Lão Tam nằm hôn mê trên đất, độc trên người lão được một hộ vệ hút ra. Ngoài Lão Tam ra còn có ba người khác cũng trúng độc, Ly Thanh đưa thuốc cho họ uống, chỉ giữ lại hai viên phòng trường hợp khẩn cấp. Độc của mọi người được hút ra, sau đó tất cả hỗ trợ nhau nhanh chóng rời đi đề phòng có đợt tập kích khác.
Cả nhóm dừng lại dưới một chân núi, vì để phòng thú dữ nên buộc phải nhóm lửa. Những người không bị thương nặng và không bị trúng độc chỉ còn lại năm người, Cửu hoàng tử cũng nằm trong số đó. Ngoại trừ Cửu hoàng tử ra, bốn người còn lại chia làm hai nhóm, cứ cách khoảng một canh giờ thay phiên canh gác một lần.
Lúc nửa đêm, Ly Thanh và Tư Chiến ngồi túc trực. Ly Thanh đang ngồi ôm tay nải cho ấm chợt cảm thấy tay hơi run run. Ly Thanh giơ bàn tay lên nhìn, tay cô lại bình thường. Cô mở tay nải ra, thấy tấm vải đen bọc miếng ngọc thạch đang rung rung, bên trong tấm vải phát ra một lớp ánh sáng mỏng.
Ly Thanh nắm lấy miếng vải đen bọc ngọc thạch giắt bên người rồi nói với Tư Chiến: “Đừng đi đâu. Tôi cần kiểm tra xung quanh một lúc.”
Ly Thanh đi vào trong bóng tối, chầm chậm bước, tìm xem đi hướng nào khiến ngọc thạch rung mạnh. Ly Thanh cẩn thận từng bước đi, hạn chế tối đa âm thanh phát ra. Cô nhìn thấy một người mặc đồ đen thấp thoáng dưới ánh trăng, đang rảo bước rời xa nơi cả nhóm đang nghỉ.
Ly Thanh liền nghĩ đến người này có khả năng là kẻ địch. Kẻ áo đen sau khi tìm thấy nơi mọi người trú ngụ liền rời đi tìm đồng bọn. Ly Thanh gia tăng tốc độ bước chân nhưng không dám chạy, sợ đối phương phát hiện. Càng đến gần tên áo đen, ngọc bội trong người Ly Thanh rung càng mạnh.
Chợt một làm cơn gió ào thổi tới, Ly Thanh lấy tay che mắt lại, đến lúc định thần đã không thấy mục tiêu đâu, ngọc thạch không ngừng rung lên, càng lúc càng mãnh liệt, Ly Thanh nhìn quanh nhưng không thấy mục tiêu. Một dự cảm không lành, Ly Thanh ngẩng đầu lên thấy tên áo đen đang từ trên trên cao lao xuống, tay chĩa kiếm thẳng vào đầu cô.
Ly Thanh vội nghiêng người né tránh khiến mũi kiếm đâm sượt qua vai, bước chân mất đi thăng bằng liền ngã xuống. Đối phương nhân lúc Ly Thanh chưa lấy được thăng bằng liền đâm kiếm vào ngực cô.
Dưới trăng sáng lúc ẩn lúc hiện, đôi mắt Ly Thanh vì vừa rời khỏi ánh lửa không lâu, đôi mắt chưa thực sự thích nghi với ánh sáng, do nhìn không rõ đường kiếm nên cô quét kiếm ngang trước người mình khiến kiếm của đối phương vừa chạm ngực cô đã bị gạt sang ngang. Đồng thời, kẻ áo đen lùi lại để tránh kiếm của Ly Thanh đâm trúng chân hắn.
Ly Thanh định đứng dậy, tên áo đen lại lao tới. Đúng lúc hai kiếm chạm nhau, kẻ áo đen lại dừng động tác xoay người bỏ chạy. Ly Thanh cảm thấy có gì không đúng liền quăng kiếm bay về phía đối phương.
Kẻ áo đen kêu “A” một cái, bước chân chậm lại rồi ngã xuống. Vừa rồi, lúc đối phương kêu thất thanh, Ly Thanh đã nhìn thấy một mũi tên bay về phía hắn. Sau khi nhìn kỹ lại, Ly Thanh thấy trên người tên áo đen có hai mũi tên, cô mới hiểu tại sao lúc nãy đang đánh nhau với mình đối phương lại quay người bỏ chạy.
Ly Thanh đứng tại chỗ, quay người nhìn về phía mũi tên được bắn ra, cô nhìn thấy một người đang cầm cung dựa vào thân cây. Ly Thanh không nhìn rõ người này, cẩn thận hỏi: “Ngươi là ai?”
“Là ta!”
Âm thanh nhẹ nhàng mang theo ý cười vang lên, Ly Thanh ngẩn người nhận ra đây là giọng của Cửu hoàng tử, cô ngập ngừng nói: “Đa tạ.”
Cửu hoàng tử dựa vào thân cây nói: “Về thôi!”
Ly Thanh vẫn đứng im, nói: “Tôi ở đây một lúc, sẽ về sau.”
Cửu hoàng tử đứng thẳng người, tiến về phía Ly Thanh, hỏi: “Sao vậy?”
“Hình như mũi kiếm có độc.”
Sau đó, Ly Thanh bước về phía kẻ áo đen nằm trên đất, Cửu hoàng tử cũng đi theo sau. Ly Thanh thấy đối phương còn thoi thóp thở liền đâm thêm một kiếm cho chết hẳn. Sau khi lật người tên áo đen lại, Ly Thanh thấy hắn đeo mặt nạ kim loại che nửa khuôn mặt dưới, cô bắt đầu sờ soạn người đối phương.
Cửu hoàng tử đứng ở phía sau nói: “Lúc trước bọn ta cũng lục người mấy tên kia nhưng không thấy thuốc giải. Không có đâu.”
“Đó là vì bọn chúng sẽ tập hợp lại sau đó ở gần đấy. Còn giờ, chúng tách ra truy tìm, đến khi tìm được mới trở lại.”
Ly Thanh tìm thấy một lọ thuốc trên người đối phương, mỉm cười đưa lên trước mặt Cửu hoàng tử, nói: “Thời gian tập hợp không xác định, bên người sẽ phải mang theo thuốc giải phòng thân.”
Nói xong, Ly Thanh lấy một viên thuốc trong lọ ra rồi uống. Cửu hoàng tử khoanh tay, cười: “Cô nương không sợ thuốc độc sao?”
“Nếu mang theo hai loại thuốc độc bên người, chỉ sợ chưa tìm được chúng ta, chúng đã tự mình tìm chết.”
“Ngươi xem ra rất thạo việc này.”
Cửu hoàng tử híp mắt, nghiêm túc nhìn. Ly Thanh nghe vậy thì không biết nên đáp thế nào nên mặc kệ. Cô ngồi tọa thiền điều khí, Cửu hoàng tử khoanh tay đứng ở phía sau quan sát động tĩnh xung quanh.
Một lúc sau, hai người trở về vị trí cũ, Lão Tam đã tỉnh dậy, ngồi tựa vào vách núi, nói: “Điện…công tử vừa đi đâu vậy?”
“Đi ngắm trăng với giai nhân.”
Nghe Cửu hoàng tử đáp vậy, Lão Tam trừng mắt nhìn Ly Thanh. Ly Thanh lại đặt xuống trước mặt lão một lọ thuốc, nói: “Độc của lão đã ngấm sâu, hút độc không hết triệt để. Dùng thuốc giải đi.”
Lão Tam nhìn Ly Thanh không hiểu, Cửu hoàng tử tốt bụng giải thích: “Bọn ta giết được một tên rình trộm, hắn đeo mặt nạ sắt giống đám lúc trước. Đây là thứ trong người hắn.”
Lão Tam nhìn Cửu hoàng tử, chần chừ một lúc rồi cầm lấy lọ thuốc. Ly Thanh đi ra một chỗ gần đám lửa rồi ngồi xuống. Cửu hoàng tử cũng đi theo ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Cô tên gì?”
“Ly Thanh.”
Ly Thanh không nhìn Cửu hoàng tử, cô muốn né tránh anh ta nên trả lời cho có lệ, trong lòng cô hy vọng Cửu hoàng tử sẽ không chú ý tới mình.
“Ta nhận ra cô.”
Ly Thanh quay đầu lại nhìn Cửu hoàng tử, chờ đợi anh ta nói tiếp.
“Tuy ngày đó cô đeo mặt nạ, nhưng động tác lúc xoay kiếm, dùng kiếm đỡ kiếm lúc nãy…. Ta chắc chắn là cô.”
Ngừng một lúc, Cửu hoàng tử quay ra hôn má Ly Thanh một cái, cười rất lãng tử: “Ta luôn muốn làm thế này.”
Ly Thanh ngây người không ngờ tới hành động này của Cửu hoàng tử, cô thầm nghĩ Cửu hoàng tử nổi danh phong lưu quả không sai.
“Lúc trước cô đột nhập phủ ta, chĩa kiếm vào mặt ta, nói lời uy hiếp ta, làm ta trằn trọc ngày nhớ đêm mong.”
Ly Thanh thấy thái dương mình giật giật. Ngày đó, cô đến Thư Vương Phủ của Cửu hoàng tử để tìm cuốn sách viết về Phi Ảnh. Sau đó, cô không những không tìm được mà còn chạm trán với Cửu hoàng tử. Cô khiến cho tay của Cửu hoàng tử bị thương, yêu cầu anh ta đưa cho cô cuốn sách về Phi Ảnh, nào ngờ anh ta lại hô to: “Có thích khách!”, khiến cô không thể không rời đi.
Ly Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Điện hạ thích đọc sách về người của Vô Ảnh Cung sao?”
“Ta thường đọc nhưng không tìm thấy tên cô.”
Ly Thanh nhìn Cửu hoàng tử, cô thầm nghĩ anh ta không tìm thấy là phải, vì ở Vô Ảnh Cung cô gọi là Tinh Ngân. Cô ngập ngừng nói: “Lúc Đồng Dao mất, điện hạ đã trả lại sách nhưng đến lượt Phi Ảnh thì không, nên… tôi đến tìm.”
Ở Vô Ảnh Cung, để đề phòng thành viên bị chết bất đắc kỳ tử trong lúc làm nhiệm vụ hoặc bị ám sát nên trước đó mỗi thành viên đều được lựa chọn có giữ lại sách viết về mình sau khi chết hay không. Nếu người đó chọn hủy thì sau khi chết, các bản ghi chép trong thư phòng của Vô Ảnh Cung và bản sao trong hoàng cung sẽ được đốt đi.
“Ta không thấy thông báo từ triều đình nên giữ lại. Nếu cô muốn, trở về ta đưa cho cô.”
“Phi Ảnh là…. Lúc huynh ấy ra đi, tôi chỉ muốn lưu giữ ký ức về huynh ấy.”
Ly Thanh ngừng một lúc, cô hồi tưởng lại năm đó cô từng hỏi Phi Ảnh.
“Sao huynh không chọn hủy sách?”
“Ta sinh ra trong sự vứt bỏ, ta không muốn mình bị lãng quên.”
Ly Thanh quay ra nhìn Cửu hoàng tử, ánh mắt kiên định, nói: “Phi Ảnh là người trong lòng Ly Thanh. Ly Thanh không muốn huynh ấy bị lãng quên, huynh ấy cũng không muốn bị lãng quên.”
Cửu hoàng tử bị bất ngờ trước phản ứng của Ly Thanh. Sau khi định thần, anh ta mỉm cười, giơ tay xoa đầu cô, nói: “Được, trở về ta sẽ cho lưu truyền câu chuyện về cậu ấy.”
Lần này đến lượt Ly Thanh ngẩn người trước phản ứng của Cửu hoàng tử. Cửu hoàng tử ghé tai Ly Thanh và nói: “Trong đó, có cả người tên Ly Thanh.”
Ly Thanh đẩy Cửu hoàng tử ra. Lão Tam ngồi ở phía sau bất chợt lên tiếng: “Hôn lễ năm đó của Lạc gia ở Sầm La xa xỉ, ngông cuồng. Ngoại trừ đế vương, người trong hoàng tộc cũng không tùy tiện vì một người đàn bà mà làm một lễ cưới như thế, khiến khắp xa gần đều nghe tiếng.”
Ly Thanh quay lại nhìn Lão Tam. Ánh mắt lão đang nhìn Ly Thanh lại càng sâu hơn, lão nói: “Vài ngày trước khi cô trở về, một người đã đến tìm vương gia kể về cô. Vương gia không tin nên đã hỏi hộ pháp của Vô Ảnh Cung để xác minh.”
Nói đến đây, Lão Tam nhìn thẳng vào mắt Ly Thanh, hỏi: “Ly Thanh, ta cũng là đàn ông, một người đối với cô tốt như vậy, sao cô có thể xuống tay?”
Ly Thanh không vội trả lời, cô nhìn Lão Tam, hỏi: “Cuốn sách về tôi ở chỗ vương gia sao?”
“Vương gia chưa từng đọc, cậu ấy không trả lại hoàng cung mà đưa cho Vô Ảnh Cung. Cho dù cô là Tinh Ngân hay Ly Thanh, vương gia đều muốn trả tự do cho cô.”
Lão Tam nhìn Ly Thanh với vẻ mặt đầy nghiêm túc. Thời gian họ quen nhau không lâu nhưng cũng có chút tình cảm. Cuộc trò chuyện giữa Ly Thanh và Cửu hoàng tử, lão cũng đều nghe cả. Suy nghĩ kỹ lại, Lão Tam thấy Ly Thanh có thể vì một cuốn sách viết về một cố nhân đã chết mà liều mạng đến phủ Cửu hoàng tử, sao có thể là loại người vì tiền mà vong tình vong nghĩa như cô gái áo hồng kia nói được. Vì vậy, lão quyết định cùng Ly Thanh nói rõ một lần. Ly Thanh nhìn Lão Tam, do dự một lúc rồi nói: “Cha con Lạc gia thuê người giết chết sư phụ tôi. Người Lạc Ngôn yêu…. vốn dĩ không tồn tại.”
Tất cả im lặng.
Ngọn lửa bập bùng.
Lão Tam không nói tiếp. Cửu hoàng tử lại đưa bàn tay của mình đặt lên mu bàn tay Ly Thanh. Ly Thanh không có phản ứng, cô thừ người nhìn vào đám lửa.
Một lúc sau, Lão Tam đến gần đống lửa, nhỏ giọng nói: “Bọn chúng sẽ không dừng lại. Chỉ sợ quan phủ ở Sầm Mô cũng đã bị mua chuộc.”
Cửu hoàng tử cười, xoa xoa mũi nói: “Xem ra ta chỉ có cách giả chết hoặc bị giết chết.”
Lão Tam nói tiếp: “Mai chúng ta chia hai nhóm, thuộc hạ đóng giả điện hạ dụ chúng.”
Cửu hoàng tử im lặng không nói, Ly Thanh bất ngờ lên tiếng: “Ở Sầm Mô gần đây, có đền Ngư Ông, tôi muốn đến đó tìm người của Vô Ảnh Cung.”
Lão Tam không đồng tình, nói: “Cho dù người đó là sát thủ, thì có thể đánh lại bao nhiêu người?”
“Họ là cao thủ hoá trang.”
Gió lạnh thổi nhẹ.
Lão Tam nhìn Cửu hoàng tử.
Cả ba người nói chuyện càng lúc càng nhỏ. Toàn đội đa phần là là người bị thương, một số người tuy được hút độc nhưng độc chưa hết hoàn toàn, khó có thể đi xa. Nếu như họ tìm thầy lang lúc này sẽ rất nguy hiểm cả đội nên chỉ còn cách giả như không còn ai sống sót mới khiến địch lơ là truy sát.
Sau khi bàn luận xong, Ly Thanh bất chợt hỏi: “Mọi người mang theo ngân lượng không?”
Cửu hoàng tử nhìn Ly Thanh chân thành nói: “Ta trước nay không mang nhiều, chủ yếu người của ta mang nhưng trên đường bị phục kích, ngân phiếu hỏng hết, giờ còn khoảng năm trăm lượng bạc.”
Lão Tam cảm thấy Ly Thanh bất ngờ hỏi bạc đơn giản vì cô hết tiền, liền lấy bạc trong người ra đặt vào tay cô, nói: “Ta không mang theo nhiều, sắp tới cũng cần ngân lượng. Cô cầm trước một trăm lượng bạc, bao giờ xong chuyện ta sẽ trả sau.”
Ly Thanh cầm lấy bạc, cũng không kỳ kèo mà nhận lấy, cô cười nhưng mắt hờ hững, nói: “Bạc đã nhận. Vậy tôi về gặp vương gia trước.”
Lão Tam nhăn mặt, trừng mắt nhìn Ly Thanh: “Chuyện giả chết là bí mật. Không bức tường nào là kín gió, cô muốn giết chết tất cả sao?!”
“Trong Huyền Vương Phủ có người của Thượng Hào, hắn nói với tôi hàng tháng sẽ cho người mang thuốc giải.”
“Kẻ đó là ai?”
“Tôi không biết.”
Ly Thanh vừa dứt lời, bàn tay Lão Tam đã bóp lấy cổ cô, quát: “Nói!”
Ly Thanh khó thở, nhíu mày. Cửu hoàng tử nắm lấy vai Lão Tam trầm giọng nói: “Lão Tam, buông cô ấy ra.”
Lão Tam không định buông, tay siết chặt hơn, tiếp tục truy hỏi: “Nội gián là ai?”
“Không…biết…”
“Ta nhắc lại. Buông ra!”
Cửu hoàng tử đột nhiên quát, khiến một số người đang ngủ giật mình. Lão Tam không ngờ tới phản ứng của Cửu hoàng tử, chần chừ một lúc rồi thả tay ra.
Ly Thanh thở gấp một hồi, đợi đến khi bình tâm trở lại, cô nói: “Tôi sẽ không hại vương gia.”
“Làm sao để ta tin cô?”
“Thượng Hào đã giết Phi Ảnh. Tôi sẽ không giúp hắn!”
Lão Tam đưa mắt nhìn Cửu hoàng tử, Cửu hoàng tử gật đầu. Lão Tam không nói gì, đứng dậy rời đi.
Cửu hoàng tử nhìn Ly Thanh, rồi vòng tay qua cổ cô, che mắt cô lại, để đầu cô dựa vào vai mình, nói: “Ngủ đi!”
Ly Thanh cũng không phản kháng, cô thực sự nhắm mắt. Cô nghĩ đến hành động của Lão Tam rồi nghĩ đến hành động của Cửu hoàng tử, cô cảm thấy hành động của Cửu hoàng tử không thật nhưng lại có cảm giác an tâm. Bình thường cô sẽ không quan tâm, những người có thể khiến cô sẵn sàng liều mạng sớm đã không còn. Nhưng giờ cô là kẻ sắp chết, cô muốn noi theo sư phụ trở thành anh hùng, coi như là món quà trước khi gặp lại sư phụ. Hơn nữa, cứu được Cửu hoàng tử, nguyện vọng cuối cùng của Phi Ảnh cũng sẽ được hoàn thành.
Ly Thanh thầm quyết tâm cho dù ngày mai thế nào cô cũng nhất định phải lôi kéo được cặp anh em song sinh Song Sát của Vô Ảnh Cung đến giúp.
“Sư phụ sao người lại cứu những kẻ xa lạ này?”
“Giết người quá nhiều…..trước kia cứu người làm vui, giờ cứu người làm sính lễ.”
Trong lúc thiu thiu ngủ, Ly Thanh mơ màng nghe tiếng nói rất nhẹ của Cửu hoàng tử ở bên tai: “Trong sách không ghi giới tính. Lúc đọc về cô, ta đã nghĩ cô là cao thủ giả nữ…..”
“…”
“…. Không ngờ lại thực sự là nữ.”