Kẻ Phản Bội

Chương 49: Trở về



Vừa về đến nhà của Lễ Bộ Thượng Thư, Huyền vương liền kéo Ly Thanh vào phòng, ôm cô đặt lên đùi mình, nói: “Em có sư phụ là họa sư từ bao giờ vậy?”

Ly Thanh không quá để ý hành động của Huyền vương, cô trải bức tranh lên bàn trà nhìn ngắm, nói: “Mỗi người ở Vô Ảnh Cung đều có một sở trường riêng để sinh tồn. Ngoài luyện võ, Vô Ảnh Cung chỉ dạy Ly Thanh nhận diện mặt chữ, còn các kỹ năng khác phải tự mình tìm hiểu. Sau đó, tôi được sư phụ cho đi theo mỗi khi người làm nhiệm vụ….”

“Sư phụ em là sát thủ sao?”

Ly Thanh dùng hai tay xoa bức tranh và nói: “Đúng vậy! Loại phấn tiên này có được bởi một lần sư phụ đi thực hiện nhiệm vụ, giữa đường gặp một vị Ngự Khí Sư. Người này bị người khác đánh lén nên sư phụ ra tay tương trợ. Hai người họ quen biết nhau từ đó.”

“Thanh Thanh….sở trưởng của em là gì?”

“Giết người. Không….không còn nữa.”

Ly Thanh như tỉnh khỏi cơn mộng, cô gỡ tay Huyền vương ra định đứng dậy. Huyền vương lại siết chặt vòng tay, môi mím lại, dựa đầu vào lưng cô. Ly Thanh không cử động nữa, để mặc Huyền vương ôm cô.

Sau đó, Ly Thanh ngửi thấy có mùi máu tanh, cô cúi đầu xuống mới phát hiện ra phần eo trên váy xuất hiện vết máu. Ly Thanh nắm lấy bàn tay Huyền vương kéo ra, nhìn thấy lòng bàn tay hắn có một đường rạch sâu và nhỏ. Ly Thanh liền kéo cáng tay còn lại của Huyền vương cũng thấy có đường rạch tương tự, liền nói: “Vương gia bị thương rồi.”

Nói xong, Ly Thanh đứng lên định ra ngoài gọi người, Huyền vương liền nắm lấy tay cô, hỏi: “Em định đi đâu?”

“Tôi gọi người đến giúp ngài.”

“Em giúp ta.”

“Nhưng ở đây không có đồ.”

Nói xong, Ly Thanh định bước ra cửa. Huyền vương vẫn nắm chặt tay cô, bởi vì dùng sức nên máu chảy ra nhiều hơn. Huyền vương vội nói: “Trên giường có.”

Sau đó, Huyền vương kéo Ly Thanh đến bên giường. Rồi hắn mang gương mặt mệt mỏi, ngồi dựa vào thành giường, nhìn Ly Thanh giúp mình băng bó vết thương. Ly Thanh lấy hộp gỗ trên giường ra sơ cứu cho Huyền vương. Nhìn vết thương, cô cảm thấy có chút khó hiểu, liền hỏi: “Vương gia, người tự làm mình bị thương sao?”

“Em đang quan tâm ta sao, vương phi?”

“…”

“Nếu có em ở bên cạnh bảo vệ, ta sẽ không bị thương nữa.”

“…”

Đúng lúc này, Ly Thanh nghe thấy tiếng của hộ vệ đứng bên ngoài cửa.

“Không có lệnh của vương gia, không ai được phép vào!”

“Tránh ra! Đây là nhà ta!”

Ly Thanh nhận ra đây là Tam phu nhân Lý Nghiên Nghiên, tỳ thiếp của Lệ Bộ Thượng Thư. Ly Thanh đứng dậy định ra mở cửa, Huyền vương lại nắm lấy tay cô kéo lại. Ly Thanh nói: “Vương gia, đây là cơ thể của Chiêu Nhiên.”

Nói xong, Ly Thanh thu tay lại. Huyền vương nhìn bóng lưng của cô khẽ thở dài. Ly Thanh vừa bước ra ngoài cửa, Tam phu nhân đã chỉ tay thẳng vào mặt cô, mắng: “Cô nam quả nữ chung một phòng, ngươi còn mặt mũi dám bước ra sao? Hôm nay có ta ở đây mi đừng hòng đi!”

Mẹ của Chiêu Nhiên là Tứ phu nhân trong nhà, bởi vì sự xuất hiện của bà khiến Tam phu nhân bị Lễ Bộ Thượng Thư lạnh nhạt dần nên bà ta luôn ôm hận trong lòng. Ly Thanh đoán chắc bà ta muốn nhận cơ hội này để hạ bệ mẹ con Chiêu Nhiên.

Huyền vương từ phía sau Ly Thanh bước ra, vẻ mặt thâm trầm, nói: “Có chuyện gì?”

Lão Tam liếc mắt nhìn Ly Thanh rồi nói: “Bà ta nằng nặc xông vào phòng vương gia tìm Nhiên tiểu thư.”

“Vả miệng!”

Lời của Huyền vương vừa dứt, có hai hộ vệ đến trước mặt Tam phu nhân, một hộ vệ giữ chặt người bà ta, một hộ vệ dùng tay tát liên tiếp vào mặt bà ta. Ly Thanh nhìn Tam phu nhân, cảm thấy nhan sắc của bà ta giống như người con gái vẫn đang tuổi xuân thì. Nếu không phải cô biết được bà ta hơn Chiêu Nhiên hai mươi tuổi, thì cô còn cho rằng hai người là chị em.

Tam phu nhân bị tát không bao lâu thì Lễ Bộ Thượng Thư đại nhân và Đại phu nhân tới. Không chờ họ hành lễ với mình, Huyền vương dùng gương mặt lạnh lùng nhìn Lễ Bộ Thượng Thư, nói: “Thượng Thư đại nhân, hôm nay Tam phu nhân đến phòng của bản vương làm loạn, phải làm thế nào đây?”

“Tham kiến vương gia. Lão thần vội đến đây cũng vì việc này. Kính mong vương gia giơ cao đánh khẽ.”

Lúc này, Đại phu nhân đứng phía sau Lễ Bộ Thượng Thư cũng hành lễ với Huyền vương.

“Tham kiến vương gia.”

Huyền vương vẫy tay, hộ vệ đang tát Tam phu nhân liền dừng lại. Huyền vương nhìn Ly Thanh, thấy cô không vui liền biết cô đang nghĩ tới Chiêu Nhiên, hắn nhìn Lễ Bộ Thượng Thư và nói: “Hôm nay bản vương bị hành thích, may được Chiêu Nhiên tiểu thư kịp thời phát hiện. Ta không tiện băng bó nên mượn Nhiên tiểu thư một lúc.”

Vừa nói, Huyền vương vừa giơ bàn tay vừa được băng lên, chứng minh bản thân thực sự bị thương. Nhiều người nghe xong không khỏi thắc mắc tại sao Huyền vương không kêu hộ vệ giúp mình mà lại chọn Chiêu Nhiên, có khi nào là cố ý để bị thương. Tuy nghĩ là vậy nhưng không ai dám lên tiếng chất vấn. Thoáng chốc, bầu không khí trở nên trầm mặc.

Lễ Bộ Thượng Thư chợt lên tiếng phá tan sự yên lặng này: “Vậy…lão thần không dám làm mất thời gian của vương gia nữa.”

Huyền vương gật đầu, hộ vệ đang giữ tay Tam phu nhân liền buông ra. Mặt Tam phu nhân giờ đây đã sưng phồng như một cái bánh bao nhân thịt. Bà ta khóc không thành tiếng, chạy lại chỗ Lễ Bộ Thượng Thư với vẻ mặt đầy oan ức. Nào ngờ, Lễ Bộ Thượng Thư né bàn tay của bà ta như sợ dịch bệnh lây nhiễm.

Huyền vương nhẹ nắm tay Ly Thanh bước vào phòng rồi đóng cửa lại. Sau đó, hắn giơ tay lên trước mặt cô, nói: “Vết thương lại nứt ra rồi.”

Ly Thanh không biết nói gì đành theo Huyền vương đến bên giường, rồi băng lại vết thương cho hắn. Huyền vương ngồi đối diện với cô, nói: “Hết hôm nay em sẽ chỉ còn sáu ngày….”

“…”

“Lát nữa ta sẽ rời đi.”

“…”

“Em đi cùng ta được không?”

Ly Thanh không dám ngẩng đầu lên, cũng không biết đối đáp thế nào. Cô cảm thấy nếu như quên đi tất cả, sống một kiếp mới cũng tốt. Cô sẽ không cần phải nghe theo sự sắp đặt của bất cứ ai nữa.

“Thanh Thanh.”

Ly Thanh ngẩng đầu lên nhìn Huyền vương. Cô phát hiện ra gương mặt trước mắt mang đầy vẻ mệt mỏi, mất đi sự cao quý thường ngày.

Huyền vương rũ mắt, gục đầu trên vai cô, thở dài nói: “Xin lỗi em…”

Hai canh giờ sau, Ly Thanh ngồi bên ao, thả thức ăn cho cá. Linh hồn của Ly Thanh ngày càng yếu, sinh khí cô hút từ cơ thể Chiêu Nhiên ngày càng nhiều, vì thế cơ thể của Chiêu Nhiên ngày càng mau chóng mệt mỏi. Sau khi tỉnh lại, Chiêu Nhiên thấy mình đang ngồi bên ao liền hỏi: “Huyền vương đi rồi sao?”

“Đi rồi.”

“Lúc nãy, tôi nghe nói cô mang về một bức tranh nhưng sao tôi tìm khắp phòng cũng không thấy nhỉ?”

“Vương gia cầm đi rồi.”

“Cô đưa cho Huyền vương sao?”

“Vương gia không đồng ý thiêu xác tôi nên tôi hy vọng lúc chết được chôn cùng bức tranh ấy.”

“Cô không định trở về sao?”

“Tôi vẫn luôn tìm kiếm tự do cho chính mình….tự do không thấy, người bên cạnh lần lượt rời đi…. Còn bản thân hết lần này đến lần khác chạy trốn khỏi lồng giam thứ nhất, thứ hai rồi lại thứ ba, thứ tư… Mệt rồi…”

“….”

“Nếu như từ đầu đã là sai lầm, con đường này không hề có lối thoát. Chẳng thà tôi dứt khoát…đi lại từ đầu.”

Chiêu Nhiêu lần này không lên tiếng đáp lại như mọi khi. Còn Ly Thanh ngắm nhìn có bơi, trong lòng lại nhớ tới câu mói của Huyền vương: “Ta ở Huyền Vương Phủ chờ em trở về.”

Ba ngày sau, có nhà họ Lý đến nhà Lễ Bộ Thượng Thư dạm hỏi Chiêu Nhiên về làm dâu. Tuy Lễ Bộ Thượng Thư nói cần vài hôm suy nghĩ nhưng ngay khi người nhà họ Lý rời đi, ông lại căn dặn người nhà tìm thầy xem bát tự.

Chiêu Nhiên nghe được liền biết phụ thân cô đã đồng ý hôn sự này, liền đến cầu xin. Lễ Bộ Thượng Thư sau đó tức giận, nhốt cô ở trong phòng. Chiêu Nhiên cả ngày hôm đó ngồi khóc, cơm không ăn, rồi ngủ thiếp đi.

Đến lúc Chiêu Nhiên tỉnh lại, nhận ra Ly Thanh còn ở trong người mình, cô nói: “Cô chưa đi sao?”

“Đi đâu?”

“Không phải cô vừa chào tạm biệt tôi sao?”

“….”

Chiên Nhiên nhìn xung quanh nhận ra đây là phòng của mình, cô nói: “Sao tôi lại ở đây?”

“Cô vừa mơ sao?”

Chiêu Nhiên bình tâm suy nghĩ lại, nhận ra vừa rồi mình nằm mơ, cô thở dài nói: “Xem ra là mơ rồi….Tôi mơ thấy mình bị bắt lên kiệu hoa. Sau đó, cô từ biệt tôi.”

“Tôi còn tưởng cô mơ thấy đồ ăn.”

“Kim Yến…. Nếu tôi là cô, tôi sẽ chọn trở về. Tôi không được lựa chọn người mình muốn. Tôi biết cô có cảm giác với Huyền vương.”

“…”

“Cho dù tôi không hiểu rõ thế nào là yêu nhưng tôi tin chắc Huyền vương yêu cô.”

Nói đến đây, cả người Chiêu Nhiên dần nóng bừng lên. Cô cười và nói: “Cô thật may mắn.”

Chiêu Nhiệt bật khóc. Cô nhớ tới Thập Nhất hoàng tử khi còn là Nhẫn, cô biết mình vẫn chưa quên được y. Ly Thanh rơi vào trạng thái trạng thái trầm tư, một lát sau cô nói: “Tôi may mắn sao…..?”

Chiêu Nhiên càng khóc nhiều hơn. Ly Thanh cảm thấy linh hồn mình không ổn định, cô thấy đầu có chút quay cuồng rồi cô bị bắn ra khỏi cơ thể Chiêu Nhiên, cơ thể nằm lăn trên đất. Chiêu Nhiên chẳng buồn để ý. Cô khóc một hồi, rồi co người lại, cười trong nước mắt: “Tôi hận người ấy… Lúc gặp lại, hắn không hề hỏi tôi đã đi đâu. Tôi…..đến một cơ hội giải thích cũng không có. Sao đến giải thích hắn cũng không nghe chứ?”

Ly Thanh bay đến bên Chiêu Nhiên, cô giơ tay định an ủi nhưng lại nhận ra cô giờ chỉ là một linh hồn. Chiêu Nhiên khàn giọng: “Tôi ghét hắn!”

Chiêu Nhiên bật cười, nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô nói tiếp: “Cho dù tôi có yêu hắn đến đâu, hắn cũng chẳng mảy may để ý…. Cho dù mai tôi kết hôn, hắn cũng sẽ không đến.”

Chiêu Nhiên đột nhiên nói với giọng vô cùng bình thản: “Tôi…..sao phải vì yêu một kẻ khiến bản thân mình đau khổ chứ…”

Đúng lúc này, Ly Thanh nhập được vào cơ thể Chiêu Nhiên, cô cố gắng dùng năng lượng linh hồn của mình để giảm đi phẫn uất trong lòng Chiêu Nhiên.

Chiêu Nhiên thẫn thờ nói: “Cô đi đi, sắp hết thời gian rồi. Nếu cô thực sự còn tình cảm với Huyền vương thì đi đi.”

Ly Thanh trầm mặc.

“Ở đây vô ích. Cô mau đi đi.”

“…”

“Đi đi.”

“Chiêu Nhiên, cảm ơn…”

Chiêu Nhiên không đáp lại, Ly Thanh rời khỏi cơ thể. Lúc này, cô cảm thấy linh hồn mình khó điều khiển hơn mọi lần. Cô vốn không biết đường về Huyền Vương Phủ nhưng bên tai cô gần đây luôn có tiếng gọi “Thanh Thanh”. Cô nương theo phương hướng phát ra tiếng gọi rồi bay về hướng đó.

Ly Thanh chỉ còn thời gian chưa đầy hai ngày, linh hồn cô càng lúc càng không ổn định. Có lúc linh hồn cô trở nên rất khó điều khiển. Có lúc cô cảm thấy tâm trí mơ hồ, quên mất mình là ai. Nếu bình thường dưới ánh mặt trời linh hồn cô không bị ảnh hưởng, thì giờ đây cô cảm thấy khó chịu và muốn tan chảy. Khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, cô không thể nào bay được, cô bị rơi xuống đất và đành chạy dưới bóng lá cây.

Ly Thanh chạy suốt hai ngày một đêm. Khi trời tối mịt, cô dừng lại trước cổng Huyền Vương Phủ. Cô chẳng thể bay được nữa, cũng không còn sức xuyên qua nữa. Cô cảm thấy linh hồn mình như muốn tan rã, cảm giác đau đớn ngày càng nhiều.

Ly Thanh ngã xuống trước cửa Huyền Vương Phủ. Linh hồn mệt mỏi nằm trên đất, cô nhắm mắt, tất cả trở nên tĩnh lặng.

Cánh cửa Huyền Vương Phủ dần mở ra. Ly Thanh ngửi thấy rõ mồn một mùi máu tanh, cô cố gắng mở mắt, nhìn thấy người trước mắt mình là Huyền vương Ly Quân. Hai lòng bàn tay hắn đang không ngừng chảy máu, cổ tay trái đeo hai dây ngọc thạch đang rung lên.

Ly Thanh mỉm cười, không cách nào cử động được. Huyền vương đến trước mặt cô, giơ tay đặt trước bụng cô, lẩm nhẩm đọc thần chú. Ngay sau đó, Ly Thanh cảm giác được bàn tay Huyền vương đang chạm vào cô.

Huyền vương khom người, bế linh hồn Ly Thanh trên đôi tay, thận trọng bước vào trong phủ. Hai mắt Ly Thanh dần hoa lên, cô tựa đầu vào ngực Huyền vương, toàn bộ linh hồn đều buông lỏng.

Đoạn đường từ ngoài cổng vào đến phòng ngủ của Huyền vương trải đầy nến. Khi cánh cửa phòng ngủ mở ra, bên trong tràn ngập ánh nến, gió bên cửa sổ thổi tấm rèm cửa bay bay, toàn bộ căn phòng tràn ngập sắc đỏ, đặc biệt là chiếc giường được bài trí lại toàn bộ bằng màu đỏ. Trên giường, cơ thể của Ly Thanh được trang điểm lộng lẫy mặc hỷ phục đỏ, nằm bình yên dưới một tấm chăn đỏ thêu chim phượng, dáng vẻ tựa như đang ngủ.

Lúc này, Ly Thanh quay đầu lại nhìn Huyền vương, cô mới nhận ra hắn cũng đang mặc hỷ phục. Huyền vương bước đến bên chiếc giường, nhẹ nhàng đặt linh hồn cô xuống cơ thể.

Hai miếng ngọc thạch trên tay Huyền vương đột nhiên sáng bừng khắp phòng. Cơn gió từ đâu thổi đến không ngừng, ánh nến bập bùng trước gió. Huyền vương ngồi bên giường, nắm lấy bàn tay Ly Thanh rồi đặt vào trong lồng ngực mình.

Chờ đến khi cơn gió ngừng lại, hơn một nửa số nến trong vương phủ đã tắt. Huyền vương nín thở nhìn Ly Thanh. Hắn run run đưa tay vén vài sợi tóc vương trên trán cô, môi mím lại, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Khắp căn phòng một màu đỏ rực, vậy mà gương mặt của Huyền vương càng lúc càng trắng bệch. Huyền vương đưa tay lên mũi của Ly Thanh, không có hơi thở nào cả. Môi hắn biến sắc, gần như không còn huyết sắc tố, trái tim hắn đau thắt lại, nước mắt rơi xuống…

Một giọt, hai giọt, ba giọt…..

“Ưm….”

Ly Thanh nhíu mày. Huyền vương nín thở.

Ly Thanh thở hắt ra. Huyền vương lặng người nhìn cô rồi khẽ cúi thấp người nghe hơi thở.

“Ưm…”

Ly Thanh nhăn mày nhiều hơn, cô cảm thấy toàn thân đau đớn và rã rời. Huyền vương lập tức lấy nước cho cô uống.

Sau một hồi, Huyền vương nằm xuống bên cạnh Ly Thanh. Dưới lớp chăn, Huyền vương nhích cơ thể mình vào sát người Ly Thanh rồi vòng tay ôm lấy eo cô. Cả người Ly Thanh nằm lọt thỏm trong lồng ngực của hắn. Huyền vương cúi đầu hôn lên mái tóc cô, hít hà một hồi rồi cười thỏa mãn.

“Mừng phu nhân về nhà.”

Huyền vương nhắm mắt lại, bàn tay xoa nhẹ lên bụng Ly Thanh, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.