn tiến tới trước mặt Ly Thanh, bóng dáng người đó dần hiện ra, đó chính là Bạch Thần. Bạch Thần nhìn Ly Thanh với ánh mắt chờ đợi có phần mệt mỏi, hắn nói: “Nàng về rồi.”
Ngay sau đó, âm thanh của Bạch Nương Tử vang lên, chân thực như thực sự đang đứng ngay cạnh Ly Thanh.
“Thần, em tìm được cách hóa giải rồi.”
Bạch Thần nhìn Ly Thanh với ánh mắt đầy nghi ngờ, hắn vén mái tóc cô lên, nhìn cô đăm chiêu.
Ly Thanh sững người, Bạch thần thực sự đứng trước mặt cô, chạm được vào cô, không phải ảo ảnh. Cô cảm nhận được hơi ấm và sự mềm mại từ bàn tay Bạch thần.
Mái tóc bạc của Bạch Thần bay bay trong gió khiến trái tim Ly Thanh chợt đập mạnh một nhịp. Cô đưa tay lên muốn xác nhận liệu cơ thể trước mắt mình có phải là thật.
Khi ngón tay Ly Thanh chạm vào những sợi tóc bạc, bàn tay của Bạch Thần nắm lấy cánh tay cô. Ngài nhìn cô cười nhàn nhạt: “Sao có thể?! Nàng đã làm cách nào?”
Bạch Thần ôm Ly Thanh vào lòng, vùi mặt lên vai cô. Giọng Bạch Nương Tử lần nữa vang lên: “Ngài đã dạy em: Cứ đi tiếp sẽ thấy đường. Em đã tìm thấy rồi. Xin hãy tin em!”
Lời nói vừa dứt, Ly Thanh thấy một giọt nước mắt của mình rơi xuống, trong lòng bỗng thấy cô đơn lạ lùng. Bạch Thần không hề nhúc nhích, chỉ đáp lại: “Để sau.”
Cơ thể Bạch Thần dần hóa thành sương trắng, Ly Thanh đưa tay nắm thử chỉ thấy sương tan ra, hơi nước đọng lại trong lòng bàn tay. Cô đưa tay lên miệng nếm thử lại cảm thấy nước có vị mặn.
Ly Thanh chầm chậm bước về phía trước, Bạch Thần bất ngờ hiện ra, bóng dáng ngài thẫn thờ, cười cười nhìn Ly Thanh và nói: “Thất bại rồi. Nàng đi đi.”
Ly Thanh nhớ tới lời của Lão Nhị nói lúc trước: “Ở nước Vĩnh Thịnh có lưu truyền một giai thoại về Bạch Thần. Tiền kiếp của Bạch Nương Tử chính là người vợ chưa cưới của Quỷ Vương nhưng nàng ta lại yêu một vị thần Bạch tộc. Có lời đồn Quỷ Vương trong cơn tức giận đã giết chết cả hai. Cũng có lời đồn vì cứu người mình yêu nên Bạch Nương Tử đã đỡ đòn của Quỷ Vương thay cho vị thần Bạch Tộc, khiến hồn phách ly tán. Quỷ Vương đau đớn và tức giận, hắn đã dùng nước mắt của mình, thân xác của Bạch Nương Tử và máu của vị thần Bạch tộc kia tạo thành lời nguyền gieo xuống cả vùng đất Bạch Lĩnh Phong, khiến thần dân sinh sống nơi đây bị suy giảm sức mạnh, khả năng tu luyện cũng chậm tiến bộ. Còn cả Bạch tộc cứ về đêm sức mạnh giảm chỉ còn một nửa. Suốt hàng ngàn năm sau, Quỷ Vương luôn mang bên người Đèn Tụ Hồn để tìm lại vợ chưa cưới của mình. Trong một lần, Quỷ Vương gặp Bạch Nương Tử liền cho rằng nàng mang mảnh hồn của vợ mình, mà không biết rằng vợ chưa cưới của hắn đã tái sinh thành Bạch Nương Tử. Ngay sau khi biết Bạch Nương Tử sống ở Bạch Lĩnh Phong, Quỷ vương liền sinh lòng căm ghét, suy tính đem nàng thành con rối để giày vò Bạch Thần, rồi mới đem nàng giết sau để đoạt lấy mảnh hồn.”
Ly Thanh đang suy nghĩ miên man chợt thấy cổ mình như bị ai đó bóp nghẹt, tiếng Bạch Thần vang lên bên tai: “Ta vì giải lời nguyền mới chấp nhận để loài người như ngươi đến đây. Không ngờ, lời nguyền không được giải lại khiến sức mạnh phân đôi, phải chịu sự tri phối của kẻ khác. Ta đã không muốn để ý…nhưng thần dân của ta lại thấy ngươi và Ma Khai gặp nhau. Không! Chỉ! Một! Lần! A Lan Kha, ngươi…thực sự là do hắn sai tới sao?”
Ly Thanh chợt thấy đôi mắt mình mờ đi, rồi cô bị ném văng ra xa, cơ thể lăn trên đất. Cô không còn nghĩ được nữa, cơ thể vô thức đứng lên, nhìn Bạch Thần, trong lòng trỗi lên cảm giác tuyệt vọng. Tiếng Bạch Nương Tử vang bên tai cô: “Ba…Kha…Ly! Em không hại chàng! Chàng…có từng yêu em không?”
Nghe câu nói quen thuộc, Ly Thanh nhớ lại một lần cô đến một trà quán xem kịch, cô cũng được nghe câu nói này. Kịch diễn về một vị thần tên là Bạc Khắc Ly. Ngài có một người vợ vô cùng xinh đẹp, dịu dàng. Bạc Khắc Ly lần đầu nhìn thấy nàng đã quyết định đem nàng về làm vợ. Ngày hôm sau, hàng ngàn tiên chúng mang vàng bạc châu báu tới hỏi cưới nàng. Nào ngờ vì quá xinh đẹp, sau đó nàng bị quỷ vương Ma Khai bắt đi. Bạc Khắc Ly tức giận tìm đến động quỷ đoạt người về, nhưng khoảnh khắc vợ chồng Bạc Khắc Ly vừa chạm tay vào nhau, quỷ vương Ma Khai vì không có được người liền dùng Tiêu Hồn Quỷ Kiếm đâm chết nàng. Con người một khi bị kiếm này đâm trúng, linh hồn sẽ dần bị tiêu tán. Trước khi vợ của Bạc Khắc Ly biến mất, nàng nói với hắn: “Xin hãy quên em đi…”
Ảo ảnh một lần nữa tan biến. Ly Thanh thấy xa xa có ánh sáng, cô bước tới nơi đó càng lúc càng nhanh. Tiếng gió thổi bên tai Ly Thanh mỗi lúc một rõ nét, cô chạy về phía trước rồi chợt dừng lại. Ly Thanh cúi xuống nhìn, phía trước mắt cô là vực thẳm. Một cơn gió mạnh mẽ thổi tới khiến Ly Thanh đổ người về phía vực, lập tức một bàn tay nắm lấy tay cô, tiếng cười khe khẽ. Lúc Ly Thanh quay đầu lại, cô thấy một người mang đôi mắt hổ phách, mặc gấm trắng thêu nổi những ngọn lửa lớn tầng tầng lớp lớp rực rỡ dưới ánh mặt trời. Hắn hỏi Ly Thanh nhưng trong mắt lại phản chiếu hình ảnh Bạch Nương Tử.
“Hắn bỏ ngươi sao?”
Ly Thanh cảm thấy rất muốn nắm lấy bàn tay ấy. Đó là một vị Quỷ Vương mang dáng vẻ mạnh mẽ, vẻ đẹp của ngài khiến Ly Thanh muốn chạm vào ít nhất một lần trong đời. Nhưng cánh tay của cô bất tri bất giác lại gạt cánh tay Quỷ vương ra, miệng không tự chủ được mà đáp: “Ta không quan tâm chuyện các ngươi. Để ta yên!”
Hắn tiến đến sát mặt Ly Thanh, ánh mắt màu hổ phách như phát sáng, nói: “Ngươi đã không còn nhà, chi bằng đến chỗ ta?!”
Ly Thanh bất tri bất giác nhìn Quỷ Vương đầy lạnh lùng nhưng đôi mắt lại rơi lệ, cô cúi đầu xuống thì thào nói: “Ta đã không còn nhà…”
“Về với ta!”
“Được…”
Ly Thanh cảm giác cơ thể không còn là của mình, cô cố giãy ra khỏi sự khống chế này nhưng vô ích. Sau đó, Ly Thanh ngừng lại giãy giụa, cô nhận ra mình có thể nhìn xuyên được khung cảnh. Cô thấy đằng sau hai thân cây cách đó không xa có hai thần thú nhỏ của Bạch Lĩnh Phong nấp sau thân cây. Sau đó, cô còn chưa kịp suy nghĩ nhiều đã thấy cả người mình được Quỷ Vương bế lên không trung.
Khi ánh sáng lại lần nữa xuất hiện, Ly Thanh mở mắt thấy chân tay mình bị trói bốn phía. Xung quanh cô có vô số gương chiếu vào cô, hình ảnh phản chiếu trong gương lại là Bạch Nương Tử. Trong gương, nàng ta bị khóa năm gông một cổ, hai chân, hai tay. Không rõ từ đâu, trong đầu Ly Thanh nhận định năm chiếc gông này đang khóa sức mạnh của Bạch Nương Tử. Mỗi giọt máu từ người Bạch Nương Tử rơi xuống, luôn có ánh sáng phát ra rồi tan biến. Có hai tên quỷ sai đang liên tục và chậm rãi vút roi gai vào người nàng.
Ly Thanh đau đớn hét lên. Mỗi một roi đánh xuống, cơ thể cô liền bị tước da tước thịt, máu chảy không ngừng. Có điều, mỗi lần roi quất xong, ánh sáng quanh người Ly Thanh lại phát ra, màu sắc mỗi lần phát sáng không giống nhau. Ngay sau đó, trang phục trên người Ly Thanh, lập tức lành lại như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Trong gương, khuôn mặt Bạch Nương Tử tái nhợt, không còn chút khí sắc nào.
Máu trên đất không ngừng chảy xuống, Ly Thanh thấy người đau rát, không còn sức hét nữa, cơ thể liên tục tiết ra mồ hôi, cảm giác nóng lạnh đan xen, hai mắt lờ mờ chẳng còn nhìn rõ được thứ gì. Cơn đau chợt dừng lại, bên tai Ly Thanh ong ong. Sau một hồi lâu, Ly Thanh dần lấy lại thị giác, phản chiếu trước mắt cô chính là bóng của Quỷ Vương in trên mặt đất. Đôi tai của cô cũng dần khôi phục lại thính lực. Quỷ Vương cúi xuống, Ly Thanh ngước lên. Quỷ vương nhếch môi cười, nói: “Bảo sao lũ Bạch tộc ghét loài người đến vậy, ra là loài người như ngươi ngu ngốc đến thế.”
Ly Thanh vẫn cúi gằm mặt, cơn đau đớn khiến cô không còn sức ngẩng lên, quanh cô vẫn không ngừng ra ánh sáng. Quỷ Vương lấy viên ngọc đeo bên hông, viên ngọc biến thành hình ngọn đèn với nửa bên là băng, nửa bên là lửa. Bên trong đèn là một cánh hoa lấp lánh như bạc, trong suốt như pha lê, đó là Đèn Tụ Hồn. Đèn Tụ Hồn không ngừng tự xoay quanh mình, lơ lửng giữa không trung. Quỷ Vương nói tiếp: “Cội nguồn sức mạnh của Bạch tộc là tình yêu. Cho dù giờ chúng không còn dựa vào nó thì thần chú tình ái vẫn có thể tác động chúng.”
Quỷ Vương vuốt tóc của Ly Thanh, từ từ đan bàn tay vào những sợi tóc trên đầu cô rồi giật mạnh ra sau. Ly Thanh bị cưỡng chế ngẩng cổ, cô thấy gương mặt Quỷ Vương hiện lên các ký tự đỏ, mắt hắn cũng đang rực đỏ. Quỷ Vương cười ha ha rồi nhìn áp sát mặt cô và nói: “Chú phu thê có từ lúc Bạch tộc xuất hiện, chúng mày muốn giải sao? Giải sao?!! Ha ha ha!”
Gương phản hình ảnh Quỷ Vương cười nhìn Bạch Nương Tử đầy dữ tợn. Hắn buông Bạch Nương Tử ra, khoanh tay ngồi trước mặt nàng và nói: “Chú phu thê phần Thu Tâm Thuật này vốn dĩ dành cho những kẻ hay ghen. Khi lũ Bạch tộc yêu nhau nhưng đối phương là đào hoa, chúng sẽ yêu cầu đối phương lập lời thề với mình, uống máu mình. Mà ngươi lại quá khát vọng tên Bạch tộc đó yêu ngươi, không chỉ khiến tâm trí của ngươi không tỉnh tảo mà còn khiến phép thuật của ta trên người ngươi bị che lấp, khiến hắn không nhìn ra.”
Nói tới đây, Quỷ Vương vẽ một ký tự lên trán Bạch Nương Tử. Lập tức hình ảnh trước mắt Ly Thanh thay đổi, đồng thời bên tai cô nghe rõ tiếng của Quỷ Vương: “Để ta cho ngươi thấy ngươi đã làm gì. Ngươi đã cho hắn uống nước máu của ngươi. Ngươi đã hỏi hắn thần chú phu thê để hắn nói ra. Ngươi đã hỏi hắn có thể yêu hắn một ngày không. Chú phu thê chỉ vì một con người mà thành lời nguyền.”
Tiếng Bạch Nương Tử với đầy tuyệt vọng cất lên: “Thu Tâm Thuật… Kẻ thu tâm đau, đối phương đau. Kẻ thu tâm yếu, đối phương yếu.”
Giọng nói của Bạch Nương Tử chất chứa sự tự trách. Nước mắt của nàng rơi xuống, nàng nói: “Đã có lúc, ta cho rằng có một người thực sự đối tốt với ta, cho dù là vì lý do gì…cho dù…..”
Quỷ Vương nhìn Bạch Nương Tử cười khẩy: “Đó là vì trong người ngươi có một phần hồn phách của vợ ta, nên khi hắn gần ngươi, lời nguyền sẽ bị suy yếu. Còn ngươi vừa gặp ta đã có cảm tình với ta. Còn ta…”
Quỷ Vương cười nhìn Bạch Nương Tử, ánh mắt lạnh lẽo: “…chỉ chờ ngày ngươi chết!”
Chưa dừng ở đó, Quỷ Vương nắm cằm của Bạch Nương Tử, nói: “Lúc lợi dụng ngươi, ta chỉ khiến ngươi không phân biệt được thật giả, cho rằng tất cả chỉ là mơ, khiến tâm trí ngươi không nghĩ được tới hậu quả. Còn lừa được hắn cũng chỉ có mình ngươi. Mong muốn trong ngươi hoàn thành, ngươi cũng quên mất mình đã làm gì. A Lan Kha, kẻ hại hắn chính là ngươi!”
Bạch Nương Tử nôn ra một ngụm máu. Quỷ Vương chán ghét nhìn nàng, rồi bước ra ngoài. Bạch Nương Tử cúi mặt xuống đất, nước mắt rơi xuống, máu từ miệng nàng vẫn không ngừng ộc ra. Nàng nhìn ngọn đèn đang bay lơ lửng trước mặt, cảm nhận hơi ấm ít ỏi mà nó toả ra, nụ cười của nàng càng lúc càng thê lương.
Ly Thanh đã chẳng chịu nổi cơn đau được nữa, cô cảm thấy mình như kẻ sắp chết, mọi thứ trở nên mơ hồ và nhẹ bẫng. Khoảnh khắc chìm vào bóng tối, Ly Thanh nghe thấy lời thì thầm của Bạch Nương Tử: “Chú phu thê thực sự không thể giải nhưng…..ta thực sự không lừa chàng…. Thần, giá như…giá như….chàng có thể….”
Đến lúc Ly Thanh có thể mở mắt lần nữa, mặt đất không ngừng rung chuyển, trước mắt cô là một cuộc hỗn chiến. Quỷ Vương đứng bên cạnh cô và nói: “Ngươi xem, hắn đến tìm ngươi kìa.”
Bạch Nương Tử không trả lời, Quỷ Vương vừa nhìn trận chiến vừa nói vào tai nàng: “Quỷ Địa của ta không dễ vào, ta mở cho hắn gặp ngươi đấy. Chà chà, lúc tên nhãi đó tưởng cứu được ngươi nó liền bị mất hết pháp lực thì sao nhỉ?”
Bạch Nương Tử nhìn trận chiến, mấp máy môi đầy yếu ớt: “Dừng lại đi…dừng lại…”
Nhưng lời của Bạch Nương Tử không phát ra thành tiếng. Không ai nghe thấy lời cầu xin của nàng cả.
Khoảnh khắc hỗn chiến, tuy đôi bên đều bị thương, nhìn tổng quan thần dân Bạch Lĩnh Phong có phần thắng thế nhưng đám Quỷ tộc bị thương cũng không quá nặng. Chỉ là khi nhìn thấy máu rơi, đôi bên thương vong, Ly Thanh bất giác cảm nhận được Bạch Nương Tử đang vô cùng đau đớn trong lòng, bất kể bên nào bị thương nàng đều muốn cuộc chiến dừng lại. Các vết thương trên người Bạch Nương Tử bỗng nhiên đồng thời rách ra, máu lần nữa chảy xuống. Nàng đang cố sử dụng toàn bộ sinh lực của mình, ánh sáng quanh nàng tụ lại, cơ thể nàng nhúc nhích, nàng thét lên: “Dừng lại!!!!”
Tất cả như dừng lại.
Tiếng dây xích trói Bạch Nương Tử đơn độc vang lên.
Một lời của nàng không biết lấy sức mạnh từ đâu khiến cả Quỷ Địa chấn động, mặt đất rung chuyển, vô vàng ánh sáng tỏa ra toàn Quỷ Địa. Bạch Thần tựa như cơn gió lao về phía nàng.
Ngay lúc ấy, khi Quỷ Vương nhìn thấy ánh sáng do Bạch Nương Tử phát ra, hắn như muốn phát điên. Đôi mắt màu hổ phách của hắn biến đỏ, phát ra ngọn lửa đen. Gương mặt của Quỷ Vương nổi gân. Hắn cầm Quỷ Kiếm trong tay đâm thẳng vào tim Bạch Nương Tử.
Đèn Tụ Hồn vỡ.
Bạch Thần vừa tay chạm vào tóc Bạch Nương Tử liền thấy một luồng ánh sáng lấp lánh bao quanh từ Bạch Nương Tử lan tới tay hắn. Máu trên người Bạch Nương Tử tan ra nhập vào hắn. Bạch Thần thất thần một lúc rồi mặt đối mặt với Bạch Nương Tử, mỉm cười ấm áp.
Bạch Nương Tử dâng lên nỗi đau đớn từ tận đáy lòng, sự sống mất dần, thâm tâm trống rỗng. Nàng tuyệt vọng nhìn Bạch Thần, hai mắt dần nhắm lại.
Trong thời khắc đó, Ly Thanh nghe thấy tiếng lòng của Bạch Nương Tử:
Giá như….
…chàng có thể…
……..thương xót ta.
Lúc ánh sáng xung quanh Bạch Nương tử sắp tắt hết, Ly Thanh thấy có người ôm mình kéo đi. Cô mở mắt thấy người đó chính là Lão Nhị.
Trong mơ hồ, Ly Thanh tự hỏi: Lão Nhị là Bạch thần sao?
Một làn gió cuốn lấy Ly Thanh như muốn đưa cô đi. Cơn đau bị tra tấn khiến Ly Thanh không còn chút sức lực nào để nhìn xem chuyện gì đang diễn ra. Lão Nhị lúc này ôm lấy vai cô, để đầu cô tựa vào vai mình, rồi những lá bùa đang phát sáng trên tay xuống. Những lá bùa lập tức biến thành những đám mây xốp đưa hai người bay đi.
Đến khi Ly Thanh tỉnh táo trở lại, cô thấy mình và Lão Nhị đang ở trong phòng ngủ của Bạch Thần. Bạch Nương Tử đang nằm trên giường. Bạch Thần nhìn ngắm nàng một lúc, rồi cúi đầu hôn lên trán nàng.
Bạch Thần chợt khựng lại, đôi mắt mở to. Hắn nhìn tay mình rồi run run đưa ra chạm vào Bạch Nương Tử. Hắn tuy chạm được vào nàng nhưng lại nhận ra linh hồn nàng đang không ngừng tan vỡ. Ánh mắt Bạch Thần đầy vẻ hoang mang, hắn dùng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay Bạch Nương Tử và đặt vào trong ngực mình. Bạch Thần hôn lên tay nàng và nói: “Không sao đâu. Có ta đây rồi. Không sao đâu.”
Lão Nhị bất giác thở dài: “Đáng tiếc!”
Ly Thanh vẫn còn mang cảm nhận của Bạch Nương Tử, cô khó hiểu, hỏi: “Lúc Bạch Nương Tử bị đâm, hắn cười hạnh phúc vì được giải thoát. Sao lại đáng tiếc?”
Lão Nhị sững người nhìn Ly Thanh một lúc, sau đó mới từ tốn nói: “Bạch Thần chưa từng chấp nhận mình yêu một con người nhưng cũng chưa từng muốn từ bỏ Bạch Nương Tử. Chú phu thê phần Thu Tâm Thuật này vốn do Bạch Nương Tử gieo xuống. Ta cứ ngỡ ánh mắt tuyệt vọng ấy là trách y tới muộn.”
Dừng một lúc, Lão Nhị lại nói: “Ra là vậy.”
Lão Nhị kéo Ly Thanh ra ngoài. Ở bên ngoài kết giới Bạch Lĩnh Phong, Quỷ Vương cùng đoàn quân của mình đã đứng sẵn. Quỷ Vương đang không ngừng đập vào kết giới, hai nắm tay chảy máu, chúng Quỷ tộc đang dồn sức mạnh cho hắn. Bên trong Bạch Lĩnh Phong, Thần tộc đang tề tựu dùng thần lực của mình gia tăng kết giới.
Quỷ Vương bắt đầu dồn lực để dùng một đòn mạnh đánh vào kết giới. Lúc này, Lão Nhị đột nhiên nói: “Quỷ Vương biết kết giới sẽ không thể bị phá nhưng sẽ bị rạn nứt. Quỷ Vương tuy làm kết giới bị thương tổn nặng nhưng bản thân hắn cũng sẽ vì một đòn này mà hao tổn pháp lực. Hắn làm vậy để ép Thần tộc giao Bạch Nương Tử ra. Hắn….đang đánh cược.”
Chưởng mạnh đánh xuống.
Một luồng ánh sáng với rất nhiều sắc màu khác nhau bay từ trong phòng Bạch Thần ra, chặn lại chưởng lực của Quỷ Vương.
Quỷ Vương nhìn thấy luồng ánh sáng liền hoảng hốt. Chưởng lực phát ra không kịp thu hồi, hắn lao về phía ánh sáng dùng chính thân mình ngăn lại phần còn lại của chưởng lực.
Khóe miệng Quỷ Vương rớm máu, hắn nhìn ánh sáng yếu ớt trước mặt rồi giơ bàn tay ra. Một cánh hoa lấp lánh ánh bạc trong suốt như pha lê rơi vào tay hắn. Hình ảnh Bạch Nương Tử lấp lánh với mái tóc xoăn dài hiện ra, nàng ôm lấy Quỷ Vương rồi vụt biến mất.
Cánh hoa bạc trên tay Quỷ Vương mờ dần, từng vụn bạc bay nhập vào người Quỷ Vương, các vết thương do chưởng lực vừa rồi gây ra liền ngừng chảy máu.
Những đốm sáng bay bao quanh Quỷ Vương rồi từ từ nhạt dần, mọi vết thương trên người Quỷ Vương bỗng nhiên lành lại như ban đầu.
Quỷ Vương đưa tay ra, cố gắng chạm vào những đốm sáng nhưng đều xuyên qua chúng.
Trong không trung, một âm thanh thuần khiết nhẹ nhàng vang lên: “Xin lỗi…”